Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Môi mỏng của Mặc Diệu Dương khẽ mở, thản nhiên nói: "Tạo thành hậu quả hôm nay đều là do cô ta gieo gió gặt bão, chẳng trách ai được!."

Mẹ Sở chảy nước mắt, nói: "Chẳng lẽ, cũng chẳng trách được cậu sao?"

Những lời này, làm An Đình Đình cả kinh.

“Nếu không phải cậu, sao con bé có thể đau khổ như ngày hôm này? Đố kỵ thành tính, mất đi chính mình. Nếu như nói sai lầm lớn nhất của con bé, chính là quá yêu cậu! Cậu quên rồi sao, lúc mấy đứa còn nhỏ, thời gian đó không tốt sao. Cậu thật sự nhẫn tâm như thế, trơ mắt nhìn con bé bởi vì quá mức yêu cậu, mà bị đánh chết sao!”

Mẹ Sở vừa nói, vừa lau lau nước mắt.

An Đình Đình cẩn thận nghiền ngẫm, những lời này, mặc dù có chút gượng ép, nhưng dường như cũng có lý. Sở Huệ Nhu yêu Mặc Diệu Dương bao nhiêu, mê luyến anh cỡ nào, người khác có thể không biết, nhưng An Đình Đình có thể cảm nhận được rõ ràng.

Sở Huệ Nhu vì có thể có được Mặc Diệu Dương, làm bao nhiêu chuyện, hại bao nhiêu người, việc như vậy một phụ nữ như cô ta cũng dám làm, cô ta thật sự yêu anh đến mê muội!

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Mặc Diệu Dương. Phát hiện sắc mặt của người đàn ông này vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong ánh mắt của anh, quả thật có một sự phức tạp lóe lên rồi biến mất.

"Đưa người cho Quý Đình Kiêu xử lý."

Lâu sau, Mặc Diệu Dương mới nói những lời này.

Nghe vậy, trên mặt ba Sở và mẹ Sở cũng lộ ra một chút vui mừng.

Giao cho Quý Đình Kiêu xử lý là có ý gì? Chẳng lẽ Quý Đình Kiêu còn có nơi giam giữ phạm nhân tư nhân? An Đình Đình thật hoài nghi. Nhưng mà, sau này cô mới biết được, thì ra Quý Đình Kiêu quả thật có một mảnh đất lớn như vậy, tọa lạc ở một nơi không ai biết tại thành phố G.

Hình thức phong bế toàn bộ, dường như phàm là con cháu trong các hào môn thế gia ở thành phố G phạm sai lầm, đều bị trục xuất đến cho chịu giam giữ.

Hai người nhà họ Sở thở dài một hơi, nhưng mà Sở Huệ Như vừa khóc vừa nhảy vừa làm loạn không đồng ý.

"Không, không thể! Tôi không muốn đi, thả tôi ra... Tôi không muốn đi..."

Mấy người áp chế Sở Huệ Nhu, đi ra cửa.

"Thả tôi ra, Mặc Diệu Dương, cùng lắm thì anh một gậy đánh chết tôi, anh cũng không thể đưa tôi đến bên kia... Thả tôi ra...

Đánh chết tôi đi..."

Mặc Diệu Dương không quan tâm cô ta.

Cơ thể Sở Huệ Nhu bị áp chế, lúc đi qua bên cạnh bọn họ, đôi mắt châu ngọc vằn vện tơ máu của Sở Huệ Như trợn mắt với An Đình Đình, ánh mắt này, hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

"An Đình Đình, cô nhớ cho kỹ, chỉ cần tôi không chết, tôi sẽ nhớ kỹ cô... Tôi sẽ nhớ kỹ cô... Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ cô!"

Người đã bị giải đi, nhưng câu nói “Tôi sẽ nhớ kỹ cô” cứ quanh quẩn bên tai An Định Đình, không biết tại sao, làm người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy.

Mặc Diệu Dương dịu dàng nhìn cô, an ủi: "Đừng sợ. Một khi cô ta bị đưa đến bên Quý Đình Kiêu kia, cả đời sẽ không ra ngoài hại người được nữa."

An Đình Đình hồi phục tinh thần, cảm kích cười cười với anh, khóe miệng cong lên.

Rời khỏi nhà họ Sở, xe đi về một hướng khác. An Đình Đình phát hiện, đây dường như không phải hướng về nhà họ Mặc.

"Dẫn em đi gặp một người." Mặc Diệu Dương nhìn ra nghi ngờ của cô.

"Được." An Đình Đình gật đâu, cũng không có hỏi nhiều.

Người đàn ông này luôn như thế, chuyện gì cũng không nói ra toàn bộ. Như vậy cũng tốt, cảm giác lúc sau biết so với biết

trước càng thêm rung động.

Địa điểm là cục cảnh sát, Mạnh Yến San xuống xe, đưa bọn họ vào.

Phòng khách trại tạm giam, An Đình Đình và Mặc Diệu Dương ngồi ở bên trong. Sự tò mò của cô, càng lúc càng nặng rồi. Đến 

chỗ này rốt cuộc làm gì chứ, thăm người? Vậy người này là ai đây? Mình có biết sao?

Cửa phòng mở ra, An Đình Đình ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy hai nữ cảnh sát áp giải một người phụ nữ còng tay, trên chân còn mang theo gông xích đi đến.

Tiểu Nha cũng là thật không ngờ, Mặc Diệu Dương lại dẫn An Đình Đình tự mình đến thăm cô ta.

Nhìn người phụ nữ này, vẫn như trước yên ổn ngồi bên cạnh người đàn ông mình yêu, mà cô ta lại sa vào tù tội. Khoảnh khắc đó, đủ loại hối hận, đủ loại xấu hổ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một tia ý thức dâng lên.

"Cậu hai, mợ hai...tôi xin lỗi hai người!" Tiểu Nha òa khóc nức nở, quỳ phịch xuống.

An Đình Đình sững sờ nhìn. Cô quay đầu nhìn Mặc Diệu Dương: “Diệu Dương, cái này...làm sao...xảy ra chuyện gì?"

Mặc Diệu Dương liếc cô một cái, nói: "Em đó, thật sự là bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.”

An Đình Đình không hiểu ra sao, muốn dìu Tiểu Nha đứng lên.

Chính là Tiểu Nha khóc lắc đầu: “Mợ hai, cô để cho Tiểu Nha quỳ mà nói, chỉ có như vậy, trong lòng Tiểu Nha mới dễ chịu một chút."

An Đình Đình nhìn vào mắt cô ta, trong lòng khẳng định trong này có chuyện mình không biết, cũng không ngăn lại. Khó trách, hôm nay lúc quay về Thủy Sam Uyển, cô lại buồn bực, tại sao không thấy Tiểu Nha đâu.

“Nói đi, cô có tâm tư kia từ lúc nào." Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói.

"Từ lúc cậu hai trở về, đem theo mợ hai về. Trong lòng Tiểu Nha, bắt đầu có tâm tư không nên có. Lúc đó, mẹ Dung vẫn luôn

cảnh cáo tôi, bảo tôi không được có những tâm tư không nên có. Nhưng mà Tiểu Nha đáng chết, chết không còn gì đáng tiếc, vẫn không có cách nào xua đi ác ma trong lòng, phạm phải sai lầm lớn như vậy."

An Đình Đình lẳng lặng nghe, mới biết được, thì ra Tiểu Nha đã sớm bị Sở Huệ Nhu mua chuộc. Đêm hôm đó, những cảnh cô và Diệu Dương ở bờ hồ, đều là Tiểu Nha quay lại, giao cho Sở Huệ Nhu, từ trong tay cô ta đổi 15 tỷ tiền mặt và một căn biệt thự

An Đình Đình quả thật không thể tin được mọi thứ đều là sự thật. Nhưng mà Tiểu Nha đơn thuần đáng yêu trong lòng cô kia,

hôm nay quỳ trước mặt cô, khóc lóc nức nở

Cô không thể không cẩn thận nhìn lại chính mình, nhìn lại nhân tính.

"Thực xin lỗi, mợ hai, đều là Tiểu Nha nhất thời tham lam, đều là lỗi Tiểu Nha... Tiểu Nha tự biết có tội... tội của Tiểu Nha đáng chết vạn lần, có lỗi với dì Tần, có lỗi với mẹ Dung, xin lỗi cậu hai, xin lỗi mợ hai..."

An Đình Đình thở dài một hơi, chỉ cảm thấy có một đống thứ chồng chất trong lồng ngực, không thể lấy ra được.

Trên đường trở về, trong xe có vẻ vô cùng yên tĩnh

Thật lâu, An Đình Đình mới không yên hỏi: "Anh định xử lý Tiểu Nha thế nào?"

Môi mỏng của Mặc Diệu Dương khẽ mở, lại hỏi ngược lại: "Em cảm thấy xử lý như thế nào mới thỏa đáng nhất."

Ánh mắt An Đình Đình nhìn ra bên ngoài xe. Lúc này sắc trời đã dần tối đi, hai bên đường đều là những cặp tình nhân trẻ tuổi, nếu như không phải vì Tiểu Nha nhất thời hồ đồ, có thể cô cũng giống như những cặp tình nhân kia, vô cùng ngọt ngào bình yên.

Ngẫm nghĩ một lát, cô mới nói: "Kỳ thật cũng không phải em thương hại cô ấy, nhưng mà, em muốn nói là, cô ấy quả thực đã từng có ân với Thủy Sam Uyển. Dưới điều kiện tiên quyết này, cũng không thể quá độc ác với cô ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui