Cố Thanh Thành gật đầu rồi bước đến ghế sô pha ngồi xuống, đôi chân thon dài tự nhiên bắt chéo lên nhau, mặc bộ quần áo bình thường mới nhất của Armani, tư thế tuấn lãng thoát trần.
Trên mặt nở nụ cười nhè nhẹ, anh nhìn cô gái ngồi ở bàn làm việc trước mặt, đang nói chuyện điện thoại di động, khuôn mặt của cô gái hơi ửng hồng, nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác đó như một vẻ đẹp lãnh đạm.
Ai có thể nghĩ tới, một người phụ nữ yếu đuối như vậy thế mà lại thực sự là tổng giám đốc của một công ty, một mình đảm đương mọi chuyện!
Mà bản thân anh lại...Cố Thanh Thành thu hồi ánh mắt, đôi mắt cụp xuống mang theo một tia vừa lòng.
Đột nhiên, chiếc thùng rác ở phía trước thu hút sự chú ý của anh, xác thực mà nói chính là bên trong thùng rác lộ ra một mảnh giấy màu tím hấp dẫn sự chú ý của anh.
Hình như là giấy xếp hoa thì phải.
Chẳng lẽ...
Cố Thanh Thành khẽ nhếch mày, nâng mi nhìn về phía Long Đình Đình, cô gái trước mặt vẫn như cũ đang nói chuyện điện thoại, lông mày đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt, anh ta lặng lẽ thay đổi vị trí ngồi, dựa vào đầu kia của chiếc ghế sofa, cong mắt nhìn về phía đó.
Khi anh nhìn rõ thứ bên trong cái thùng rác kia thế mà lại chính là đóa hoa anh đã đưa tới ngày hôm nay, cả người anh cảm thấy không được thoải mái lắm, trong lòng đột nhiên dâng lên cơn tức giận.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Long Đình Đình, khi cô nói chuyện thì chân mày khẽ cau lại, đôi mắt chuyển động hiện lên vẻ quyến rũ lan tràn.
Trông cô vừa gầy vừa yếu không chút phong tình nào, rõ ràng là một cô gái nhu nhược yếu đuối, vì sao luôn giữ thái độ kiêu ngạo kiên quyết từ chối người khác, trưởng thành cả một đời chông gai.
Chẳng lẽ tất cả những người khác giới chỉ có thể làm bạn bè với cô? Gần thêm chút nữa cũng không được?
Vấn đề là! Thậm chí cô ấy còn không biết đóa hoa này là do ai gởi thì trực tiếp vứt đi rồi? Đúng là không có lễ phép tí nào cả, không có tố chất gì hết!
Lúc này, Long Đình Đình đã liên lạc được với bộ phận thiết kế trang phục, sau khi đặt điện thoại xuống thì cô nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, hệt như còn xen thêm xíu tức giận, đang nhìn thẳng về phía cô.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ khi nảy cô có nói sai chỗ nào rồi à? Hay là anh ta vì chuyện trang phục mà tức giận? Hơn nữa, dù sao thì anh ta cũng là một đại minh tinh, bình thường sẽ rất chú ý tới vẻ bề ngoài của mình.
Long Đình Đình mang khuôn mặt tươi cười, nói: "Thanh Thành à, tôi đã cùng..."
"Tôi đi trước!" Cố Thanh Thành không muốn nghe bất cứ thứ gì về chuyện này cả, tâm trạng của anh ta bây giờ rất tồi tệ, nếu ở đây thêm giây phút nào nữa anh nhất định sẽ không khống chế được mà tức giận!
Cố Thanh Thành là ai? Là một siêu sao nổi tiếng quốc tế! Vậy mà lại bị người ghét bỏ! Ha ha...
"Này...Thanh Thành?" Long Đình Đình giật mình ngây ngẩn cả người.
Chuyện gì đã xảy ra với cái tên này vậy? Lúc đến thì còn rất bình thường, nói trở mặt là trở mặt? Nhìn tên đó rời đi như một cơn gió, còn tức giận tới nổi đóng sầm cửa lại, tạo ra một tiếng vang lớn khắp căn phòng.
Cô chớp mắt suy nghĩ, chẳng lẽ anh ta cảm thấy mức lương quá thấp? Nếu không phải ngoại hình của anh ta phù hợp với cảm giác của cô, thì còn lâu Long Đình Đình cô mới mời tới.
Nhưng...
Cố Thanh Thành ngồi vào ô tô, Long Đình Đình gọi điện tới.
"Thanh Thành à, là tôi đây."
"Ừm." Người đàn ông đóng cửa xe lại, cắm chìa khóa vào, lạnh lùng đáp lại.
"Anh bị làm sao vậy?"
"...Không sao hết." Người đàn ông nhẹ nhàng đạp ga.
"Vậy sao anh lại..."
"Tôi có chuyện, không nói nữa." Cố Thanh Thành nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Tiện tay để điện thoại bên ghế phó.
Anh thở ra một hơi dài, muốn nôn những thứ không cam lòng trong lòng ra ngoài hết.
Được rồi, chuyện cũng qua rồi, từ nay về sau, phải dừng ý nghĩ này lại mới được!
Cô gái kia làm gì mà hiểu hết mấy chuyện tình cảm chứ, chỉ là cô ta lớn lên xinh đẹp hơn một chút mà thôi.
Hơn nữa, có nhiều cô còn xinh đẹp hơn cô ta nữa! Một Hải Thành to như vậy, có cô gái nào mà cậu Cố như anh không chiếm được đâu?
Mấy ngày sau, Cố Thanh Thành không xuất hiện nữa, một số chuyện được chuyển giao cho trợ lý của anh ta xử lý và trao đổi với bên Long Đình Đình.
Từ cái lần Long Đình Đình chủ động liên lạc với anh thì cho tới bây giờ cô chưa từng chủ động liên lạc nữa.
Mỗi ngày cô đều bận rộn công tác, nhưng trong lòng lại có một việc không buông xuống được.
Ngày mốt chính là ngày mồng chín tháng chín, rốt cuộc thì cô có nên trở về một chuyến hay không đây?
Đạo diễn hô "cắt" một tiếng, tâm trạng của mọi người trong đoàn đột nhiên thoải mái hẳn lên, mọi người đều ở bên cạnh đạo diễn, xem hình ảnh trên chiếc TV nhỏ.
"Cậu Cố đúng là rất lợi hại mà, diễn cái gì là ra cái đó."
"Đúng vậy đó, đây đúng là diễn viên trời sinh."
"Ngày hôm qua nữ chính cũng nói, khi đóng chung với cậu Cố đây thì tâm trạng rất lo lắng."
"Ha ha..."
Cố Thanh Thành trở lại khu nghỉ ngơi, trợ lý một đường chạy tới hầu hạ, bưng trà rót nước, rất bận rộn.
"Anh Cố, tôi có thể ngồi bên này nghỉ ngơi xíu được không?" Đột nhiên, một giọng nói mềm mại vang lên, nữ chính đang mặc trên người bộ y phục cổ trang bước tới.
Cố Thanh Thành trời sinh có loại vẻ đẹp u buồn, lúc này anh ta lại mặc trên người bộ y phục lữ khách cổ đại, nhất thời cảm thấy có một loại phong độ của thiếu niên, đúng là đẹp trai tới chết người.
Nữ chính cũng không phải là người mới, trong ngành điện ảnh và truyền hình đã nổi tiếng từ lâu, có mấy ông sugar daddy nâng đỡ hỗ trợ, nửa năm trước còn là một người mới đến Hải Thành rồi lấy một số tiền khổng lồ để đầu tư vào, trở thành một sao lớn!
Cô ta chính là Tô Quả Quả, là một minh tinh lớn ở Hải Thành.
Tô Quả Quả thấy Cố Thanh Thành không nói gì, tưởng anh đồng ý nên cô ta vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, không coi mình là người ngoài, trực tiếp gọi trợ lý của Cố Thanh Thành và nói: "Đi, lấy cho tôi một chai nước tới đây."
Trợ lý của Cố Thanh Thành đã theo anh khá lâu, sở thích củaoong chủ, cậu ta có thể dựa vào lời nói sắc mặt mà đoán được vài phần, cậu trợ lý ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Xin lỗi nha, tôi không có thời gian."
Tố Quả Quả luôn coi bản thân là một minh tinh lớn, khi nào thì ngay cả một trợ lý nhỏ cũng không để cô vào mắt, trong lòng rất tức giận.
Hơn nữa, chuyện này lại bị từ chối trước mặt Cố Thanh Thành, ở trước mặt nhiều người như vậy khiến cho cô mất mặt không thôi.
Tô Quả Quả đột nhiên bốc hỏa, giương mắt lên, lạnh lùng nói: "Khẩu khí của cậu cũng lớn lắm đó? Cậu có biết tôi là ai hay không hả? Có tin tôi đuổi việc cậu trong phút chốc không hả?"
Cố Thanh Thành nhíu mày, quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô một cái, môi mỏng giật giật, nói: "Wow, khẩu khí của cô Tô đây cũng lớn lắm chứ."
"À, Anh Cố...Anh xem cậu ta kìa, dám không lễ phép với tôi." Tô Quả Quả lập tức thay đổi dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh của mình, ở trước mặt Cố Thanh Thành bày ra dáng vẻ cô gái nhỏ bị ức hiếp.
Sau khi nói xong, cô hơi nhướng mày, lạnh lùng nhìn trợ lý, hừ, chờ xem đi, một lát nữa cậu nhất định sẽ bị đuổi việc.
Thật ra, không phải Tô Quả Quả có được loại tự tin này, là bởi vì thế lực của mấy sugar daddy của cô rất lớn mạnh, đều là những lão già gần nửa trăm tuổi, chỉ cần vung tay áo là có thể rơi ra một đống tiền.
Ừm, ở Hải Thành đều là nhân vật cũng có hơi nổi tiếng xíu!
.