Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Ban đêm tĩnh lặng.

Nhà tổ rộng lớn của nhà họ Mặc đã khôi phục sự yên tĩnh và thần bí của nó.

Nhà tổ như phủ một tầng vải sa đen, dòng sông bên từ đường vẫn lặng lẽ chảy. Bảo vệ gia tộc có lịch sự lâu đời, nhưng lại đang gặp sóng gió này.

An Đình Đình nằm bên cạnh anh, khoang mũi ngửi thấy hơi khí đặc trưng chỉ có ở trên người anh. Mùi vị này dường như có tác dụng thần kỳ, tóm lại có thể bất tri bất giác khiến cô cảm thấy yên lòng.

Vốn dĩ có hơi buồn ngủ, nhưng lúc này lại không muốn ngủ nữa. Mà người đàn ông quá nửa cũng vì suy nghĩ đến thân thể của cô, cho nên chỉ hôn cô, sờ cô, không có làm bước tiếp theo nữa.

Mặc Diệu Dương hơi nghiêng người, bàn tay to vuốt ve sống lưng của cô, giọng nói vẫn dịu dàng như thế: “Sao thế, có phải không ngủ được?”

“Ừm.” An Đình Đình ngại ngùng mím môi dưới, khẽ gật đầu.

“Đang nghĩ cái gì? Nói cho ông xã nghe thử.”

Nghe thấy cách xưng hô này, mặt của An Đình Đình không tự chủ mà đỏ lên. Mặc dù quan hệ của hai người đã vô cùng thân mật rồi, nhưng cô vẫn thỉnh thoảng lại đỏ mặt. Cô mãi giống như một đứa hoa còn e ấp.

Thật ra cô không có nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy không thấy buồn ngủ mà thôi. Nhưng anh nếu đã hỏi rồi, vì thế An Đình Đình suy nghĩ rồi hỏi: “Tiếp theo anh có dự định gì?”

Người đàn ông rơi vào trầm mặc.

Được rồi. Anh lại giống như trước đây, cái gì cũng không nói. Bỏ đi, anh không nói thì không nói, cô cũng không hỏi nữa. Dù sao, có vài chuyện, cô sớm muộn gì cũng sẽ biết.

“Anh cả định mượn cớ khám bệnh, đích thân ra nước ngoài.”

Khi An Đình Đình tưởng anh sẽ không nói, Mặc Diệu Dương đột nhiên nói như thế.

An Đình Đình sững người, cô nói: “Em không đồng ý.”

“Tại sao?” Đầu của anh ngả về phía sau, trong ánh mắt mang theo ý cười lấp lánh nhìn cô.

An Đình Đình phân tích: “Diệu Dương, anh cả giả điên không phải chuyện một hai năm rồi. Anh ấy trước giờ chưa từng ra nước ngoài, để anh ấy đi như thế, thật sự quá nguy hiểm rồi.”

Sau khi cô nói xong, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang Mặc Diệu Dương. Nhưng lại phát hiện, ý cười trong mắt của anh có hơi đặc biệt. Lẽ nào...

Quả nhiên, Mặc Diệu Dương hôn lên trán cô, sau đó mới nói: “Bé cưng, cách nghĩ của anh với em giống nhau. Anh cũng cảm thấy, hành động này của anh ấy quá nguy hiểm.”

An Đình Đình khẩn trương, nắm chặt tay anh, lo lắng nói: “Vậy có cách gì để thay đổi suy nghĩ của anh ấy không?”

Mặc Diệu Dương nói: “Bé cưng, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ từ từ nói chuyện này với anh ấy.”

“Ừm.” An Đình Đình nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm một chút. Lại rúc vào trong lòng anh. Vốn dĩ muốn yên lặng đi ngủ, nhưng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

“Đúng rồi, Cốc Nhược Lâm thì sao? Cô ta vẫn tốt chứ?” Thật ra cũng không có mục đích quan tâm cô ta đâu.

“Ở nhà của nhà họ Cốc, anh đã phái rất nhiều người bảo vệ an nguy của bọn họ, em yên tâm đi.”

“Ồ, vậy thì tốt.” An Đình Đình nhịn cả nửa ngày, mới nuốt được chuyện Cốc Nhược Lâm kết bạn messenger với cô xuống.

Anh lúc này lại áp sát, An Đình Đình ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Em nói xem... Mấy lần sắp ngủ rồi thì bị em làm cho tỉnh.”

“...” Cái này... An Đình Đình trợn mắt há hốc mồm.

“Em nói xem, định bù đắp cho anh như thế nào đây.”

“...” Làm ơn, anh rõ ràng không có ngủ có được không? Dựa vào đâu muốn cô bồi thường.

Nhưng, giây tiếp theo môi đã bị chặn lại. Tất cả tiếng rên rỉ và kháng nghị đều bị nuốt vào trong bụng...

Vốn tưởng rằng tối nay sẽ thoát một kiếp, nhưng không ngờ, vẫn bị anh ăn sạch sẽ. Cuối cùng, An Đình Đình thật sự mệt đến mức ngủ thiếp đi. Anh cẩn thận xử lý cho cô xong, mới ôm cơ thể mềm mại của cô, cùng cô chìm vào giấc mộng...

Bác sĩ Mặc Diệu Dương dẫn đến, hết lòng chữa trị cho Mặc Viên Bằng.

Liên tiếp một tuần, thân thể của Mặc Viên Bằng cuối cùng có tiến triển mới. Ánh mắt của ông cụ dần dần khôi phục sự khôn ngoan sắc bén, cũng không có mất ngủ, trằn trọc giống như trước nữa.

An Đình Đình nhìn thấy thế, trong lòng vô cùng vui mừng. Cô và Mặc Diệu Dương đã thương lượng rồi, không định có nói ra chuyện có người đầu độc ông cụ.

Là một người già, có một ngày biết được cháu của mình lại hạ độc thủ với mình, người già nào sẽ chịu được. An Đình Đình thật sự rất lo lắng, một khi ông nội biết chuyện này, sẽ phải chịu đả kích lớn, sẽ lại phát bệnh!

Mặc Diệu Dương đồng ý với đề nghị của cô, phái thêm rất nhiều người tuần tra bên ngoài chỗ ở của ông nội. Phàm là đồ ăn thức uống của ông cụ, đều có người đặc biệt đưa tới.

Thật ra, An Đình Đình đâu có biết, Mặc Viên Bằng sớm đã đoán được rồi. Diệu Dương có động tĩnh lớn như thế, ông cụ không phải kẻ ngốc. Ông cụ nhìn Mặc Diệu Dương, gương mặt lộ vẻ an ủi, gật đầu.

Trong lòng Mặc Diệu Dương biết, ông nội có tính toán, chỉ là không có nói ra.

Xem ra, người duy nhất tưởng rằng ông nội không biết chính là An Đình Đình.

“Ông nội, năm nay nhà chúng ta đón tết ông định trải qua như thế nào?” An Đình Đình đỡ Mặc Viên Bằng, cùng ông cụ đi dạo trong vườn.

Lúc này, ánh nắng vừa đẹp, nhà tổ nhà họ Mặc bị ánh nắng ấm màu vàng chiếu vào, cảnh sắc nơi xa cực kỳ hút mắt.

Mặc Viên Bằng vui vẻ nói: “Mấy đứa trẻ tuổi các cháu định như thế nào?”

“Chúng cháu? ông nội, ông nói cháu và Diệu Dương sao?” An Đình Đình nói.

“Phải.” Mặc Viên Bằng gật đầu, ngước mắt nhìn về dòng sông ở đằng xa dao động lấp lánh, nói: “Ông hy vọng cả nhà vui vẻ bên nhau. Nhưng, trước mắt nhà họ Mặc dường như không sum vầy. Cho dù cưỡng chế tụ họp, sợ rằng cũng sẽ xảy ra một số rắc rối.”

An Đình Đình cúi đầu không nói. Cô biết, ông nội đang nói những người đó. Ví dụ ông tư Mặc, ví dụ Mặc Diệu Lương, ví dụ Mặc Chấn Ngôn luôn bị nhốt.

Chỉ ba người này đã đủ khiến bầu không khí biến vị rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng không tránh khỏi đau lòng.

Người già của nước T đều thích gia đình đoàn tụ, vui vẻ bên nhau. Nhưng, nhà họ Mặc có bao nhiêu năm không có cùng nhau đón tết rồi? Chắc là từ khi Quan Chi Thu bước vào nhà họ Mặc, những năm này, năm mới nhà họ Mặc cũng không có cùng nhau đón tết.

Tóm lại sẽ thiếu người!

Trong lòng của ông cụ, chắc rất đau lòng.

Sắc mặt của An Đình Đình có hơi thay đổi, cũng trách bản thân không có suy nghĩ kỹ. Vốn muốn khiến ông nội vui vẻ một chút, không ngờ lại gợi lên nỗi buồn trong lòng ông cụ.

Có điều, Mặc Viên Bằng dường như không để ý. Ông khẽ mỉm cười nhìn nhìn An Đình Đình, nói: “Nói đi, hai đưa có sắp xếp gì?”

“Chúng cháu... không có sắp xếp gì cả.” Mặt mày An Đình Đình hơi đỏ ửng.

Cách tết còn khoảng 10 ngày, thế cục trước mắt căng thẳng, Mặc Diệu Dương mỗi ngày đều rất bận, cô còn không có thời gian rảnh nói chuyện này với anh.

Mặc Viên Bằng cười ha hả, sau đó đưa ra đề nghị: “Mấy đứa trẻ tuổi các cháu không phải đều thích đi nghỉ tuần trăng mật, du lịch gì đó hay sao. Cháu và Diệu Dương thương lượng có thể ra ngoài đón năm mới. Không cần để ý đến ông cụ như ông đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui