Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Cửa thang máy mở ra, Long Đình Đình bước ra, nhìn tấm biển rồi đi về phía phòng đó.

Đứng trước cửa phòng tổng thống, tâm trạng Long Đình Đình cực kỳ phức tạp, bối rối, rốt cuộc cô có nên vào không? Lỡ như mọi chuyện không như cô mong đợi thì sao…

Long Đình Đình chờ bên ngoài mấy phút…

Nếu đã đến rồi thì sao phải do dự? Có hay không chỉ cần mở cánh cửa này ra.

Nghĩ đến đây, cô giơ tay định gõ cửa, điều thú vị là, cô vừa chạm vào cửa thì cửa đã tự mở ra. Cô hơi ngạc nhiên, dường như cánh cửa này chưa từng được đóng lại, có người cố ý phải không?

Long Đình Đình hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào.

Phòng tổng thống khá sang trọng, bên trong có rất nhiều phòng, các phòng khác đều đóng, chỉ có một phòng mở. Từ bên ngoài nhìn vào thì phòng đó là một trong những phòng ngủ chính.

Đột nhiên Long Đình Đình nghe thấy có âm thanh nho nhỏ vọng lại từ cánh cửa để mở đó, như có như không, giống như tiếng thở dốc của một người phụ nữ.

Âm thanh này khiến cô bất giác nhớ tới Ngô Đồng Uyển.

Khi cô bước lên lầu trong Ngô Đồng Uyển, âm thanh nghe thấy rất giống với giọng của người phụ nữ này.

Cốc Nhược Lâm! Chắc chắn là Cốc Nhược Lâm.

Bên trong chỉ có một mình cô ta ư? Long Đình Đình không tin!

Cô đi đến cửa rồi nhìn vào trong. Trên chiếc giường lớn, Mặc Diệu Dương nằm đó với nửa thân trên để trần, nửa thân dưới đã được tấm ga giường màu trắng che lại. Cốc Nhược Lâm đang không mảnh vải che thân cưỡi trên người dưới cũng được ga giường che chắn nên mọi người không thể thấy những gì đang xảy ra.

Đồng tử cảm nhận được điều gì, khi cô ta nhìn ra cửa, va vào ánh mắt sững sờ của Long Đình Đình thì đột nhiên hét lên.

Cùng lúc đó, cửa lớn bị người bên ngoài đẩy ra, rất nhiều người xông vào cùng một lúc.

Không phải! Là rất nhiều phóng viên.

Trong tay bọn họ là máy ảnh, lao vào như một cơn gió, thoáng chốc vô số ánh đèn flash chiếu thẳng vào hai người trên giường và cả Long báo trong tay lên bàn, khuôn mặt già nua tức đến mức tái xanh, ông giận dữ hét lên: “Cháu nhìn cháu đi, có còn ra thể thống gì nữa không? Đã làm ba rồi mà còn chơi bời, lêu lổng với phụ nữ ở ngoài! Trước đây thấy cháu vẫn chưa dứt hẳn với cô ta, còn tưởng cháu thật sự áy náy muốn giúp đỡ nhà họ Cốc.

Bây giờ thì hay rồi, giúp tới giúp lui, giúp ném đi hết rồi, đúng là khốn nạn mà!”

Tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách của nhà cũ Mặc Viên Bằng.

Cảnh tượng xảy ra sáng nay đã lan truyền trên khắp con đường ngõ hẻm của thành phố G. Các tạp trí hàng đầu cũng như các hãng tuyền thông được theo dõi như trên thế giới đều đang đưa tin nóng hổi này!

Nhà họ Mặc như muốn nổ tung. Chuyện này có vẻ đã bị rồi ngân hàng cũng đột nhiên gọi tới, nói rằng tin tức bên lề của cậu hai nhà họ Mặc khiến thị trường chứng khoán của nhà họ Mặc trượt dốc, nếu cứ tiếp tục thế này thì tình hình rất không ổn!

Người bị mắng là Mặc Diệu Dương, những người còn lại vốn định khuyên can, nhưng thấy vẻ tức giận không kìm được của ông cụ thì mọi người lại sợ ông giận thêm nên không ai Mặc Diệu Dương và Cốc Nhược Lâm để trần nửa thân trên, nằm trên giường và Long Đình Đình mặt mũi xám xịt đứng bên cạnh. Phía trên là một tiêu đề rất bắt mắt: Cậu hai nhà họ Mặc ngoại tình bị vợ bắt gian tại giường!

Mặc Viên Bằng liếc nhìn, lòng càng thêm tức giận, phất tay hất hết mấy thứ đó xuống đất.

“Cháu nói gì đi chứ? Bây giờ bắt đầu giả vờ đứng đắn, thành thật rồi đấy à? Sáng nay đi đâu? Cháu làm vậy không thấy có lỗi với Đình Đình à? Cháu có từng nghĩ đến hai đứa đã có con rồi không, cháu bảo sau này con cháu lớn làm sao ngẩng đầu lên được?!”

Ông Mặc thật có Trương Hữu Long kịp thời đỡ lấy thì ông đã ngã xuống rồi.

Mặc Diệu Dương khẽ nhíu mày, lỗi. Anh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng của mọi người trong phòng, thản nhiên nói: “Ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này!”

Mặc Viên Bằng nghe vậy càng thêm tức giận.

“Cháu sẽ giải quyết ổn thoả? Đã làm loạn thành ra thế này rồi cháu còn định giải quyết thế nào? Cưới người phụ nữ đó làm vợ lẽ à? Hay là định bỏ vợ bỏ con, đi theo người đàn bà năm đó ông có thể đuổi Mặc Cảnh Sơn đi thì bây giờ ông cũng có thể trục suất cháu khỏi nhà họ Mặc!”

Ông vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

Bây giờ mọi người đã ý thức được Mặc Viên Bằng giận đến cỡ nào, bèn bước tới khuyên can.

“Ông nội, ông bớt giận, đừng kích động!”

“Đúng đó ông nội, chưa biết chừng chuyện này… là do có ai cố ý hãm hại Diệu Dương thôi.”

“Đúng đấy ạ! nào mọi người đều nhìn thấy… chắc là…”

Mặc Viên Bằng lạnh lùng nhìn Mặc Diệu Dương rồi hừ lạnh nói: “Hãm hại? Cháu đừng nói với ông là có người kề dao vào cổ cháu, bắt cháu ngủ với Cốc Nhược Lâm nhé? Cháu đã bị người khác theo dõi từ lâu rồi có biết không hả? Nhất cử nhất động của cháu đều bị người khác theo dõi, chỉ chờ cháu phạm sai lầm!”

Mặc Viên Bằng nói từng không, hoàn toàn không có ý định giải thích khiến Mặc Viên Bằng càng giận không thôi.

Có người không chịu đựng được nữa bắt đầu khuyên nhủ: “Diệu Dương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cậu giải thích với ông nội đi.”

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, người đi vào chính là Mặc Diệu Tuyết.

Cô tức giận chạy vào, đứng trước mặt Mặc Diệu Dương rồi lớn tiếng nói: “Anh hai, em coi thường ấy! Nếu sau này em tìm chồng cũng sẽ không tìm người như anh! Anh chơi đùa với tình yêu, chơi chán rồi lại lao vào vòng tay người phụ nữ khác… Anh hai, em hận anh, em coi thường anh… Anh không xứng làm anh hai em…”

Cô gái nhỏ siết chặt hai tay, giống như đã gắng hết sức mình mà chửi bới, cuối cùng cô bụm mặt khóc.

Bà ba thấy thế thì kéo cô lại, nhỏ giọng nói đâu.”

Cô bé khóc thúc thít.

Chắc chắn chị dâu đã biết chuyện này, chị ấy vừa sinh con chưa được bao lâu mà chồng đã ngoại tình. Chuyện này thì ai mà chẳng đau lòng, nghĩ đến đây Mặc Diệu Tuyết lại cực kỳ đau lòng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui