Long Đình Đình nghi ngờ hỏi: “Có phải trưa nay có khách đến không?”
“Tôi không nghe nói… hình như là cậu hai sẽ về.”
Mặc Diệu Dương? Tim Long Đình Đình đột nhiên lỡ nhịp.
Không ngờ anh lại về nhà ăn trưa, cô phải làm gì đây? Thản nhiên dự tiệc, hay là?
Lúc này người giúp việc lại nói: “Mợ hai, ông đã dặn mợ phải cùng tới ăn cơm đó ạ.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Long Đình Đình gật đầu.
Sau khi người giúp việc đi, mẹ Dung nhìn ra cô đang do dự bèn khuyên nhủ: “Đình Đình, nếu ông cụ đã bảo mợ đi thì mợ đi đi.”
Long Đình Đình đảo mắt, không nói gì.
“Lần này cậu hai về chắc không phải nhằm vào mợ đâu, mợ không cần sợ.”
Long Đình Đình mỉm cười: “Mẹ Dung, tôi không sợ.”
“Thế mợ do dự điều gì?”
Ặc… Đúng thế! Cô đang do dự điều gì? Lần này cô về cũng không phải vì anh.
Cô ở lại đến ngày hôm nay cũng càng không phải vì anh, có chuyện gì không đối mặt được chứ?
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy như trút được gánh nặng, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, Long Đình Đình sửa soạn một chút rồi một mình đến nhà chính.
Người làm trong nhà chính bận rộn, ông cụ đang luyện thư pháp, uống trà trong phòng làm việc, hiển nhiên Mặc Diệu Dương vẫn chưa về.
Mười phút sau, Mặc Viên Bằng đi ra khỏi phòng làm việc, ông vẫy tay với Long Đình Đình rồi đến phòng ăn.
Bữa tiệc gia đình hôm nay có vẻ không nhiều người, bà cả, bà hai đều không đến.
Bây giờ chỉ có Mặc Viên Bằng và Long Đình Đình.
Cô nghi hoặc, đã giờ này rồi nếu là tiệc gia đình thì sao lại chỉ có hai người?
Quả nhiên, Mặc Viên Bằng mỉm cười: “Đình Đình, cháu và Diệu Dương cũng đã lâu không gặp nhỉ?”
Long Đình Đình nghe thấy thì thầm suy tính trong lòng, cô nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Mặc Viên Bằng đang định nói thì Trương Hữu Long đi vào, nói bên tai ông cụ vài câu.
Sau đó Long Đình Đình thấy sắc mặt ông cụ thay đổi rõ rệt.
Ông nghiêm giọng nói một câu: “Tôi không cho phép!”
Vẻ mặt Trương Hữu Long khó xử, vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Long Đình Đình quay đầu nhìn sang, cô thấy Mặc Diệu Dương bước vào.
Mà dường như không chỉ có một mình anh, phía sau anh còn loáng thoáng có một bóng dáng uyển chuyển lả lướt, hẳn là một người phụ nữ.
Màu sắc quần áo đó là của phụ nữ, vạt áo cô ta lúc ẩn lúc hiện phía sau người đàn ông.
Ánh mắt cô hơi hỗn loạn, khả năng phân tích đột nhiên giảm xuống mức thấp nhất!
Cho đến khi Mặc Diệu Dương bước vào, ngồi xuống đối diện cô, cô vẫn không thể kéo suy nghĩ của mình ra khỏi ảo giác đó.
Cho đến khi giọng nói quyến rũ mềm mại của một người phụ nữ vang lên: “Tiểu Hy chào ông nội Mặc.”
Long Đình Đình khẽ ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt thanh tú và trẻ trung của người phụ nữ, đúng là một khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết.
Cô nhớ đây là người phụ nữ ở cửa Lão Phượng Tường hôm qua.
Chẳng lẽ, anh và Cốc Nhược Lâm… Cô chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của ông cụ: “Diệu Dương, không phải ông đã nói với cháu hôm nay là bữa tiệc gia đình, cháu đưa người không đứng đắn này về đây làm gì?”
Không đứng đắn? Từ này dùng với người phụ nữ này dường như không thích hợp lắm.
Xét về diện mạo, khí chất và cách ăn mặc, người phụ nữ này không giống một đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường, vừa nhìn đã biết là cô chủ gia đình giàu có.
Mà Mặc Viên Bằng đã bao giờ nói những lời thiếu tôn trọng người khác thế này bao giờ? Hơn nữa còn là với bề dưới.
Quả nhiên, vẻ mặt người phụ nữ kia thay đổi.
Mà lúc này, Mặc Diệu Dương lên tiếng: “Ông nội, cô ấy không phải người phụ nữ không đứng đắn, cô ấy là bạn gái cháu, tên là Tiểu Nhuỵ.”
Bạn gái? Quả nhiên anh đã hoàn toàn chia tay với Cốc Nhược Lâm, và anh lại yêu một người phụ nữ khác.
Haha… suy cho cùng anh cũng là một chàng lãng tử đa tình, đào hoa mà.
Nực cười là, cô cũng là một trong số những người phụ nữ bị anh bỏ rơi.
Anh nói xong thì quay đầu mỉm cười với Tiểu Nhuỵ.
Toàn bộ quá trình đều diễn ra tự nhiên và hài hoà, không nhìn ra chút gì gọi là giả bộ, hoàn toàn không coi Long Đình Đình ra gì.
Sau khi Tiểu Hy ổn định lại xảm xúc, cô ta tò mò nhìn Long Đình Đình hỏi: “Diệu Dương, cô ấy là ai?”
Lúc này Mặc Diệu Dương mới ngước mắt lên, anh hờ hững liếc nhìn cô, nhưng lại nhanh chóng rời mắt.
Rất lãnh đạm, bình tĩnh, không có chút cảm, giác quen thuộc, giống như lần gặp mặt đầu tiên.
Khoé miệng người đàn ông hơi nhếch lên: “Cô ấy là vợ cũ của anh!”
“Hả”? Tiểu Hy giật mình.
Lòng Long Đình Đình như chịu một cú sốc lớn, rõ ràng sóng đã cuộn trào trong lòng cô, nhưng ngoài mặt cô vẫn bình thản, thờ ơ.
Trong đôi mắt đẹp không có cảm xúc nào khác.
Người đàn ông vẫn mỉm cười, thể hiện sự cực kỳ cưng chiều với cô gái bên cạnh: “Em yên tâm, anh sẽ không rời xa em đâu.”
“Ồ, thật sao?” Tiểu Hy muốn chấp nhận nhưng lại không chấp nhận nổi.
Lần đầu tiên đến ra mắt người lớn nhà Mặc Diệu Dương lại gặp vợ cũ của anh.
Nhưng… nếu là vợ cũ thì sao cô vẫn ở nhà họ Mặc? Cô ta tò mò nhìn người phụ nữ đối diện đang hờ hững tựa như hoa huệ dưới thung lũng, lòng đầy tò mò và thương hại.
Thương hại? Nực cười! Cô cần ai phải thương hại chứ?
Long Đình Đình nhếch miệng, gật đầu với Tiểu Nhuỵ: “Lần đầu gặp mặt, chào cô.”
Tiểu Hy cũng mỉm cười ngượng ngùng gật đầu.
Một bữa ăn ngon lành bị Mặc Diệu Dương làm cho cực kỳ gượng gạo.
Trong lúc ăn, mỗi lần Mặc Viên Bằng định nói gì đó là Mặc Diệu Dương lại gắp thức ăn cho vào bát Tiểu Hy, còn cực kỳ cưng chiều nói: “Cục cưng, em ăn nhiều một chút, đừng để đói quá mà gầy.”
Đương nhiên Tiểu Hy rất cảm động, cô ta gật đầu, suýt nữa đã ngã nhào vào vòng tay anh.
Cuối cùng Mặc Viên Bằng phẫn nộ ném đũa, đứng dậy bỏ đi.
Tiểu Hy và Long Đình Đình đều sững sờ, nhưng Mặc Diệu Dương lại rất bình tĩnh.
Tiểu Hy thu hồi ánh mắt, quay đầu ỏn ẻn nói với Mặc Diệu Dương: “Diệu Dương, hình như ông nội không thích em.”
“Không sao, anh thích em là đủ rồi.”
Tiểu Hy ngập ngừng: “Em lo ông tức giận rồi ảnh hưởng đến sức khoẻ.”
“Không sao, nhà tổ nhà họ Mặc có rất nhiều thuốc bổ nổi tiếng.”
“Nếu ông ấy kiên quyết không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau thì sao?”
“Chuyện này ông ấy không quản được, chuyện anh đã quyết thì không ai có thể thay đổi!”
Đúng thế, chuyện anh đã quyết đúng là không ai thay đổi được.
Giống như lúc đầu anh quyết định cưới cô làm vợ, sau đó lại quả quyết ly hôn… Lòng Long Đình Đình buồn bã không giải thích được.
Sao cuộc trò chuyện của họ cứ như đang nói cho cô nghe ý nhỉ? Mà cô ở đây chẳng phải hơi thừa thãi sao? Sẽ quấy rầy không gian riêng của người khác.
“Hai người từ từ dùng, tôi đi trước!” Long Đình Đình nói xong thì đứng dậy.
“Cô Long, xin chờ một chút!” Đột nhiên giọng Mặc Diệu Dương vang lên từ sau lưng cô.
.