Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Dù Mặc Diệu Tuyết đã trốn rất kỹ nhưng cuối cùng vẫn bị Quý Đình Kiêu bắt được.

Có điều, Quý Đình Kiêu bắt được lại là... một con ma men!

Bây giờ người anh đang muốn bốc hoả, tức đến mức chỉ muốn giết người! Khi bắt được con ma men kia, xung quanh cô còn có một đám người trạc tuổi cô, và còn có cả đàn ông! Đàn ông! Đàn ông!

Quý Đình Kiêu không nói lời nào, vác con ma men ra khỏi phòng bao, để lại đám người trong phòng đang trợn mắt há mồm.

Lầu trên là khách sạn.

Quý Đình Kiêu mặc kệ những cú đấm đá của kẻ say trên người mình, anh hung hăng đá mở cửa, đi thẳng vào phòng ngủ, ném ma men lên giường lớn một cách hung hãn.

“A… cứu mạng… có động đất…” Mặc Diệu Tuyết sợ hãi hét lên, lăn lộn trên giường.

Quý Đình Kiêu tức giận mặt mũi tái xanh, mồ hôi túa ra trên khuôn mặt giận dữ, anh cởi cúc áo sơ mi rồi bắt đầu lớn tiếng quở trách!

“Mặc Diệu Tuyết! Em xem xem bây giờ mình đang thế nào, có giống một nữ sinh không? Học gì không học lại học người khác đi uống rượu, học người khác uống say… sao em không lên trời luôn đi?!”

“Rốt cuộc em có biết xấu hổ không? Uống say như vậy, em không sợ bị kẻ xấu bắt đi làm chuyện xấu à?”

“Gia giáo của em ở đâu? Em nhìn trên mặt em xem, vẽ toàn cái gì đâu… Em tưởng thế là đẹp à? Thật ra nó rất xấu, rất xấu, em có biết không…”

Quý Đình Kiêu đi đi lại lại trong phòng, tức giận không kiềm chế được, không ngừng mắng mỏ! Anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc trước mặt mọi người, nhiều nhất cũng chỉ là ánh mắt châm chọc mà thôi. Anh chưa bao giờ như bây giờ, vẻ mặt như muốn giết người!

Mặc Diệu Tuyết say thật rồi.

Kế hoạch đã đi chệch khỏi sự sắp xếp của cô. Ban đầu, cô vốn định mượn rượu xông thẳng tỏ tình với anh trước mặt mọi người.

Nhưng kết quả… đúng là cô gái nhỏ không biết uống rượu!

Bây nhưng cô biết chính xác có một người đàn ông đang không ngừng quở trách cô.

Chết tiệt! Cô là cô cả nhà họ Mặc đấy! Anh mắng ai hả? Lại còn dám quở mắng tôi?

Mặc Diệu Tuyết khó nhọc bò dậy từ trên giường, chống hai tay vào hông, khuôn mặt trang điểm loè loẹt, lớp trang điểm đã bị mồ hôi làm nhoè đi, lông mày cũng đã mờ đi, dáng vẻ này đừng nói là giận, người ai? Sao anh lại mắng tôi… anh có tin tôi sẽ nói với anh tôi đánh chết anh không?” Nói rồi cô gái nhỏ còn vung tay đấm, muốn đánh cho người đàn ông chết tiệt kia hai cú.

Quý Đình Kiêu không bị vẻ mặt trang điểm của cô chọc cười nhưng lại suýt nữa bật cười vì những lời cô nói. Anh hừ lạnh hai tiếng: “Nói cho anh em? Anh em không phải Mặc Diệu Dương sao? tôi cũng chỉ có thể bị tôi quở trách!”

“Nhóc kia, anh đừng có mà điên… Anh trai tôi không đánh lại anh thì tôi… bạn trai tôi là người lợi hại nhất thành phố G này… Nhìn thấy anh ấy, anh sẽ phải quỳ xuống cầu xin tha thứ thôi! Hừ…”

Bạn trai? Cô nhóc có bạn trai rồi?

Quý Đình Kiêu chế nhạo: “Nói tên bạn trai em ra xem nào!”

“Quý Đình Kiêu!” Mặc Diệu Tuyết gần như đã dùng vừa dứt, bầu không khí trong phòng bỗng yên tĩnh hơn rất nhiều.

Quý Đình Kiêu đang tức giận trừng lớn hai mắt nhưng vì ba chữ này mà đột nhiên dịu đi, cô nhóc chết tiệt này đúng là bắt nạt người quá đáng! Anh muốn đánh mà không đánh được, muốn trách mắng lại thấy không cần thiết, cô bây giờ là một con ma men.

“Hahaha… sợ rồi phải không? Hừ! Thức thời chút đi, mau cút khỏi anh.” Mặc Diệu Tuyết thấy đối phương không nói gì thì tưởng anh sợ rồi, vì thế bắt đầu đắc ý.

Cô chống nạnh, nói chuyện dương dương tự đắc, cái miệng nhỏ nhắn mở ra đóng vào liên tục, nói chuyện cũng hơi khiến người khác bực mình, nhưng cũng rất dễ thương.

Quý Đình Kiêu bò lên giường, đưa tay muốn túm cô lại.

Mặc Diệu Tuyết thấy thế thì vội trốn ở chân giường, tóc gáy dựng lên đầy cảnh giác: “Anh… anh muốn làm gì?”

Quý Đình Kiêu hung dữ nắm lấy hai vai cô, giọng nói trầm thấp mà tà mị lại gợi cảm: “Cô gái, em nhìn cho rõ, tôi là ai!”

Mặc Diệu Tuyết bị ép phải nhìn anh, hai bả kéo lại được một chút lý trí. Nhưng cô thật sự đã uống quá nhiều, tiêu điểm trong mắt Chờ ở đây.” Quý Đình Kiêu nói rồi xoay người rời đi.

Anh không ra ngoài mà là đi vào phòng tắm, lấy một chậu nước quay trở lại phòng ngủ, dội nước từ trên đầu Mặc Diệu Tuyết xuống.

“A… đồ điên!” Mặc Diệu Tuyết tức giận mắng lớn.

“Choang…” Quý Đình Kiêu ném chậu nước trong tay đi, hung ác nói: “Nhìn rõ chưa? Bây giờ biết tôi là ai rồi chứ?”

Mặc Diệu Tuyết chớp chớp mắt, men rượu bỗng đọng lại trong đầu cô một đoạn mà thôi. Tím lại, chắc là Quý Đình Kiêu đã bị mình làm cho tức chết rồi.

Làm sao đây? Lần này thảm rồi! Lỡ như… lỡ như anh nói cho anh hai, anh hai lại nói với ba mẹ, như vậy chắc chắn cô sẽ bị nhốt trong nhà một thời gian dài mất… Nghĩ đến đây, cô lại không dám nhìn anh.

Không được! Không thể để anh biết mình đã tỉnh đầu xuống, giả vờ ngất đi.

Lần này Quý Đình Kiêu sợ thật rồi. Đáng chết! Anh làm vậy có phải đã sai rồi không? Cô bị mình doạ sợ, còn bị nước lạnh hất vào làm cho ngất đi.

Trước khi cô ngã xuống, người đàn ông đã nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra, vòng qua eo cô rồi ôm cô vào lòng.

“Này… nhóc con, em sao thế? Này… đừng doạ tôi mà…”

Quý Đình Kiêu lại sờ trán cô, rồi. Anh bế cô sang giường ở phòng khác, chuyện khó khăn hơn là, người cô đã ướt đẫm, phải làm sao để thay quần áo cho cô đây?

Giờ này rồi cũng không thể gọi nhân viên phục vụ nữ lên đúng không? Như vậy chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?

Đáng chết! Sao lại gặp chuyện xui xẻo thế này?

Quý Đình Kiêu cắn răng, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi trên người Mặc làn da mềm mại như tơ kia, cơ thể anh như có biển lửa tuôn trào.

Mà trong lòng Mặc Diệu Tuyết cũng đang có từng con sóng trào dâng.

Cô thậm chí còn không dám mở mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, mồ hôi chảy ra ròng ròng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui