Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Long Đình Đình cũng không cắt ngang anh ta, phần mông khá cong tựa vào mép bàn, hai tay khoanh trước ngực, kiên nhẫn chờ đợi.

Đột nhiên. Lôi Kinh Vũ vỗ đùi, nói: “A... vẫn là uống trà xanh đi. Tâm trạng của tôi trong khoảng thời gian này ấy, một khi không gặp giai nhân, trà nước cũng không màng.”

Giỏi cho một cái miệng trơn chu!

Long Đình Đình suýt nữa trợn mắt lườm anh ta, xoay người, cổ tay nhấc lên, ấn vào đường dây nội bộ, giọng nói dứt khoát: “Pha cho anh Lôi một ly trà Long Tỉnh Tây Hồ.”

“Ặc... nữ tổng giám đốc, cô đây là không biết đãi khách rồi. Tốt xấu gì, tôi cũng tính là người bạn từ thành phố G xa xôi tới đây, cô đích thân pha trà cho tôi uống, hàm nghĩa này mới khác.”

Người bạn? Ai là bạn với anh! Lúc đầu khi anh với Cốc Nhược Lâm cùng nhau vu khống cô, sao không nói là bạn.

Long Đình Đình khẽ mỉm cười, trong mắt ẩn chứa phong tình vô hạn: “Tôi không phải là người giỏi pha trà, sợ làm hỏng đến danh tiếng của trà Long Tỉnh này.”

“Tôi không để tâm.” Lôi Kinh Vũ nói xong, đổi một tư thái, lần nữa nghiêm túc nói: “Chỉ cần là chính cô pha, có khó uống nữa tôi đều sẽ cảm thấy ngon.”

“Anh Lôi thật là hài hước.” Nụ cười của Long Đình Đình không chạm đến đáy mắt đáp lại.

“Tục ngữ nói rất hay, dâng người Long Tỉnh, tay lưu mùi hương.”

Loading...

Long Đình Đình cười khúc khích, vui vẻ nói: “Đây là tục ngữ nơi nào thế? Tô thật là thiển cận, vậy mà lần đầu tiên nghe nói.”

Nụ cười này của cô, lập tức thu phục được trái tim của Lôi Kinh Vũ.

Thì ra, dáng vẻ cô cười lên, vậy mà đẹp như thế. Mày liễu hơi cong, ánh mắt sáng long lanh, cử chỉ đều tràn ngập phong vị của người phụ nữ quyến rũ phong tình.

Ưu vật sống động như này, thế gian duy chỉ có một. Một khi lọt vào mắt, những người phụ nữ khác đều là phù du.

“Cô cười lên thật đẹp.” Lôi Kinh Vũ sợ thật sự bị nụ cười này hớp hồn, to gan khen ngợi.

Khi trên gương mặt của Long Đình Đình lộ ra vẻ sững sờ thì thư ký đặc biệt đi vào, để ly trà Long Tỉnh Tây Hồ đã pha xong ở trước mặt Lôi Kinh Vũ, khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi.

Long Đình Đình cũng trưng ra vẻ nghiêm túc làm việc, nói: “Anh Lôi, phương án của Hải Thành anh cũng có hứng thú?”

“Đương nhiên.” Lôi Kinh Vũ uống trà, làm dịu đi sự ngại ngùng từ lời nói trong che đậy vừa rồi của mình. Anh ta gật đầu nói: “Doanh nghiệp của nhà họ Lôi dính tới rất nhiều sản nghiệp, hạng mục công trình bên trong tính là tương đối mỏng rồi. Lần này tôi về nước, chính là hy vọng đem hạng mục kiến trúc làm cho khởi sắc hơn.”

“Ồ.” Long Đình Đình thâm ý gật đầu: “Sao lại chọn Hải Thành?” Khựng lại một chút, mắt của cô xuất hiênn ý cười, giọng điệu thăm dò lại mang theo lời nói đùa: “Chắc không phải là vì biết hạng mục của Hải Thành là tôi đang quản chứ?”

“Đương nhiên... không phải!” Lôi Kinh Vũ vội phủ nhận. Anh ta nhướn mày, mang theo sự tự tin: “Đây chính là duyên phận!”

Duyên phận cái đầu nhà anh! Trong lòng Long Đình Đình khinh bỉ một phen, ngoài mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Anh Lôi thật là hài hước. Nếu đã như thế, vậy thì lời không hay tôi nói trước, chúng ta chuyện riêng ra chuyện riêng, chuyện công ra chuyện công Là nhà khai phá duy nhất ở hạng mục của Hải Thành, các anh chẳng qua là người hợp tác đến giúp tôi huy động vốn, lợi nhuận lớn nhất đương nhiên phải thuộc về tôi.”

Lôi Kinh Vũ lườm cô, giọng điệu lại mang theo thiện ý, tỏ ra châm chọc: “Người phụ nữ xót tiền như mạng!”

Long Đình Đình cũng không bực, thản nhiên nói: “Tôi khác với anh Lôi. Anh Lôi gia thế tốt, thành tích nhiều, giỏi giang. Tôi thì sao? một người phụ nữ đã ly dị, nuôi con mà sống, nếu đã muốn sống, đâu có gì không cần tiền, anh nói phải không, anh Lôi.”

“Không có ý kiến khác.” Lôi Kinh Vũ nói.

“Hợp tác vui vẻ!” Khóe môi của Long Đình Đình cong lên lộ ra nụ cười mê người

Cuối cùng cũng xử gọn Lôi Kinh Vũ rồi, thật là kỳ lạ, anh ta sao đột nhiên chạy đến Hải Thành rồi. Theo cô biết, gia tộc Lôi Thị hình như độc đinh, sao có thể thả anh ta một mình đến Hải Thành phát triển, bỏ mặc căn cơ ở thành phố G chứ? Có lẽ, thật là như anh ta đã nói, doanh nghiệp của gia tộc Lôi Thị đang định khai thác mở rộng ra bên ngoài.

Một ngày bận rộn qua đi, Long Đình Đình đã hẹn với nhà thiết kế rồi, ngày hôm sau đến cơ sở xem xét thiết kế của tòa nhà. Thương lượng bàn bạc mãi đến 7 giờ tối mới kết thúc.

Thu dọn xong, khi Long Đình Đình rời khỏi công ty, tòa nhà Phong Diệu đã tối đen một khoảng!

Long Đình Đình bước trên đôi cao gót, vòng eo con kiến thẳng tắp hoàn toàn không nhìn ra có chút mệt mỏi nào. Đôi giày cao gót chạm trên mặt đất, phát ra âm thanh giòn tan mà có tiết tấu.

Đột nhiên, vang lên một giọng nói.

“Tổng giám đốc Long thật sự là cuồng công việc đến quên cả ăn uống, giờ đã là mấy giờ rồi, mới ra khỏi cửa? Tôi đây đợi cô tan làm, muốn mời cô cùng ăn bữa tối phải đợi thật lâu.”

Hừm! Đây không phải là giọng của Lôi Kinh Vũ sao?

Long Đình Đình nhìn ra nơi phát ra tiếng nói, quả nhiên, nhìn thấy Lôi Kinh Vũ đứng ở bên cạnh chiếc xe của mình, một tay gác vào chiếc xe của mình, một tay đút túi quần.

Dưới ánh trăng, dáng người của người đàn ông khá cao, gương mặt hoàn mỹ, cả người khí chất. Cũng tính là một người đẹp trai hiếm có. Nhưng đáng tiếc... Long Đình Đình không có lòng thưởng thức.

“Anh Lôi, anh sao lại ở đây?” Long Đình Đình thu lại lòng hiếu kỳ, đi về phía anh ta.

“Tôi không phải là nói rồi sao? Muốn hẹn cô cùng ăn bữa cơm.”

“Xin lỗi, khi tan làm tôi không muốn bàn công việc.” Long Đình Đình đanh mặt.

Vốn dĩ không cho giao tình gì với anh ta, trước đó còn có thể nói là rất ghét anh ta. Người như này, còn cùng anh ta ăn cơm sao? Nghĩ thật hay.

“Vậy thì không bàn chuyện công việc, nói chuyện tình nghĩa.” Lôi Kinh Vũ nói.

“Tình nghĩa?” Long Đình Đình suýt nữa thì tức cười.

Cô với anh ta có tình nghĩa gì? Có thù hận mới đúng! Cô sao mà quên được, lúc đầu Cốc Nhược Lâm ‘mang thai’ lại ‘sảy thai’ ở bệnh viện, khi cô đi tìm Mặc Diệu Dương, anh ta và Cốc Nhược Lâm hai người chính là người nham hiểm, đem mọi nước bẩn hắt lên người cô.

Người như thế, tiếp xúc trong công việc là không còn cách nào. Nếu như gặp mặt riêng... Long Đình Đình hận không thể cho anh ta vài cước vài cú đấm mới xả được giận.

“Xin lỗi, tôi đã hẹn với người khác.” Long Đình Đình nói xong, bóp chiếc túi xách của mình, lại nói: “Đúng rồi, anh Lôi, đính chính một chút, giữa chúng ta không tồn tại tình nghĩa. Nếu không phải là vì muốn làm tốt công trình ở Hải Thành, tôi không muốn gặp anh, cho dù là một giây một phút.”

Dứt lời. Cô không liếc nhìn anh ta thêm nữa, xoay người đi về phía chiếc xe sang của mình.

Lôi Kinh Vũ nghĩ mình làm như thế nhất định sẽ bị từ chối thẳng, chỉ là không ngờ, dáng vẻ lãnh diễm cao quý này của cô, lại lần nữa khơi lên suy nghĩ không nên có trong lòng anh ta.

Trong một tháng sau khi cô rời khỏi, anh ta không chỉ một lần tự hỏi mình, anh ta làm sao thế? Tại sao cơm nước không màng? Tại sao cả ngày đều mơ mơ màng màng? Làm cái gì cũng không có hứng thú, thấy ai cũng không có động lực. Thậm chí, ngay cả đối với Cốc Nhược Lâm, cũng không có nửa điểm tình ý như trước, thậm chí còn có hơi không muốn nhìn thấy cô ta.

Về sau, nghe ngóng được, mới biết sau khi Long Đình Đình và Mặc Diệu Dương ly hôn thì rời khỏi thành phố G, đến Hải Thành xa xôi. Anh ta mới biết, nguyên nhân chính anh ta mắc phải bệnh nan y này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui