Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Mặc Diệu Dương nói xong, đi tới trước mặt Quý Đình Kiêu, Quý Đình Kiêu đưa phần văn kiện được gói bằng giấy vàng trong tay vào tay anh.

Mặc Diệu Dương đi chậm rãi trong từ đường, mở văn kiện bên trong.

Giọng nói không quá vang, cũng không quá trâm thấp, ít nhất tất cả mọi người trong từ đường đều có thể nghe thấy.

“Năm x tháng x, mẹ tôi dẫn anh cả đến Hàng Châu du lịch. Lúc đó còn chưa có tôi...” Nói đến đây, anh dừng lại một chút, quay đầu, mắt nhìn chằm chằm Mặc Chấn Ngôn, hỏi: “Sau đó họ đã quay về vào đêm đó, ông biết tại sao không?”

“.." Mặc Chấn Ngôn không trả lời, nhưng có thể nhìn ra, biểu cảm trên mặt ông ta là đang suy nghĩ.

Hoặc là, ông ta đã hoàn toàn không nhớ ra có chuyện như vậy rồi.

Mặc Diệu Dương lạnh lùng cười, nói: “Mẹ tôi vẫn không ngốc hoàn toàn, bà cảm giác được, có người muốn giết chết mẹ con bà. Nếu không phải tài xế phát hiện kịp thời, đổi xe, có lẽ hôm đó mẹ tôi và anh cả tôi sẽ bị nổ chết trong chiếc xe đó. Mà chiếc xe mẹ tôi chuyên dùng vào ngày thường, lại vừa khéo hôm đó xuất hiện vấn đề, được người làm trong nhà đưa vào xưởng sửa chữa rồi.”

Mặc Chấn Ngôn mặt đầy khó tin.

Mặc Diệu Dương cười lạnh khinh thường: “Ông đừng gấp, còn nữa”

Anh tiếp tục chậm rãi bước đi, nói: “Một ngày nọ, Thủy Sam uyển đột nhiên đổi một người làm, người làm cũ đột nhiên rời đi, nói trong nhà xảy ra chuyện. Mẹ tôi phát hiện có điều kỳ quái, bèn gia tăng cảnh giác. Hễ là đồ ăn, bà đều sẽ lấy ra một chút cho thú cưng bà nuôi ăn. Quả nhiên, có một ngày, một con chó ăn canh thịt trong nồi đó, ông đoán kết quả thế nào?”

Mặc Diệu Dương đứng tại chỗ, rũ mắt, nhìn Mặc Chấn Ngôn. Ánh đèn trên trần chiếu xuống đỉnh đầu anh, hơn phân nửa là chiếu sáng lên thân thể tuấn tú của anh. Điều này khiến cả người anh nhìn càng thêm thâm trầm lại thân bí.

Ánh sáng trước người Mặc Chấn Ngôn bị che đi hơn nửa, giống như một người sinh sống trong bóng tối, ngay cả đầu cũng không nhấc lên nổi.

“Chết ngay tại chỗ!” Ánh mắt Mặc Diệu Dương nhìn chằm chằm ông ta, cắn răng nghiến lợi nói ra bốn chữ này.

An Đình Đình cũng bị chấn động sâu sắc, cô tin, cô cũng biết, áp bách và ám sát năm đó của Quan Chi Thu vượt xa những chuyện này, mà điều Diệu Dương nói, chỉ là một phần nhỏ trong số đó, một phần rất nhỏ.

Cô chú ý thấy, sắc mặt Quan Chi Thu đã bắt đầu xảy ra biến hóa. Bà ta rúc mình trong góc, toàn thân run rẩy.

“...khụ, khụ...không bằng không chứng, mày dựa vào cái gì mà nói vậy.” Mặc Chấn Ngôn vẫn giọng điệu đánh chết cũng không thừa nhận.

“Ông đừng vội, vẫn còn, hôm nay cùng ông làm rõ một chút.” Đôi môi mỏng của Mặc Diệu Dương khẽ nhếch lên.

“Sau khi tôi ra đời không lâu, mẹ có một lần về nhà ngoại, trên đường đi, ông lấy đủ loại lý do đủ loại mượn cớ để tránh đi. Nhưng đồng thời, ông lại dẫn tôi từ trong xe về. Mẹ cả đường lo lắng bất an, bà không phải để ý ông có cùng về với bà không, bà là đang lo lắng cho an nguy của tôi! Quả nhiên, xe bị người ta chặn lại trong khu rừng hoang. Quan Chi Thu dẫn con nhà người khác ra, mạo danh là tôi, trước mặt mẹ tôi, tàn nhẫn sát hại đứa bé đó. Thậm chí, ngay cả thi thể cũng không cho bà xem đã vứt vào vách núi.

Bà ta không chỉ muốn bức điên mẹ tôi, còn muốn mẹ tôi cũng nhảy theo. May mắn tài xế trung thành, ông ấy hoài nghi bên trong có kế, bèn tranh thủ lúc Quan Chi Thu không chú ý, kéo bà quay lại trong xe, dẫn về nhà họ Mặc.

Mẹ tôi về tới Thủy Sam uyển, nhìn thấy tôi bình yên vô sự đang được mẹ Dung chăm sóc. Trong lòng bà rất hận, cho nên bèn tìm ông lý luận. Nhưng ông thì sao? Ông lại mắng to bà làm loạn vô lý, sỉ nhục Quan Chi Thu”

Mặc Chấn Ngôn sắc mặt âm trầm, cuối cùng đã có phản ứng.

Ông ta ngẩng đầu, nói: “Không phải, không phải như vậy. A Thu lúc đó nói mày hình như bị bệnh, tao mới muốn dẫn mày về. Còn nữa, A Thu sao có thể đi giết con người khác? Mẹ mày chính là tức giận tao không về với bà ta, cho nên mới làm vậy!"

“Ông câm mồm!”

Người mắng to là Quý Đình Kiêu, ngay cả anh ta cũng không nhìn nỗi nữa.

“Lão già đáng chết ông, mắt thật sự mù rồi à, ngủ bên cạnh một con rắn độc ông cũng không biết. Chúng tôi đã liên lạc với người nhà đứa bé năm đó, vì nghèo khổ, cảm thấy không phụ trách nổi một đứa bé, liên bán nó với giá thấp cho Quan Chi Thu. Hơn nữa, người nhà đó cũng không biết, Quan Chi Thu mua đứa bé này lại chính là vì giết chết."

Anh ta nói rồi, tiến lên một bước, đoạt tài liệu trong tay Mặc Diệu Dương, lật mở, vứt vài trang trong số đó xuống trước mặt Mặc Chấn Ngôn.

“Mở to mắt của ông ra mà xem cho kỹ, rốt cuộc người đàn bà bên cạnh ông độc ác bao nhiêu, hay là chúng tôi sỉ nhục bà ta!”

Ánh mắt Mặc Chấn Ngôn sáng như đuốc, nhìn chằm chằm tờ giấy trên mặt đất. Có thoáng chốc đã muốn đi xem đầu đuôi, nhưng lại như đang cực lực ẩn nhẫn chính mình, không cho mình đi xem.

Chính vào lúc ông ta run rẩy vươn tay ra, Quan Chỉ Thu ở phía khác đột nhiên hét to, hung hăng nhào tới, ngăn cản hai tay ông ta, khóc lóc nói: “Anh Ngôn, đừng xem, đừng xem mà...họ đang lừa anh, anh phải tin A Thu, A Thu thật lòng yêu anh..."

“Kéo bà ta ra.” Quý Đình Kiêu trâm giọng ra lệnh.

Mấy người tiến lên, cưỡng chế kéo Quan Chỉ Thu đang quấn lấy Mặc Chấn Ngôn ra.

Mặc Diệu Dương lạnh lùng nhìn một màn này, tiếp tục nói: “Ông không xem cũng không sao, dù sao cái chết của mẹ tôi, đều là do một tay ông tạo thành. Còn nữa, sau khi mẹ tôi chết không lâu, chúng tôi còn chưa để tang xong, người phụ nữ này đã hạ độc thủ với tôi và anh cả. Bà ta cố ý mua chuộc người làm trong Thủy Sam uyển, nửa đêm châm lửa, muốn thiêu sống tôi và anh cả! Nếu không phải những người làm lâu năm trung thành như mẹ Dung ở Thủy Sam uyển phát hiện bất thường, cứu tôi và anh cả ra, có lẽ bây giờ không có tôi đứng trước mặt ông, trừng trị đôi cẩu nam nữ các người rồi!"

Quan Chi Thu toàn thân run rẩy kịch liệt, bà ta kích động hét to.

“Câm miệng! Nói bậy, mày nói bậy. Không liên quan tới tao, đều không liên quan tới tao... Thủy Sam uyển tự bốc cháy, liên quan gì tới tao... Tiểu súc sinh, mày đừng mơ tưởng sỉ nhục tao...tao nói cho mày biết, anh Ngôn sẽ không tin mày...tuyệt đối sẽ không!”

Mặc Diệu Dương khẽ cau mày, mặt lộ ra biểu cảm không vui.

Quý Đình Kiêu lại gật đầu, ra hiệu với một vệ sĩ.

Vệ sĩ đó không nói hai lời, tiến lên hung hăng cho Quan Chi Thu một bạt tai, đánh tới lúc miệng bà ta sưng đỏ mới ngừng tay!

Mặc Diệu Dương rất hài lòng, tiếp tục nói: “Mặc dù tôi và anh cả đều không táng mạng trong trận lửa lớn đột ngột đó, nhưng mà, anh cả vì cứu tôi mà lại trả giá đau đớn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui