Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

An Đình Đình lẳng lặng lắng nghe, không có ý định ngắt lời anh.

Mặc Diệu Dương mím môi, nói: "Có lẽ do từ nhỏ anh đã luôn nghĩ như vậy, nên đến khi trưởng thành anh đã lầm tình cảm đó là thích “

“.. An Đình Đình hơi sững sờ.

Anh dịu dàng bình tĩnh, im lặng nhìn bức ảnh Tần Nhan treo trên vách tường, dường như đang hoài niệm về những ngày xa xưa: "Sau đó, trong nhà đã xảy ra biến cố lớn, nhà họ Cốc sợ bị liên lụy nên dần dần cũng ít qua lại với nhà họ Mặc. Bản thân anh cũng bắt đầu hiểu chuyện hơn, lúc nào cũng đau đáu ý nghĩ báo thù rửa nhục, nhưng mà lần nào cô ấy cũng nói với anh hãy quên đi, hãy từ bỏ đi, anh sẽ không đấu lại họ đâu. Cô ấy chưa từng có ý định cùng anh sóng vai, chưa từng ủng hộ anh những việc lớn có liên quan đến mẹ anh, dần dân, không biết từ lúc nào trong lòng anh bắt đầu không còn chút tình cảm lưu luyến nào với cô ấy nữa, có chăng chỉ còn hoài niệm về sự ngây thơ khi còn nhỏ của cô ấy mà thôi."

An Đình Đình im lặng lắng nghe, sau đó thản nhiên nói: "Có lẽ là cô ấy sợ anh sẽ xảy ra chuyện mà thôi."

"Chuyện này anh cũng hiểu, nhưng bản thân anh là một người đàn ông, nếu anh không thể báo thù cho mẹ mình thì chẳng phải anh sống trên thế giới này cũng chỉ là cái xác không hồn, kéo dài hơi tàn sao?" Giọng Mặc Diệu Dương bỗng trở nên thâm trầm.

An Đình Đình giật mình, cô vội vươn tay ra nắm thật chặt bàn tay anh, nhưng ngay lập tức bàn tay lớn đó đã giành thế chủ động, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cô không khỏi cảm thấy đau lòng, người đàn ông này luôn mạnh mẽ như vậy.

"Anh vẫn tưởng là mọi phụ nữ đều như vậy, sợ xảy ra chuyện, sợ phiền phức, sợ chết, sợ đau, sợ chia xa... chỉ cần có thể an ổn bên nhau thì chẳng còn mang đến thâm cừu đại hận gì nữa." Mặc Diệu Dương quay đầu, chăm chú nhìn An Đình Đình, nói: "Nhưng từ khi gặp được em, quen em, hiểu em, anh mới biết được thì ra vẫn có phụ nữ không phải như vậy."

An Đình Đình nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

"Nên anh càng hi vọng người được anh bảo vệ là em.”

"Diệu Dương, thật ra..." An Đình Đình ngập ngừng, ấp úng nói: "Thật ra, em không cũng không tốt như anh tưởng tượng đâu, thật ra em cũng chỉ muốn một cuộc sống bình thường mà thôi."

Mặc Diệu Dương nghe vậy, ánh mắt cũng không hề có vẻ thất vọng hay kinh ngạc, anh bình tĩnh cười, nói: "Tất nhiên anh biết chứ."

"..." Nếu biết, vậy tại sao anh còn muốn bảo vệ cô.

"Ít nhất, em không chùn bước." Mặc Diệu Dương khẽ hé môi: "Em yên tâm, đợi sau khi mọi việc kết thúc, nếu Diệu Lương phù hợp thì anh sẽ buông bỏ tất cả, cùng em rời khỏi đây, tìm một thôn làng yên tĩnh, em muốn ở đâu cũng được, chúng ta sẽ sống cuộc sống bình thường mà em thích."

"Diệu Dương." Khóe mắt An Đình Đình chợt ngấn lệ.

Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng.

Khi quay xuống nhà dưới, có người giúp việc tới báo, Quý Đình Kiêu và Tiêu Quân đã tới. Mặc Diệu Dương nghe vậy, vẻ mặt lập tức sầm xuống. An Đình Đình đã nhận ra, vội hỏi: "Có chuyện gì thế, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Đôi mắt anh hơi trầm xuống, nói: "Không có gì, anh đi Lưu Thủy Uyển xem một chút."

"Em cũng muốn đi."

"Em nên nghỉ trưa đã." Mặc Diệu Dương dịu dàng từ chối: "Gần đây nghe mẹ Dung nói hình như sức khỏe em không tốt lắm."

"Em đâu có không khỏe đâu." An Đình Đình khế kháng nghị: "Em chỉ ăn không ngon mà thôi."

"Ăn không ngon không phải đồng nghĩa với dạ dày xảy ra vấn đề sao, đợi anh quay về sẽ dẫn em đi khám”" Dứt lời, 

Mặc Diệu Dương lập tức đi ra phía ngoài.

An Đình Đình không nghe theo, cô đuổi kịp anh, nói: "Không phải anh đã nói anh thích em vì em có can đảm đối mặt ư? Tại sao giờ lại không cho em đi?

"Bởi vì anh muốn bảo vệ em."

"..." An Đình Đình khẽ cắn môi: "Nhưng anh đã đồng ý với em để cho em cùng anh đối mặt với tất cả mọi chuyện cơ mà. Dứt lời, An Đình Đình chớp chớp đôi mắt to tròn, chăm chú nhìn anh.

Ánh mắt anh rất lạnh lùng, nhưng đôi mắt đen như mực kia như đang tự hỏi, cuối cùng, anh gật đầu, nói: "Được!"

Thế là, hai người ngôi lên xe sinh thái đi vê phía Lưu Thủy Uyển. Sự xuất hiện của An Đình Đình khiến Quý Đình Kiêu và Tiêu Quân đều giật mình kinh ngạc. An Đình Đình cũng có vẻ rất tự nhiên, gật đầu cười với bọn họ như trước kia.

"Đi vào rồi nói." Mặc Diệu Dương ở cửa nói.

"Ừ." Quý Đình Kiêu gật đầu.

Mấy người đi vào trong phòng.

Mặc Diệu Dương ngồi xuống trước, nói: "Yên tâm đi, dù là Lưu Thủy Uyển, nhưng không ai dám nghe lén đâu."

"Ừ. Anh ta khai rồi." Tiêu Quân gật đầu nói.

Quý Đình Kiêu ngồi bên cạnh, đưa tay khẽ gạt sợi tóc xõa xuống trán, có lẽ phụ nữ làm động tác này cũng không quyến rũ như anh. An Đình Đình khẽ cười thâm một tiếng, thật đúng là vưu vật.

Quý Đình Kiêu phát giác An Đình Đình đang nhìn mình, vội trừng mắt nhìn lại cô, rồi mới thong dong, lười biếng nói:

"Lúc đầu gã đó rất kín miệng, chết cũng không chịu nói. Cậu đoán xem sau đó tôi đã làm gì nào, tôi đã gửi ảnh con ruột nhà

họ Hàng cho gã, cũng đưa cho gã xem bản giám định ADN, lúc đó gã mới chịu đầu hàng."

Mặc Diệu Dương không nói gì, An Đình Đình nhìn anh, dù sắc mặt anh không hề thay đổi, nhưng cô có thể cảm giác được, thật ra trong lòng anh có chút phân vân. Người anh em, bạn thân từ nhỏ đến lớn, nhưng trước nay lại luôn ẩn núp một cách có mục đích bên cạnh mình, chuyện này này dù ai cũng không thể cảm thấy vui vẻ được.

Đây cũng là Mặc Diệu Dương có năng lực nhẫn nhịn, nếu đổi lại là An Đình Đình cô, e là cô đã sớm tức giận phát điên rồi.

Tiêu Quân gật đầu "Ừ" một tiếng, dường như cảm xúc cũng không có gì thay đổi.

"Nhà họ Hàng đã hoàn toàn từ bỏ ý định cứu Hàng Vũ Triết rồi... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân bọn họ còn khó bảo đảm thì nào còn nhớ được Hàng Vũ Triết chứ. Mặt khác, hai kẻ hư hỏng gây âm ï ở nước ngoài không có liên quan gì tới bọn họ.

Quý Đình Kiêu suy nghĩ một chút, hỏi Mặc Diệu Dương: "Cậu định giải quyết như thế nào?”

Mặc Diệu Dương thản nhiên nói: "Trước kia đã quyết định như thế nào thì giờ cứ xử lý như thế đó."

"Được, nghe theo cậu."

An Đình Đình cảm thấy hơi hô đồ, vì lúc đó Mặc Diệu Dương một mình đến nhà họ Hàng, cô không đi cùng, nên cô không rõ Mặc Diệu Dương đã nói sẽ xử trí hai đứa con đang du học ở nước ngoài của nhà họ Hàng như thế nào. Tuy vậy, cô không hỏi, vì cô biết, mặc kệ Mặc Diệu Dương quyết định như thế nào cô đều sẽ ủng hộ anh, nếu thật không chống chọi được, cô sẽ coi như mình không biết.

Năm đó, những người này nịnh bợ Quan Chi Thu, chắc hẳn bọn họ cũng đã tham dự không ít chuyện giết người của Quan Chi Thu, nên An Đình Đình không hê cảm thấy bọn họ đáng thương.

"Hiện anh ta đang ở nơi đâu?" Mặc Diệu Dương hỏi.

"Ở phòng tạm giam." Tiêu Quân đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui