Không biết lần thứ bao nhiêu An Nhiên tỉnh lại, thấy Tống Thành vẫn còn hung hăng.
Cô vừa xấu hổ, vừa giận dữ nhìn thẳng về phía hắn, đúng lúc đụng phải đôi mắt phượng đen thẩm thâm thúy đang nhìn lại.
Tim cô đập liên hồi, gương mặt trắng nõn cũng hồng rực lên.
“Oán hận anh?” Khóe môi ướt của Tống Thành nhếch lên.
Bàn tay to lớn của nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, hắn ghé sát tai cô thì thầm: “Nhìn anh”
An Nhiên không cưỡng lại được, vô thức mà dựa vào tay hắn, nâng mí mắt.
Cả hai đã trải qua nhiều giờ đồng hồ lăn lộn, trong đáy mắt chất đầy khát vọng nguyên thủy nhất của loài người.
Tống Thành ngụp lặn một hồi lâu, không tìm thấy một tia hận ý sâu sắc nào, liền hé miệng cười, đem những lời dịu dàng thả vào môi cô: “Nguyễn An Nhiên, em không hề hận anh.
Ngoan, nói em thích anh, một lần cũng được.”
Chỉ cần một tiếng “thích” của cô, hẳn sẵn lòng cam chịu.
‘Gã đàn ông đứng trên đỉnh vinh quang, luôn luôn lạnh lùng như hẳn lại có thể đưa ra yêu cầu ấu trĩ như vậy khiến An Nhiên thấp thỏm không yên.
Cô căn chặt cánh môi, không dám phát ra một tiếng rên rỉ.
Suốt cả một chặng đường dài bị hắn lăn lộn làm nhục, cô muốn chui xuống đất còn không hết, làm sao có thể mặt dày nói rằng thích hắn cho được!
Đôi mắt hẹp dài của hắn nheo lại, phát ra một tia sáng xuyên thấu cả tâm can An Nhiên.
Hắn lập tức đứng dậy, ôm cả cơ thể không một mảnh vải của cô theo, đi về phía tấm gương lớn đặt ở góc phòng Hình ảnh hai người trần truồng phản chiếu trong gương khiến An Nhiên bị chấn động mạnh, cô đỏ bừng mặt, quay đi, không dám thừa nhận cô gái đang thổn thức kia chính là mình.
Tống Thành lạnh lùng nắm lấy căm cô, buộc cô phải nhìn thẳng.
Cơ thể mảnh mai trắng nõn của cô đứng cạnh những cơ bắp săn chắc đầy nam tính của Tống Thành càng thêm tương phản, càng thêm nổi bật.
Khuôn mặt hắn rất đẹp, hắn nhìn cô chằm chằm qua gương như muốn thôi miên: “Nhiên, em nhìn xem, có phải anh rất xứng đôi với em không? Nhìn cơ thể đang run rẩy của em đi, chỉ có anh mới có thể khiến em nở rộ như vậy, phải không? Hửm?”
An Nhiên vẫn cần chặt môi làm cho Tống Thành sốt ruột, sợ cô cắn đến rách da, chảy máu mất.
Hắn chậm rãi miết lên da thịt nhãn nhụi của cô, đôi môi tỉ mỉ mút chặt cần cổ thanh mảnh, đe dọa: “Không nói? Vậy đêm nay anh cần tận lực hơn nữa rồi” Liên tục những kích thích mới được đem đến, An Nhiên run rẩy đến mức không thể kiềm chế.
Nếu không dựa vào Tống Thành phía sau, cô sẽ sụm xuống thành đống bùn nhão trên nên nhà.
Sống lưng cô tê dại, một luồng điện đau đớn chạy dọc từ sống lưng xuống ngón chân, sau đó lại lội ngược lên đỉnh đầu, làm cho làn da nổi lên tầng tầng các lớp sắc hồng khác nhau, cực kì xinh đẹp.
Tống Thành nhìn mãi không thôi, hẳn muốn đem hình ảnh xinh đẹp này nuốt vào bụng, để không ai nhìn thấy nữa.
Giọng nói ngày một khàn đặc của hắn như một liều thuốc phiện rót vào tận xương tủy của cô “Nhiên, em đừng đi.
Ở lại với anh.
Chỉ cần em một lòng một dạ yêu anh, anh sẽ..”
An Nhiên sợ hãi khi phải nghe những lời của hẳn.
Cô phũ phàng ngất lời, cũng là ngắt đi mọi suy nghĩ thừa thãi của bản thân: “Anh đã nói sau đêm nay sẽ thả em đi”
Cho nên cô mới bán mạng mà để cho hẳn lăn lộn.
Cho nên cô mới ném bỏ liêm sỉ mà đem thân thể lấy lòng hản.
Cho nên cô hết n này đến lần khác.
Tống Thành nhảm nghiền mắt lại, đem tia sáng kia dập tắt.
Đến khi hẳn mở mắt ra, bên trong con ngươi chỉ là một mảnh tối tăm hỗn độn.
*A… Không!!!” An Nhiên biết biểu cảm này của hẳn đại diện cho điều gì.
Hản khăng khăng ôm chặt cô đi về phía ban công.
Nếu cô cứ nhất định phải đi như vậy, thế thì mỗi nơi, mỗi tấc trong căn phòng này đều làm một lần đi.
“Dừng… đau quái Đau..” An Nhiên khiếp hãi cảm nhận gờ cứng của ban công ngay sau lưng mình.
Tống Thành giữ một chân cô nâng cao, hắn hạ thấp người, không còn nhẹ nhàng nữa mà căn thẳng vào nơi yếu ớt nhất của cô.
Răng hắn để lại vô số vết trên bắp đùi cô, trên bụng, hông và đặc biệt là nơi cô không thể thấy.
Tán hoàng lan chứng kiến cảnh cô bị hắn vùi dập thảm hại, vẫn cứ lặng lẽ rì rào đưa hương, làm âm thanh rách nát của cô loãng dần trong không khí.
Đến hết đời này, cô không bao giờ muốn ngửi thấy mùi hương này nữa.
Cái tên Tống Thành cô gọi không biết bao nhiêu lần, cầu khẩn hắn dừng lại.
Nhưng hẳn giống như đã lâm vào trạng thái bị thôi miên, liên tục tàn sát, bất chấp cô ngất đi rồi tỉnh lại, mỗi lần lại thấy mình ở một nơi khác nhau.
Cùng với mùi hoàng lan, tên của hẳn cũng được ghi tạc vào kí ức của cô, găm thẳng vào nơi sâu nhất, đi sâu vào tiềm thức vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Cuối cùng, hẳn không còn cách nào khác, vẫn phải giữ lời đã hứa.
Tâm xong, hẳn với lấy áo khoác ở trên sàn, ánh mắt mất mát nhìn về phía cửa sổ: “Bình minh rồi, em có thể đi: An Nhiên gom chút hơi tàn, gật đầu, không nói được gì.
Tống Thành mím môi, muốn nói thêm câu gì đó nhưng rốt cuộc không nói lên lời.
Hắn nặng nề dời bước khỏi căn phòng mà hẳn yêu nhất, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mất trong mùi hoa mênh mông giữa sớm mai.
Còn lại An Nhiên trong phòng, cô thiêm thiếp ngủ một lúc, đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại đã là tám giờ sáng.
Năng nhọc nhấc người lên, cô nhìn quanh phòng một lượt, không dám nhớ lại những hình ảnh đáng sợ đêm qua.
Trong không khí vẫn đậm mùi tanh ngọt đến say người.
Trên da thịt trắng hồng đầy rấy những vết hôn, vết cắn, chỗ đỏ lựng, nơi tím bầm đánh dấu sự hung bạo của Tống Thành.
Điên cuồng!
An Nhiên đã biết, cả đời này, có lẽ cô sẽ không thể gần gũi với bất cứ người đàn ông nào khác.
Cũng may, tất cả đều đã kết thúc.
Cuộc đời dang dở của cô sẽ được nối lại, tiếp tục rực rỡ như ánh sáng chan hòa ngoài kia.
Nghĩ đến đó, An Nhiên vui lòng mỉm cười, nhưng không rõ vì sao trong lòng rất khó chịu, nước mắt lại không kiềm chế được mà chảy xuống.
Cô sửa soạn lại bản thân cho thuận mắt một chút, sau đó mới đi xuống nhà, không đem theo bất cứ hành lí nào vì nơi đây chẳng có gì là của cô cả.
“Chú Nhĩ, hôm qua Tống Thành đã đồng ý để cháu đi.
Cho nên cháu chào chú một tiếng.
Chú ở lại giữ gìn sức khỏe.”
Hà Văn Nhĩ nhìn bộ dạng mệt mỏi của An Nhiên thì đau lòng.
Nhưng ánh mắt cô lại vô cùng nhẹ nhõm.
Ông thở dài trong lòng, chẳng lẽ hai người bọn họ cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau?
Cậu chủ rốt cuộc lại quay về ngày tháng cô độc như trước?
Hà Văn Nhĩ giữ An Nhiên lại một chút, nói muốn đưa cho cô ít củ cải muối, chính là món làm từ củ cải cô mua được ở trang trại.
Bà Hai chậm rì rì lấy vại củ cải ra, cẩn thận xếp hết lượt nọ đến lượt kia, vừa xếp vừa dặn dò đủ thứ linh tinh trên trời dưới bể.
Bà không có gia đình nên không hiểu được nỗi đau tan vỡ này.
Nhưng nỗi buồn ly biệt thì bà hiểu.
Phải tạm biệt cô gái nhỏ ngoan ngoãn như con gái, tạm biệt cả thằng bé con Cá Chép thông minh, lém lỉnh, căn nhà này lại cô quạnh mấy người già nua như lúc trước thôi.
An Nhiên ôm theo hộp củ cải, một lần nữa nói lời từ biệt.
Cô không hề biết rằng, ở trên ban công khu nhà phía Đông, có một dáng người cao lớn đứng lặng lẽ nhìn theo từng bước chân của cô, bàn tay siết chặt đấm mạnh vào cửa kính đến nứt ra.
Dường như cú đấm đó truyền tới tai Hà Văn Nhĩ.
Ông vội tiến lên một bước, gọi giật Giọng: “Cô An Nhiên!”
“Vâng?” Cô quay lại, ngơ ngác không hiểu gì.
Hà Văn Nhĩ nuốt khan một tiếng, nhắm mắt liều mình hi sinh liêm sỉ một lần: “Mời cô cởi bỏ quần áo lại”
An Nhiên kinh ngạc không thốt được nên lời.
Bà Hai cũng chằm chằm nhìn Hà Văn Nhĩ, miệng mở khẩu hình rõ ràng: “Ông điên à?”
Nhưng bản thân là quản gia đã vững vàng chèo lái căn nhà này qua nhiều phen sóng gió, Hà Văn Nhĩ vẫn bình thản, mặt không đổi sắc: “Cô có thể rời đi, nhưng những gì của cậu chủ thì không thể mang theo.
Trang phục trên người cô chính là cậu chủ bỏ tiền mua, mời cô cởi ra trả lại”
An Nhiên nghiến răng gật đầu.
Cô đã nghĩ Tống Thành sẽ không dễ dàng buông tha cô, nhưng đến mệnh lệnh hạ lưu như vậy hẳn cũng dám làm.
Vậy thì cô cũng dám!
.