Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Tất cả mọi người đều biết lúc đó Cốc Nhược Lâm vì bảo vệ An Đình Đình mới bị thương.

Đương nhiên, đây là An Đình Đình tự nói ra. Cho dù cô không biết tại sao Cốc Nhược Lâm lại làm như vậy, vào giây phút sống chết đó, cô ta lại có thể nghĩ đến việc bảo vệ cho người khác. Cho dù cô ta có mục đích nhưng trong lòng An Đình Đình vẫn vô cùng biết ơn vì điều này.

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nếu cô ta dựa vào việc đã cứu cô mà yêu cầu cô hứa điều gì đó vậy thì không thể được, chắn chắn không được. Biết ơn và báo ơn là hai chuyện khác nhau.

Phẫu thuật cấp cứu kéo dài đến hơn mười một giờ đêm, bệnh nhân mới được đẩy ra khỏi phòng.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói: "Cậu hai, xin cậu yên tâm, cô Cốc không sao, chỉ là bây giờ cơ thể của cô ấy còn yếu, cần tĩnh dưỡng một thời gian mới khôi phục được."

Người nhà họ Cốc cảm kích gật đầu liên tục.

An Đình Đình cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không sợ cái khác, chỉ sợ chuyện không may.

Bởi vì trời đã khuya cho nên Mặc Diệu Dương cho người đưa người nhà họ Cốc trở về bằng xe riêng, còn anh và An Đình Đình nghỉ lại tại một phòng bệnh VIP của bệnh viện.

Tuy nói là bệnh viện nhưng phòng tiện nghi cũng không kém khách sạn hạng sang là bao.

Qua kiếp nạn, An Đình Đình thực sự rất mệt mỏi, vừa nằm xuống cô đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng cô cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh.

Cô “ừm” một tiếng xoay người lại, còn người nằm xuống bên cạnh thì thuận thế ôm chặt cô.

Ngửi được mùi hương riêng của anh, trái tim căng thẳng của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Người đàn ông ấy quan tâm, vỗ nhẹ vào lưng, dỗ cô ngủ.

Nhưng không biết tại sao vừa nãy cô còn rất buồn ngủ, vậy mà mới qua một lúc thì cô không còn buồn ngủ nữa.

Cô dựa đầu vào lồng ngực của người đàn ông, chớp chớp mắt.

Mặc Diệu Dương như cảm nhận được gì, cằm anh ta nhẹ nhàng cọ vào trán cô, dịu dàng hỏi: "Em không ngủ được ư?"

"Ừm”" An Đình Đình gật đầu.

"Làm em sợ à?" Giọng nói của người đàn ông trâm ấm và nhẹ nhàng, như dòng nước suối mềm mại chảy qua lòng cô.

"Ừm”" An Đình Đình nhớ tới cảnh tượng bị bắn vào ban ngày, đầu tiên là gật đầu sau đó lại lắc đầu.

"Vậy rốt cuộc em có sợ không?" Mặc Diệu Dương bị cô làm cho mơ hồ.

An Đình Đình khẽ cười đưa tay ôm cổ người đàn ông, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: "Không sợ-"

"Làm tốt lắm!" Người đàn ông thốt lên một câu cảm thán.

Mặc Diệu Dương vòng tay qua eo cô, thân thể rắn chắc bật lên, đè chặt cô xuống dưới.

"Này, anh..." An Đình Đình kinh ngạc thốt lên một tiếng.

"Yên tâm, anh sẽ không làm bậy đâu." Mặc Diệu Dương thấp giọng cười.

Ban ngày cô đã sợ hãi như vậy mặc dù cô nói không sợ nhưng cô vẫn cảm thấy hơi hốt hoảng. Lúc này sao anh có thể không cân nhắc đến cảm xúc của cô mà yêu cầu cô cho anh chứ?

Mặc Diệu Dương hôn lên trán, mặt và dái tai của cô, bình thản nói: "Vụ nổ súng chiều nay chắc hẳn là do nhà họ Cốc đã lên kế hoạch từ trước rồi."

“Cái gì?" An Đình Đình giật mình.

"Em nghe anh nói hết trước đã." Mặc Diệu Dương anh đặt tay lên đôi môi hông nhuận của cô, ra hiệu nói: "Sau khi anh 

nghe nói xảy ra chuyện thì đã để cho bác Trương trích xuất tất cả camera giám sát trong nhà cho anh xem. Anh nhìn thấy tất

cả quá trình từ lúc em tình cờ gặp được Cốc Nhược Lâm, tiếp đó đi đến cổng cho đến lúc xảy ra vụ nổ súng."

An Đình Đình đăm chiêu.

Liên kết tất cả chuyện này lại thì những việc làm của Cốc Nhược Lâm dường như thực sự đáng ngờ. Hàng loạt sự trùng hợp như thể đã được sắp xếp đâu ra đó.

Từ việc tình cờ gặp nhau, rồi đến trò chuyện sau đó là bước ra cửa, kế nữa là xảy ra vụ nổ súng nhưng...

An Đình Đình nói ra nghi ngờ trong lòng: "Em đã thấy Lâm Tiêu Tương."

"Lâm Tiêu Tương?" Mặc Diệu Dương nhăn mày. Rõ ràng, anh không có ấn tượng gì lắm đối với người này.

"Đúng! Tuy rằng cô ta đeo kính đen, thế nhưng em sẽ không nhận lầm. Người đó chắc chắn là Lâm Tiêu Tương. Em đã từng làm việc ở *** Tháp, lại là cấp dưới của cô ta, hầu như ngày nào cũng chạm mặt cô ta."

An Đình Đình suy nghĩ một hồi rồi lại quả quyết: "Nhất định là cô ta, em sẽ không nhìn lầm đâu. Hơn nữa, cô ta còn cố tránh mặt em. Không biết cô ta cố ý làm như vậy để cho em thấy hay thật sự là đang né tránh em, sợ bị em phát hiện."

"Giám đốc phòng thiết kế của *** Tháp?" Vẻ mặt của Mặc Diệu Dương trở nên nghiêm túc hẳn lên. Đầu ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông nhào nặn vành tai mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói: "Chẳng lẽ Mặc Diệu Lương cũng tham dự vào chuyện này?”

"Chuyện này khó nói lắm." An Đình Đình bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngồi dậy vỗ trán nói: "Suýt nữa thì em quên mất. Lúc Lâm Tiêu Tương và Sở Huệ Nhu ở đồn cảnh sát là được cậu tư Mặc cứu đi."

"Cậu tư Mặc?” Mặc Diệu Dương chau mày.

An Đình Đình phát hiện, không hiểu sao lúc Mặc Diệu Dương nhắc đến cậu tư Mặc thì trên mặt anh lại lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

"Ừm”" An Đình Đình gật đầu, suy nghĩ một hồi lại nói: "Huệ Nhu rời đi trước, mấy ngày tiếp theo là tới Lâm Tiêu Tương cũng được bảo lãnh ra ngoài. Tuy đối phương không để lộ ra tên họ, nhưng em đoán chắc là cậu tư Mặc."

Kết quả là Mặc Diệu Dương im lặng, An Đình Đình cũng lặng lẽ nhìn anh không nói lời nào. Cô biết lúc này anh đang suy nghĩ gì đó, không thể cắt ngang suy nghĩ được.

"Tình hình bây giờ là cậu tư Mặc cứu Lâm Tiêu Tương đi, vậy chuyện này có liên quan tới cậu tư Mặc. Ngược lại nếu là Mặc Diệu Lương làm thì chuyện này sẽ có liên quan đến Mặc Diệu Lương."

Mặc Diệu Dương thản nhiên nói.

An Đình Đình suy nghĩ chốc lát, nói: "Diệu Dương, em cảm thấy không thể nào là do Diệu Lương."

“Tại sao?” Ánh mắt Mặc Diệu Dương trầm xuống, mang theo ý cười nhẹ.

An Đình Đình phân tích: "Thân phận của Mặc Diệu Lương quá rõ ràng. Chỉ cần nhắc tới *** Tháp thì sẽ nghĩ ngay tới anh ta. Chỉ cần nhắc tới anh ta sẽ nghĩ ngay tới *** Tháp. Lâm Tiêu Tương vào đồn cảnh sát, bất kể là nguyên nhân gì cho dù Mặc Diệu Lương muốn cứu cô ta, anh ta cũng phải làm chuyện đó đường hoàng. Hơn nữa anh ta có quan hệ gì với Lâm Tiêu Tương? Nói thẳng ra chẳng qua chỉ là quan hệ cấp trên với cấp dưới cho nên Mặc Diệu Lương không cần thiết phải mạo hiểm đi cứu cấp dưới của mình."

"Còn gì nữa không?” Mặc Diệu Dương nghe vậy ánh mắt mang theo ý cười sâu hơn.

"Còn nữa, em nghĩ cậu tư Mặc có khả năng cao hơn. Em không biết lý do cụ thể nhưng em biết cậu tư Mặc nổi tiếng *** đãng. Nếu anh ta ngay cả Sở Huệ Nhu cũng muốn làm nhục thì sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu Tương sao lại không động lòng cho được?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui