Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Mặc Diệu Lương chạy lên ban công ở lầu hai, quả nhiên nhìn thấy Tô Tiểu Niệm đang có một loại tư thế kinh người ngồi ở trên lan can, hai cái chân đang đưa ở bên ngoài, còn đung đưa tới đưa lui.

Cái ban công này được mở rộng hướng ra bên ngoài, nếu như cô ta sơ ý ngã xuống dưới, cho dù là không chết vậy thì cũng sẽ gây tổn thương đến não.

“Tiểu Niệm...” Mặc Diệu Lương nín thở, cẩn thận cố gắng đè thấp âm thanh của mình xuống, làm cho nó thật nhẹ nhàng, tránh làm cô ta kinh hãi.

Tô Tiểu Niệm quay đầu lại, đôi mắt to xinh đẹp cực kỳ giống như là cảnh tượng lần đầu tiên anh ta gặp cô ta.

Đó chính là thứ trong trẻo, sạch sẽ, ánh mắt không có tạp chất mà một cô gái ngây thơ mới có, cô ta mở to đôi mắt vô tội im lặng nhìn ta.

“Diệu Lương.” Khóe miệng của Tô Tiểu Niệm kéo ra một đường cong vươn tay ra với anh ta, lên tiếng nói: “Anh mau đến đây đi, em nhìn thấy một đồ vật chơi rất vui.”

Mặc Diệu Lương bắt được cánh tay của cô ta, đi đến sau lưng của cô ta ôm lấy eo của cô ta...

Tình huống của Tô Tiểu Niệm có đôi khi chuyển biến tốt đẹp, có đôi khi thì rất ác liệt, lúc nào tốt thì dường như là không có chuyện gì xảy ra thì ăn cơm vui vẻ với anh ta, nói chuyện với anh ta, mà lúc nào không tốt thì vũ trụ nhỏ trong cơ thể của cô ta sẽ lật tung căn nhà này hết cả lên.

Mỗi khi mà cô ta ầm ĩ đến long trời lở đất, lúc nào mà Mặc Diệu Lương hoàn toàn mặc kệ thì cô ta đột nhiên trở nên tốt hơn, làm trái tim rời rạc của người đàn ông kéo trở lại một lần nữa.

Cơ thể của Tô Tiểu Niệm trở nên tồi tệ đến mức độ như muốn tìm đường chết, thế mà lại còn ngất xỉu một lần, Mặc Diệu Lương đã mời bác sĩ đến kiểm tra cho cô ta, nhận được kết luận làm cho anh ta phải giật nãy cả mình.

Tô Tiểu Niệm... mang thai.

Khó trách, cứ hay nghe thấy cô ta lại nghĩ là có người muốn hại chết con của cô ta, hóa ra là cô ta... thật sự mang thai, nói thật thì tin tức này mang đến cho anh ta cảm giác bất ngờ hơn rất nhiều so với vui vẻ.

Hiện tại cô ta lại trong tình trạng điên khùng như thế, rốt cuộc là có thể ảnh hưởng đến đứa bé hay không? Cũng may là bác sĩ nói dù sao thì Tô Tiểu Niệm cũng không phải là bị điên bẩm sinh, mà là sau khi bị kích thích mới bị như vậy, tin tưởng là chỉ cần có thể trấn an cô ta thì tình huống chắc chắn sẽ khá hơn.

Kể từ khi biết cô ta có con, Mặc Diệu Lương cảm thấy một mình anh ta không còn sức nào hết, nhưng mà mỗi khi mời bảo mẫu đến không phải bị Tô Tiểu Niệm mắng chửi đuổi đi thì chính là không thể chịu đựng được một ngày lên cơn tam bành của cô ta mà chủ động rời khỏi.

Mặc Diệu Lương không biết làm sao, anh ta lại không thể cứ tiếp tục ở bên cạnh cô ta như thế, nếu như cứ tiếp tục như vậy núi vàng núi bà cũng sẽ bị ăn lỡ. Anh ta đã mời mười người vệ sĩ, ngày đêm thay phiên nhau canh chừng ở ngoài cửa, mà bảo mẫu ở trong nhà, đầu bếp nữ cùng với mấy người giúp việc, tất cả bọn họ đến đây đều để chăm sóc cho cô ta.

Lần này có nói cái gì anh ta cũng sẽ không để cô ta ầm ĩ muốn hù dọa đuổi người ta đi, đồng thời anh ta cũng sẽ quan tâm đến người mà mình mời đến, cho dù cô ta có khổ não như thế nào anh ta cũng không cần phải quản, nếu như gây chuyện quá lớn, vậy thì cứ kêu vệ sĩ khóa cửa nhốt cô ta ở trong phòng, đợi cho đến khi cảm xúc của cô ta tốt rồi thì thả cô ta ra.

Ngay từ đầu biện pháp này thật sự có hiệu quả.

Tính cách của con người quả nhiên kỳ cục, bạn mà đối xử hòa nhã với cô ta thì cô ta lại không để vào trong mắt, ngược lại nếu như bạn lộ ra một mặt hung ác với cô ta hoặc là không thèm để ý đến thái độ gây sự của cô ta thì cô ta còn có thể yên ổn một đoạn thời gian.

Mặc Diệu Lương cũng coi như được an ủi hơn nửa tháng, đương nhiên mặc dù trong lúc đó Tô Tiểu Niệm cũng có gây chuyện, nhưng mà so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi.

Ngày hôm nay anh ta vừa mới thức dậy thì có một cuộc điện thoại bất ngờ gọi tới, anh ta nhìn số điện thoại, trong lòng liền mãnh liệt run lên, quay đầu lại nhìn người phụ nữ ở bên cạnh dường như vẫn còn đang ngủ say, anh ta cầm điện thoại lên đi ra ngoài.

“Diệu Lương, năm đó ông nội đã từng lập một di chúc, chuyện này cậu vẫn còn nhớ chứ?” Giọng nói của Mặc Diệu Dương truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại, ung dung chậm rãi.

Lông mi của Mặc Diệu Lương siết chặt lại: “Anh lại muốn có ý đồ xấu xa gì?”

“À... cái gì gọi là lý do sâu xa chứ, chúng ta là anh em, hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau không phải là chuyện nên làm à?” Mặc Diệu Dương đắc ý cười nói: “Trên di chúc của ông nội đã từng viết đợi đến sau khi ông một trăm tuổi, những người cháu trai của nhà họ Mặc sẽ được chia bao nhiêu phần trăm tài sản ở trong tay của ông ấy, bao gồm cả một vài nhãn hiệu xa xỉ thuộc với ông cụ. Diệu Lương, ngày nào cậu cũng chăm sóc cho cô Tô chắc là rất mệt mỏi, làm gì có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến mấy nhãn hiệu xa xỉ đó làm gì chứ?”

Ma quỷ hút máu này! Mặc Diệu Lương tức giận đến nỗi hô hấp đều không thông thuận, vốn dĩ anh ta là một người không có hứng thú đối với tiền tài, nhưng mà trong khoảng thời gian này anh ta đã rút đi không ít thứ đồ từ trong tay của mình, đúng là một kẻ bóc lột uống máu người!

“Như vậy đi, Diệu Lương, cậu chủ động từ bỏ quyền thừa kế những thứ đó, còn chủ động chuyển nhượng những người đó cho tôi, từ nay anh hai sẽ quản lý những thứ này tốt cho cậu.”

“Nằm mơ đi!” Mặc Diệu Lương hung tợn nói xong lại dùng sức tắt điện thoại di động.

Đồ vô liêm sỉ này, thật sự cho rằng mình sợ anh ta bao nhiêu à? Muốn đánh muốn giết thì cứ trực tiếp đến cũng được nữa, làm ra những chuyện này quả thật quá hèn hạ, sử dụng phụ nữ gây chuyện nhiều lần, thật sự chẳng phải là cái thá gì cả.

“Diệu Lương, anh đang làm gì vậy?”

Sau lưng đột ngột lại vang lên giọng nói của Tô Tiểu Niệm, cả người của Mặc Diệu Lương run lên, anh ta quay đầu lại vội vàng nói: “Không có không có gì đâu, nhân viên của công ty điện thoại thôi, điện đến báo cáo công việc.”

Hai người dùng buổi sáng cùng nhau, Mặc Diệu Lương lại bầu bạn với cô ta một hồi, lúc này Tô Tiểu Niệm đã hoàn toàn giống như là một người bình thường rúc vào trong ngực của người đàn ông, ngón tay trắng nõn vuốt ve bụng của mình, một mặt hạnh phúc.

“Diệu Lương, anh đã suy nghĩ ra tên của con chưa đấy?”

Trong lòng của Mặc Diệu Lương không khỏi mềm nhũn, cảm giác này thật sự quá tốt, đã lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên anh ta có một loại cảm giác vi diệu kỳ lạ như thế này, mặc dù là rất kỳ lạ nhưng mà cả người của anh ta đều cảm thấy giống như là có động lực.

Anh ta nắm bàn tay nhỏ nhắn của người phụ nữ trong lòng bàn tay của mình, dịu dàng nói: “Vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ.”

Tô Tiểu Niệm nghe vậy, trên mặt lộ ra biểu cảm không vui: “Đều đã lâu như vậy rồi, thế mà ngay cả tên của đứa bé anh cũng chưa nghĩ tới nữa chứ, anh có yêu em hay không vậy? Có yêu bé cưng của chúng ta hay là không?”

Mặc Diệu Lương vuốt ve gương mặt của người phụ nữ phía dưới, hôn một cái trên cái trán của cô ta, trong đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Đương nhiên là yêu rồi, Tiểu Niệm, mấy ngày nay anh vẫn luôn đang suy nghĩ tên của bé con, chỉ là anh nghĩ ra nhiều lắm nên cũng không biết xác định cái nào mới tốt.”

“Thật hả?” Tô Tiểu Niệm lại nở nụ cười một lần nữa.

“Đương nhiên rồi, tối nay trở về anh sẽ liệt kê tên của bé con ra, em cũng tham khảo một chút đi, chọn xem cái nào thích hợp hơn.”

“Ừ, được rồi.” Tô Tiểu Niệm gật đầu.

Mặc Diệu Lương đã đến giờ đi làm, Tô Tiểu Niệm đứng ở cửa tiễn anh ta đi ra ngoài, nhìn người đàn ông bước vào trong xe hơi, quay đầu lại tạm biệt với cô ta từ cửa sổ xe, sau đó chậm rãi chạy khỏi khu biệt thự.

Dần dần nụ cười ở trên mặt của Tô Tiểu Niệm liền từ từ biến mất như chiếc ô tô trong tầm mắt biến mất hoàn toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui