Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Người phụ nữ đang nằm trên giường đã tỉnh.

Trong thấy anh ta tiến vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Diệu Lương......”

Mặc Diệu Lương biết, trạng thái của cô ta bây giờ lại tỉnh táo rồi. Anh ta bước đến, ôm cô ta vào lòng, hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

“Uhm.” Tô Tiểu Niệm ngả đầu lên lồng ngực anh ta.

“Có đói không?” Người đàn ông hỏi.

“Uhm.” Người phụ nữ trong lồng ngực gật gật đầu.

“Chúng ta ra ngoài ăn nhé? Chắc là đồ ăn đã được chuẩn bị xong rồi đấy.”

Mặc Diệu Lương dẫn Tô Tiểu Niệm ra bên ngoài, Tô Tiểu Niệm tò mò nhìn một vòng căn phòng đã từng sáng tỏ, lúc này một mảnh mờ tịt. Mở to đôi mắt kinh hoảng, chạy thẳng ra sau lưng người đàn ông ẩn nấp.

“Diệu Lương, sao...... sao lại tối như vậy? Sợ, em sợ quá.”

Người đàn ông kia vội vàng kéo cô ta ôm vào lòng, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ! Bên ngoài có người xấu, bật đèn sáng quá sẽ có người xấu xông vào đấy.”

Tô Tiểu Niệm vẫn sợ hãi, làm thế nào cũng không chịu đi ra ngoài ăn cơm, từ trong lòng anh ta vùng vẫy thoát ra, lại chạy vào trong phòng.

Mặc Diệu Lương không còn cách nào, chỉ có thể để người giúp việc bưng đồ ăn vào trong phòng, anh ta tự mình đút cho cô ta ăn.

Tô Tiểu Niệm nấp kỹ trong lòng người đàn ông, không chịu ăn cái gì.

“Tiểu Niệm, ăn một chút được không? Nếu không thì cục cưng của chúng ta sẽ đói bụng đấy, mà đói bụng thì cơ thể không thể khỏe mạnh được đâu.” Mặc Diệu Lương vuốt ve tóc cô ta, mềm giọng nói.

Người phụ nữ trong lòng anh ta, đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt. Cô ta run rẩy khóe môi, hỏi: “Diệu Lương, em có phải là người thứ ba không biết xấu hổ không?”

“Không phải! Em không phải!”

“Thế thì vì sao...... bọn họ đều nói em là người thứ ba đáng chết?”

“Bọn họ nói dối đấy, em là vợ của tôi, chúng ta đã kết hôn rồi.”

“Thật sao?” Trong mắt Tô Tiểu Niệm lóe lên một tia sáng.

“Uh, đương nhiên là thật rồi.” Mặc Diệu Lương gật đầu.

“Chúng ta kết hôn từ bao giờ vậy? Giấy chứng nhận kết hôn đâu? Cho em xem thử đi!” Tô Tiểu Niệm truy hỏi.

“...” Người đàn ông kia lập tức nghẹn lời. Anh ta mất kiên nhẫn cau cau mày, đặt cái bát đang cầm trong tay xuống. Muốn nói gì đó để qua loa lấy lệ với cô ta, nhưng mà câu hỏi này của Tô Tiểu Niệm lại đến quá đột ngột, anh ta căn bản chưa nghĩ ra được một lý do hợp lý.

Sắc mặt Tô Tiểu Niệm nhất thời thay đổi. Cô ta chui ra khỏi lòng người đàn ông kia, nhảy xuống giường, chạy quanh phòng như một người điên vậy, vừa chạy vừa hét chói tai.

“Tôi không phải người thứ ba...... Tôi là người thứ ba...... Tôi là đồ ti tiện...... Tôi không phải là người tốt...... Tôi phá hoại gia đình người khác......”

Mấy chữ này, đều là những từ ngữ xuất hiện trên mấy tờ báo kia. Tô Tiểu Niệm vừa khóc vừa gào thét, cuối cùng vậy mà lại bắt đầu đập đầu vào tường!

Mặc Diệu Lương tận mắt trông thấy cảm xúc của cô ta càng lúc càng kích động, lập tức buông đồ trong tay xuống, giữ chặt Tô Tiểu Niệm cảm xúc đã trên bờ vực sụp đổ trong lòng mình.

“Em không phải là người thứ ba, Tiểu Niệm...... em không phải mà. Đừng nghe bọn họ nói lung tung, bọn họ đều là người xấu...... đều là người xấu cả đấy!”

Tô Tiểu Niệm không ngừng vùng vẫy trong lòng anh ta, rơi nước mắt, thống khổ lắc đầu, bật khóc nức nở.

“Em không phải như vậy thật mà! Chúng ta đã kết hôn từ lâu rồi, còn có cả ảnh cưới nữa, nhưng tôi cất ở chỗ khác. Tối mai tôi sẽ mang về nhà cho em xem, ảnh cưới của chúng ta, em là vợ của tôi, không phải người thứ ba mà!”

Mặc Diệu Lương ôm chặt cô ta, vỗ về an ủi, cho tới khi người trong lòng dần dần không còn run rẩy nữa.

Tổ Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngậm nước mắt, đáng thương cực kỳ, cô ta nhỏ giọng hỏi: “Thật sao?”

“Thật mà, tôi sẽ không lừa em đâu, tin tôi đi.” Mặc Diệu Lương nói, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô ta. Sau đó, ôm cô tay trong vòng tay, dịu dàng nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta ăn cơm nhé, có được không?”

Cơ thể người phụ nữ trong lòng vẫn cứng ngắc như cũ.

“Hửm? Làm sao thế?” Mặc Diệu Lương cụp mắt, nhìn xuống cô ta.

Hai mắt Tô Tiểu Niệm mở thật to, nhìn nhìn bốn phía xung quanh. Sau đó, cô ta nhón chân lên, ghé sát bên tai người đàn ông, làm như thật nói: “Người phụ nữ kia muốn hại em!”

“Ai cơ?” Người phụ nữ nào cơ? Nơi này chỉ có mỗi cô ta là phụ nữ thôi, ai lại muốn hại cô ta đây?

Tô Tiểu Niệm vươn tay, chỉ ra bên ngoài, nói: “Chính là bà ta.”

Người giúp việc á? Sao có thể chứ! Bộ dạng người giúp việc kia hiền lành chất phác như thế, hơn nữa còn là anh ta tự mình tìm đến một công ty cung cấp dịch vụ quản lý gia đình nổi tiếng tuyển về. Địa chỉ nơi ở, thông tin cá nhân, đều ở đây cả, bà ta làm sao dám hại người chứ.

Mặc Diệu Lương hơi hơi mỉm cười, nói: “Sao lại thế được? Em nghĩ nhiều rồi, đến đây, ăn thôi nào.” Nói xong, quay người đi sang một bên, bày biện bát đũa.

“Không muốn ăn!” Tô Tiểu Niệm đột nhiên hét lên một tiếng, chạy đến hất văng đồ ăn trên bàn xuống đất. Một mảnh bừa bộn, trên sàn nhà, mép dưới, thậm chí cả sô pha, khắp nơi đều là lá rau vụn đồ ăn, bẩn không chịu được!

Mặc Diệu Lương vốn là một người có bệnh ưa sạch sẽ, trông thấy cảnh tượng này, lập tức nhịn không được nữa. Một phát tóm lấy cổ tay cô ta, tức giận chất vấn: “Em lại phát điên cái gì thế hả?”

Tô Tiểu Niệm lập tức lại chuyển sang bộ dạng khổ sở đáng thương, cả người run lẩy bẩy. Nước mắt lại chảy thành dòng xuống.

Mặc Diệu Lương sắp bị cô ta nháo đến phát điên rồi, phát tiết xong lại cảm thấy có chút hối hận, nhưng mà cô ta bây giờ điên điên rồ rồ thế này, là người bình thường thì đều không chịu nổi.

“Em...... em...... bà ta muốn hạ độc giết chết em......” Tô Tiểu Niệm bị mắng liền cuộn mình trong góc.

“Sao bà ta lại muốn hạ độc giết chết em? Bà ta không thân cũng chẳng quen với em mà.” Mặc Diệu Lương nói.

“Em...... em chính mắt trông thấy...... bà ta bỏ thứ gì đó vào trong đồ ăn mà......”

Bỏ thứ gì đó? Chắc hẳn là bỏ gia vị nhỉ? Mặc Diệu Lương bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, một phát túm lấy tay cô ta, nói: “Vậy thì anh dẫn em ra ngoài ăn.”

Tô Tiểu Niệm bị anh ta kéo ra cửa, thì không chịu đi tiếp nữa. Cô ta liều mạng lắc đầu, bật khóc, hoảng sợ hô: “Không muốn...... Em không muốn ra ngoài...... Có người muốn giết em..... Sợ, em sợ lắm......”

“Vậy em rốt cuộc muốn như thế nào!” Sự kiên nhẫn của Mặc Diệu Lương đã bị bào mòn sạch rồi.

Tô Tiểu Niệm bị rống như thế, lại trốn sang một bên bật khóc. Không biết làm thế nào, Mặc Diệu Lương chỉ đành tự mình nấu cho cô ta một bát mì, để tránh cô ta sợ có độc không chịu ăn, anh ta còn tự mình ăn trước một miếng, rồi mới để cô ta ăn.

Cô ta ngồi trên ghế, cúi thấp đầu, nhìn cái bát trước mặt. Vài phút đồng hồ trôi qua, vẫn không dám ăn miếng nào.

Mặc Diệu Lương sáp tới gần, tỉ mỉ lại chăm chú nhìn mặt cô ta. Trên khuôn mặt ấy, ngoại trừ sợ hãi, khủng hoảng trong mắt thì không còn chút xíu cảm xúc nào khác.

Aiz! Anh ta so bì nhiều như vậy với một người điên làm gì không biết?

Bất kể Mặc Diệu Lương nói thế nào, dỗ dành ra sao, Tô Tiểu Niệm cũng không chịu ăn gì. Dưới sự cưỡng ép của anh ta, uống một chút nước ấm. Sau đó, anh ta dỗ cô ta đi ngủ.

Vì phòng trừ cô ta tiếp tục không chịu ăn uống, Mặc Diệu Lương chỉ đành đổi một người giúp việc khác, buổi chiều người giúp việc mới sẽ tới báo danh. Lần này, là một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, bộ dạng cũng rất thật thà phúc hậu.

Mặc Diệu Lương thấy Tô Tiểu Niệm đã chìm vào giấc ngủ say, mới khẽ khàng đứng dậy, đi ra mở cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui