Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Cốc Nhược Lâm không ngờ ba mình lại nhắc đến chuyện đó trước mặt Diệu Dương như vậy.

Cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ, khẽ dậm chân hai cái dưới bàn rồi hờn dỗi nói: "Ba… Ba nói cái gì vậy."

"Ha ha… Con gái ba thẹn rồi à." Cốc Kiến Bân cười tít cả mắt.

Diệu Dương vẫn giữ nguyên nụ cười hờ hững trên mặt, bình tĩnh cất lời: "Bác trai, cháu hiểu ý bác. Nhưng hiện tại tình hình đã thay đổi rồi, sức khỏe của Nhược Lâm hiện vẫn đang trong giai đoạn khôi phục, không thích hợp để mang thai sinh con, cháu sợ sức khỏe của cô ấy sẽ không được tịnh dưỡng tốt.”

"Ồ, sao thế được." Cốc Kiến Bân lắc lắc đầu: “Sức khỏe của con gái bác thế nào, người làm ba như bác còn không hiểu rõ sao? Sức khỏe của con bé rất tốt, ha ha."

Đáy mắt Mặc Diệu Dương lóe lên ý cười, nói: "Nhưng chẳng phải cô ấy vừa trải qua một cơn nguy kịch sao, sức khỏe vẫn còn cần phải bồi bổ thêm một thời gian nữa. Không thể vì nôn nóng muốn sinh con mà không quan tâm tới sức khỏe của vợ mình được."

Anh thay thế cách xưng hô với Nhược Lâm thành vợ khiến sau khi cô ta nghe được thì trên mặt liền lộ ra những biểu cảm vô cùng phức tạp: có vui mừng, kinh ngạc lẫn khiếp sợ…

Cốc Kiến Bân tuy đã uống hơi quá chén nhưng cũng không đến nỗi say mèm nên ông ta cũng nghe thấy lối xưng hô của Mặc Diệu Dương và gật gù vui vẻ.

"Uhm... Diệu Dương, cháu nói đúng, chuyện con cái là chuyện không sớm thì muộn, không nhất thiết phải nóng lòng.” Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn Mặc Diệu Dương nói: "Chuyện này cứ quyết định như vậy nhé?”

"Cứ như vậy đi ạ!" Mặc Diệu Dương hờ hững nở nụ cười thay cho lời hứa.

Cốc Kiến Bân cười ha ha rồi giơ tay nắm thành quyền, huých nhẹ vào nắm tay của Mặc Diệu Dương, sau đó cất giọng cười sang sảng.

Không ngờ buổi cơm trưa này cứ thế mà ăn mãi đến tận ba giờ chiều.

Cốc Kiến Bân uống say nên ngủ ngay trong căn phòng dưới lầu trong Ngô Đồng Uyển.

Mặc Diệu Dương thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

"Diệu Dương." Cốc Nhược Lâm thấy thế, vội đuổi theo."Anh muốn ra ngoài sao?"

"Uhm." Người đàn ông ấy đứng ngay lối ra vào, thay giày rồi thản nhiên ứng tiếng.

"Diệu Dương." Giọng nói của Cốc Nhược Lâm nghe mềm mại, dịu dàng như nước. Cô ta uyển chuyển cất bước tới trước mặt người đàn ông ấy rồi đưa hay tay lên ôm cổ anh một cách tình cảm.

Đáy mắt người đàn ông ấy lóe lên một tia khó chịu rất khó nhận ra.

Cốc Nhược Lâm kiễng mũi chân, ngửa đầu, chậm rãi hướng bờ môi mềm mại của mình lại gần môi người đàn ông ấy.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ càng lúc càng gần.

Cô ta cứ lẳng lặng nhìn anh, khi môi của hai người còn cách nhau một khoảng bằng hai nắm tay, thì khóe miệng nhỏ nhắn của Mặc Diệu Dương hơi mấp máy.

Mãi đến khi giữa hai bờ môi chỉ còn cách nhau một lóng tay thì Cốc Nhược Lâm liền nhắm hờ hai mắt, trên mặt lộ ra dáng vẻ thẹn thùng của con gái.

Cô ta cứ tưởng rằng người đàn ông ấy nhất định sẽ khác xưa, không còn tránh né nữa.

Nhưng sự thật lại là…

Mặc Diệu Dương khẽ cau mày nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng. Anh hơi nghiêng đầu sang một bên, khéo léo tránh được nụ hôn mà cô ta chủ động trao.

Ngay sau đó, anh liền khẽ nghiêng mặt về phía trước và hơi chếch xuống phía dưới, theo cách này môi của Cốc Nhược Lâm liền hạ xuống môi anh.

Tuy là như vậy nhưng với Cốc Nhược Lâm mà nói thì đã rất, rất thỏa mãn rồi.

Cô ta đỏ mặt, ghé trán nhẹ nhàng nói: “Diệu Dương, tối nay mấy giờ anh về? Em chờ anh về cùng ăn cơm tối.”

Mặc Diệu Dương vẫn là bộ dạng thờ ơ đó, bờ môi mỏng khẽ mấp máy, kiệm lời nói: "Chưa biết."

Trên mặt Cốc Nhược Lâm xẹt qua một tia thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng lóe lên một tia hy vọng: “Dạ, em biết rồi, em nhất định sẽ chờ anh về."

Mặc Diệu Dương thay giày xong thì cầm lấy xấp tài liệu trên đầu tủ, nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng rồi lập tức bước ra cửa, rời đi.

Cốc Nhược Lâm đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Diệu Dương rời khỏi Ngô Đồng Uyển cho đến tận khi bóng dáng ấy khuất khỏi tầm mắt của cô.

Trên khuôn mặt cô mơ hồ có một tia phấn khích, dù đã cố gắng hết sức kềm chế nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai mắt cô sáng lấp lánh, trái tim cô lúc này đang kích động...

Mặc Diệu Dương rời khỏi Ngô Đồng Uyển vốn dĩ là vì có việc nhưng không hiểu sao, bước chân lại bất giác đi về phía Thủy Sam Uyển.

Khi đến trước cửa, anh liền dừng bước, nhíu mày, trầm ngâm.

Sao anh lại đến đây nhỉ? Anh nhướng mắt, nhìn vào bên trong.

Bây giờ cô ấy đang làm gì? Ngủ trưa hay là đang xem TB?

Ngủ trưa? Trong đầu người đàn ông ấy đột nhiên xuất hiện dáng vẻ điềm tĩnh, an yên khi ngủ của An Đình Đình. Lúc trước, khi cô ngủ say trong vòng tay anh, chỉ cần anh khẽ chọc cô một chút thì người con gái trong òng anh sẽ dụi dụi đầu mình vào ngực anh. Mỗi lần như vậy, cô lại khiến anh muốn đè cô dưới thân mình, hung hăn giày vò một trận.

Trong lồng ngực của người đàn ông ấy bỗng dưng bùng lên một ngọn lửa!

Chết tiệt! Vừa rồi bị Cốc Nhược Lâm chủ động trao nụ hôn, anh chẳng có chút cảm giác gì. Mà giờ phút này, chỉ là chút hồi tưởng mà thân thể anh lại bỗng dưng bị kích thích.

Mặc Diệu Dương đẩy cửa hàng rào của Thủy Sam Uyển ra đi vào bên trong biệt viện.

Đám người giúp việc rất chi là kinh ngạc, cậu hai đã mấy ngày không xuất hiện vậy mà chiều nay lại đến.

Mẹ Dung cũng từ trong phòng chạy ra, hớn hở nói: "Cậu hai đã tới rồi sao."

"Uhm." Mặc Diệu Dương gật gật đầu, anh đứng ở cửa, dù không bước vào nhưng ánh mắt vẫn ngóng vào phía xa xa bên trong căn nhà.

Giống như đang tìm miếm bóng dáng của người nào đó vậy.

Mẹ Dung lộ vẻ tiếc nuối: “Ai ya, cậu hai lẽ ra nên đến sớm một chút mới phải."

"Sao vậy?" Mặc Diệu Dương hỏi.

"Chẳng sao cả, có điều… Mợ hai vừa với ra ngoài rồi."

"Ra ngoài sao? Khi nào?" Mặc Diệu Dương hỏi.

"Khoảng chừng một tiếng rồi."

"Cô ấy đi đâu? Đi với ai? Đi làm gì?" Cô gái đáng chết này, mới mấy ngày không gặp là lại lơ là mất cảnh giác.

Lỡ cô ấy ra ngoài một mình gặp phải nguy hiểm gì thì sao?

"Nói là đi gặp cô Mạc."

Mặc Diệu Dương chau mày, vốn dĩ anh đến đây là định đưa cô rời khỏi nhà chính đến một nơi an toàn trước, đợi chuyện này qua rồi sẽ đón cô về.

Ai ngờ cô ấy lại ra ngoài.

"Uhm, tôi biết rồi." Mặc Diệu Dương gật đầu, rời đi.

Anh lập tức lấy di động ra gọi vào số của An Đình Đình.

An Đình Đình đang ngồi trên xe taxi đi vào tới nội thành rồi và đã tới được chỗ hẹn với Mạc Ninh Thanh. Cô vẫy tay với một người ở phía bên kia đường sau đó thanh toán tiền xe và qua đường.

Cô vẫn chưa để ý đến chiếc điện thoại đang lóe sáng trong túi xách.

Mặc Diệu Dương tức giận tắt máy, chết tiệt, cô ấy còn nghiễm nhiên không bắt máy của anh.

Hai người đã lâu không gặp nên vừa thấy nhau liền ôm nhau một cách nồng nhiệt.

An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh ôm chặt lấy nhau, không nói một lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui