Địa điểm xây dựng Thủy Thượng Lạc Viên là bờ biển ở Hải Thành.
Người nhà của người quá cố mặc áo tang, ở trước cổng lớn khóc nức nở như thể ngày tận thế! Biểu ngữ lại được kéo lên, liên tục khóc lóc rằng mình bị người phụ trách lừa gạt.
Bởi vì bọn họ khóc lóc kể lể, nên đã thu hút du khách từ xa xa lại gần.
Ngay sau đó, rất nhiều quần chúng đã tập trung xung quanh hiện trường, tất cả đều bày tỏ ý kiến của mình về những gì đã nghe được.
Tất nhiên, cũng không thiếu người bênh vực kẻ yếu, hung hăng chỉ trích người duy nhất phụ trách vấn đề này là Long Đình Đình, dùng ngòi bút làm vũ khí.
Khi Mặc Diệu Dương đến, hiện trường đã đến mức không thể khống chế được nữa rồi.
Sau khi xuống xe, anh vội vã đi về phía cổng chính.
Hiện trường ồn ào, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào những người đang khóc lóc kể lể nên không để ý đến có một người đàn ông đang đi vào.
Mặc Diệu Dương gật đầu một cái, gạt đám người sang một bên, đi về phía trước.
Anh mở miệng nói: "Xin chào mọi người, trước tiên để tôi giới thiệu bản thân!"
Sự xuất hiện của anh khiến khung cảnh đột nhiên yên lặng, hàng chục cặp mắt lần lượt đổ dồn về phía anh.
Mặc Diệu Dương hơi hơi hạ đầu, sau đó nói: "Trước hết, tôi là người thứ hai phụ trách 'Thủy Thượng Lạc Viên', các vị có chuyện gì đều có thể phản hồi lại với tôi."
Anh chưa kịp nói xong thì có đã người cướp lời của anh: "Người phụ trách thứ hai? Cậu ở đâu ra mà là người phụ trách thứ hai chứ? Còn Long tổng thì sao? Cô ấy không phải là người duy nhất phụ trách chuyện này sao? Chạy rồi à?"
"Trốn đi rồi sao? Cậu muốn xen vào chuyện này à?"
"Bây giờ biết được làm ra chuyện chết người liền trốn đi, bỏ mặc chúng tôi, lại muốn lừa gạt chúng tôi nữa có phải không?""Chúng tôi muốn gặp người phụ trách đầu tiên cơ, chúng tôi sẽ không tiếp chuyện với người khác."
"Đúng vậy! Chúng tôi chỉ nói chuyện với Long tổng.
Cô ấy đã hứa với chúng tôi."
Mặc Diệu Dương khẽ cười, trên mặt không có chút kinh ngạc hay hoảng sợ.
Anh xua tay nói: “Phần giới thiệu bản thân của tôi vẫn chưa kết thúc, các vị đừng vội.
“Tôi đây họ Mặc, không phải là người địa phương ở Hải Thành...!"
"Ồ, anh là người ngoài, còn muốn đi lo chuyện của Hải Thành ư?"
"Họ Mặc? Anh là người ở đâu, Hải Thành của chúng tôi không có gia tộc lớn nào họ Mặc cả."
Có người nói: "Ai biết có phải là một tên trợ lý thư ký của nữ tổng giám đốc kia hay không chứ, cô ta trốn đi, kêu một tên cấp dưới nào đó đến đuổi chúng tôi đi sao? Nghĩ hay thật đấy!"
"Đúng! Nghĩ hay thật đấy! Chúng tôi sẽ không nhân nhượng."
Mặc Diệu Dương không tức giận mà thay vào đó cười lớn, anh nhàn nhạt nói: “Các vị có biết ai đã lấy được dự án 'Thủy Thượng Lạc Viên' này không?"
“Chẳng lẽ không phải là Long tổng sao!” Có người trả lời anh.
“Đương nhiên là không.” Mặc Diệu Dương lắc đầu.
Kết quả là, hiện trường đột nhiên im lặng.
Mọi người nhìn nhau.
Một lúc sau, có người nhỏ giọng nói: "Nghe nói hình như là của một gia đình giàu có ở Giang Nam."
“Không tệ!” Mặc Diệu Dương cười liếc mắt nhìn người đàn ông đó.
Nói tiếp: "Người giàu có ở Giang Nam này họ Tần, có thể các vị không biết, nhưng ông cụ nhà họ Tần chính là ông ngoại của tôi."
Lại thêm một trận xôn xao!
"Còn tôi, gốc gác của tôi đến ở thành phố G, tôi tự hỏi liệu các vị có nghe nói về nhà họ Mặc ở thành phố G chưa? Tôi rất vinh dự là cháu trai thứ hai của nhà họ Mặc, tôi tên là Mặc Diệu Dương!"
Ngay sau khi câu này vừa nói xong, cuộc thảo luận bất ngờ bùng nổ.
"Tôi có nghe nói về nhà họ Mặc ở thành phố G.
Cậu ấy và nhà họ Tần ở Giang Nam thực sự có quan hệ hôn nhân, hôn nhân giữa những tên nhà giàu!"
“Nhà họ Mặc… nhà họ Mặc?” Có người vỗ đùi chợt nhận ra: "Đúng! Cậu hai nhà họ Mặc, không phải tên là Mặc Diệu Dương sao?"
Mặc Diệu Dương thầm nghĩ, xem ra những người này vẫn biết chút ít về thế lực ở thành phố G.
Nếu là như vậy, chuyện này do anh nói ra cũng sẽ có trọng lượng hơn.
"Mọi người có điều không biết, người phụ trách duy nhất của Thủy Thượng Lạc Viên, Long Đình Đình, là vợ của Mặc Diệu Dương tôi."
"Cái gì? Long tổng là mợ chủ nhà họ Mặc?"
"Trời ạ! Cái cô tổng giám đốc này cũng là người nhà họ Mặc sao?"
"Thảo nào, tôi nói sao trẻ vậy mà đã lên làm tổng giám đốc rồi.
Hóa ra là xuất thân cao như vậy."
Sau khi cuộc thảo luận trôi qua, một số người đã đưa ra câu hỏi: "Tổng giám đốc đi đâu rồi? Cô ấy rõ ràng đã hứa rằng cô ấy sẽ đến bệnh viện lúc mười giờ sáng nay để thương lượng chuyện này với chúng tôi.
Tại sao cô ấy không đến? Anh là chồng của cô ấy, hiện tại anh phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng đi!"
"Đúng! Phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng!"
Mặc Diệu Dương xua tay nói: "Đừng lo lắng, các vị cứ yên tâm, câu trả lời sẽ cho các vị.
Tuy nhiên, tôi hy vọng các vị nên biết rằng lượng công việc mà Long tổng cần phải xử lý rất là nhiều, không thể chỉ có một chuyện này không thôi.
Mà lần này tôi đích thân đến đây là để thương lượng chuyện này.
Nếu cả hai chúng tôi đều không màng đến tính mạng của người khác như lời đồn đại, vậy tại sao tôi phải chạy từ nơi xa đến đây để vội vàng giải thích những chuyện này với các vị chứ?"
Hiện trường náo loạn cuối cùng cũng đã được kiểm soát.
Mặc Diệu Dương ra hiệu cho Trần Hằng, Trần Hằng lấy ra một vài tấm séc mà anh đã điền, đưa chúng ra: "Tôi có bốn tấm séc ở đây, tổng cộng một trăm hai mươi tỷ, mỗi tấm ba mươi tỷ.
Tôi đã bàn bạc với vợ tôi cả đêm qua.
Tôi cảm thấy, một khi sinh mệnh biến mất đi thì có nói cái gì cũng đã muộn màng.
Cho dù có nhiều tiền, cũng không có cách nào khiến người thân chết đi sống lại.
Chuyện như vậy, đối với một gia đình mà nói thì cũng là một cú đả kích vô cùng sâu sắc và đau thương.
Những người bị thương sau khi cấp cứu và trị liệu có thể được phục hồi sức khỏe và tiếp tục sống với gia đình.
Mà những người đã chết, thì chẳng có gì cả!
Vì vậy, vợ tôi quyết định cho mỗi gia đình người qua đời số tiền bồi thường ba mươi tỷ để an ủi tinh thần người đã khuất ở trên trời linh thiêng! Còn đối với những gia đình bị thương, chúng tôi sẽ bồi thường thêm cho mỗi gia đình sáu tỷ! Thêm ba tỷ trước đó, tổng là chín tỷ!
Mọi người nghĩ tôi xử lý như vậy có được hay không?"
Con số này quả thực rất hấp dẫn đối với một gia đình bình thường.
Khung cảnh bỗng chốc chìm vào im lặng.
Mặc Diệu Dương nói tiếp: "Nếu các vị tiếp tục gây rối, các vị sẽ không có kết quả tốt.
Tại sao lại phải hành hạ người sống? Với số tiền này, những người thân đã chết được chôn cất tử tế, cả gia đình được quây quần bên nhau.
Nếu các vị đầu tư nhỏ hay gì đó, cuộc sống của các vị cũng sẽ tốt hơn trước rất nhiều.
Đây chẳng phải là ước nguyện cả đời của người đã khuất sao?"
Toàn bộ hiện trường vẫn im lặng, nhưng im lặng cũng ngầm đại biểu cho cam chịu.
Mặc Diệu Dương gật đầu và nói với Trần Hằng: "Đi thương lượng với gia đình người quá cố và yêu cầu họ cung cấp giấy khai sinh và giấy chứng tử.
Hai bên ký hợp đồng riêng và giao số tiền bồi thường cho họ."
“Vâng.” Trần Hằng gật đầu.
Anh bước vào đám đông, đưa họ vào xe.
Mấy người trước đó luôn mồm nói muốn tìm người cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại mà leo lên xe..