Trong lúc tình hình ở biệt thự rối như canh hẹ thì ngoài đảo xa cũng loạn cào cào.
Cơn bão chưa tan, Diệp Phong ôm theo Cá Chép khốn khổ tìm nơi an toàn để tránh.
Vốn đĩ lúc trước bọn họ đi tìm nơi chơi đùa, trót đi xa khỏi biệt thự xây trên đảo nên hiện tại không thể trở về.
Hai người đi sâu vào cánh rừng bên trong đảo, gặp phải cơn bão lớn điên cuồng bật tung cả một gốc cây đại thụ.
“Đi hướng này!” Diệp Phong ôm Cá Chép thật chặt, nhắm thẳng cái hang lớn trước mặt mà chạy tới.
Hai ống chân anh xây xước vì vừa bị ngã.
Trong đảo có cả núi, mưa lớn làm cho núi lở, cũng may Diệp Phong thân thủ nhanh nhẹn nên mới thoát chết một trận.
Anh vừa né đất đá, vừa ôm theo đứa nhỏ, ra sức cẩn thận bảo vệ để mưa bão không làm tổn hại đến thăng bé.
Cá Chép lần đầu bị dầm mưa lâu như thế, ban đầu còn phấn khích, về sau ngày càng kiệt sức.
Trên đầu hai người, sấm rên chớp giật liên hồi giống như cơn thịnh nộ vĩ đại của đất trời giáng xuống.
“Chú Phong… hu hu..” Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, Cá Chép không kìm được sợ hãi mà khóc rấm rứt.
“Con muốn về nhà…”
Diệp Phong trầy trật một hồi, cuối cùng cũng đến được cái hang.
Anh cẩn thận đặt đứa nhỏ xuống, sau đó quơ một loạt dây rừng rậm rạp ở cửa hang đem vứt bỏ, khiến cho ánh sáng bên ngoài lọt được vào trong.
“Tạm thời ở đây đã, chờ bão tan thì ta về nhà nhé.” Diệp Phong an ủi Cá Chép, thằng bé cũng hiểu chuyện, không dám mè nheo khóc lóc nữa, chỉ ngồi một chỗ, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Diệp Phong đi lại khám phá cái hang Trong hang có một ít cỏ khô, hai người hì hục một lúc lâu, cuối cùng cũng làm ra lửa để sưởi ấm.
Hơi ấm xua đi giá lạnh và mang đến ánh sáng trong cái hang hôi hám.
Cá Chép gối đầu lên đùi Diệp Phong, thiếp đi.
Người nó nóng sực khiến anh giật mình.
“Cá Chép? Khởi Minh?” Anh vội vàng lay người nó.
Thằng bé lơ mơ nhấc mí mắt, khẽ nói: “Con mệt…”
Sốt cao đến mức này quá nguy hiểm.
Diệp Phong nhìn ra ngoài trời vẫn đang rào rạt dông gió.
Anh võ nhẹ lưng đứa nhỏ, an ủi: “Con ngủ một lát, chú ra ngoài kiếm mấy thứ rồi quay lại ngay” Diệp Phong nói rồi đi thẳng ra ngoài tìm thảo dược hạ sốt, bất chấp cơn dông.
Cá Chép vẫn ngoái cổ nhìn theo, giống như trực giác của nó mách bảo một điều gì đó.
Bóng lưng Diệp Phong vừa khuất, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Sét đánh trúng một tảng đá lớn trên núi.
Cá Chép gào ầm lên: “Chú Phong! Chú Phong!”
Đáp lại nó chỉ là tiếng mưa quất ràn rạt và đất đá lăn ầm ầm như trời sập.
Ở biệt thự, bầu trời cũng bắt đầu tối dần.
Hoàng Kiên cùng Ân Lãm giẳng co một hồi vẫn chưa ngã ngũ.
Dù phía cảnh sát gây sức ép thế nào, Ân Lãm vẫn không vì thế mà mất đi khí thế của một đại luật sư.
Hoàng Kiên vươn tay muốn nắm lấy tay An Nhiên kéo về phía mình: “Lại đây với anh”
An Nhiên rất muốn nằm lấy bàn tay ấm áp đang chìa ra kia, nhưng cô mới vừa nảy ra ý nghĩ đó, Ân Lãm đã đột ngột ghé sát tai cô nói: “Thời gian qua, Hoàng Kiên đã bị giam giữ vì liên quan tới một vụ làm gián điệp kinh tế của tổ chức buôn lậu.
Khó khăn lắm mới được thả ra, nếu lại bị kiện tội nhận hối lộ thì e là thân bại danh liệt mất: Lời nhắc nhở của Ân Lãm khiến cô kinh hãi.
Bị giam giữ sao? Anh là người chính trực, làm sao có chuyện làm gián điệp được.
Nhất định là do có bàn tay ngầm phía sau ám hại.
Bàn tay đó là của ai?
Cái tên quen thuộc tự động bật ra trong đầu An Nhiên.
Người nào có thể dễ dàng vu oan cho một Hoàng Kiên cương trực, thật thà, lại kết nối được đường dây từ máy Hà Văn Nhĩ tới Tổng cục buôn lậu?
Ân Lãm tiếp tục nói với cô: “Nghe nói dưới tay Hoàng Kiên còn có một hacker cực giỏi, nhưng cô nên biết, xâm nhập thiết bị điện tử của cá nhân là phạt pháp, xâm nhập hệ thống thông tin của cục tội càng nặng hơn.
Vụ này nếu tra đến cùng, hacker kia bị lôi ra, người chủ mưu chắc chẳn sẽ dành cả thanh xuân ngồi bóc lịch”
Chắc chắn Lâm Tuấn – hacker cực giỏi mà Ân Lãm nói tới chưa hề động chạm gì đến máy điện thoại của Hà Văn NHĩ.
Nhưng Tống Thành hắn cũng không phải nhiều tiền để làm cảnh.
Tùy tiện thuê một người cũng có thể hạ được Lâm Tuấn, làm cho mọi nghỉ ngờ đều đổ lên đầu cậu ta cùng Hoàng Kiên.
Ân Lãm quan sát nét mặt của An Nhiên biến đổi nhanh chóng, chốt lại một câu: “Đi hay ở, tùy cô lựa chọn.”
An Nhiên run bần bật.
Đấu với Tống Thành, cô không đủ lực.
Ngay cả Hoàng Kiên cũng không chạm được vào một sợi tóc của hắn, mà hắn chỉ cần nhúc nhích một cái móng tay cũng đủ khiến anh điêu đứng.
Viễn cảnh Hoàng Kiên bị giam giữ, thân bại danh liệt khiến cho An Nhiên khiếp sợ.
Cô đau lòng nhìn chằm chằm bàn tay Hoàng Kiên vẫn nhắn nại vươn về phía mình, lắc đầu: “Em… không thể để anh bị liên lụy..”
Anh là người của nhà nước, có kỷ luật, có thủ trưởng quản lý rất chặt.
Nếu dây dưa đến cô, phiền toái tìm đến anh càng lớn hơn người thường.
Hoàng Kiên biết chắc chắn Ân Lãm có đủ thủ đoạn để trói chặt An Nhiên, anh nhíu chặt đôi lông mày cương nghị, nói rõ ràng với cô: “Em không liên lụy đến anh.
Tất cả đều là do anh lựa chọn.
Ở bên em, anh sẵn sàng chấp nhận đương đầu với mọi khó khăn.”
Hai mắt An Nhiên nhòe nước, nghĩ đến bốn năm qua được anh che chở trong khi mình không thể mang lại điều gì tốt đẹp cho.
anh để báo đáp.
Hoàng Kiên càng cương quyết hi sinh bao nhiêu, cô càng dẫn vặt bản thân bấy nhiêu.
Nghẹn ngào một lúc lâu, cô mới cắn răng dứt bỏ mối dây này: “Ân Lãm, nhờ anh tiễn khách giúp tôi.
“Vâng, thưa cô.”
Ân Lãm bày ra dáng vẻ cung kính đáp lại, xác lập rõ thân phận của An Nhiên với tất cả mọi người.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng giao cô cho Hà Văn Nhĩ đưa đi, sau đó quay sang làm một động tác mời với nhóm người cảnh sát.
Hoàng Kiên vẫn không nỡ rời đi, ánh mắt gắt gao đặt trên người An Nhiên.
Ân Lãm không ngần ngại mà làm đối phương mất mặt: “Sếp tổng nhà chúng tôi vẫn đang trong thời kì vợ chồng son, tình cảm gắn bó thân thiết.
Mong cục phó đừng làm ra chuyện để mọi người chê cười.”
Hoàng Kiên bị nói đến nghẹn họng, nhất thời không thể kiềm chế được nữa.
Anh vung tay đập thẳng vào bụng Ân Lãm, đẩy hắn tránh xa An Nhiên.
Ôm được cô vào lòng, anh gấp gáp nói: “Kiên nhẫn chờ anh, anh đã viết đơn từ chức.
Hai chúng ta lại ra nước ngoài sống.
Mang theo cả Cá Chép cùng đi” An Nhiên kìm lòng không được, bốn năm qua tuy lưu lạc nhưng cô rất tự do, sống cùng con trai, bên cạnh còn có người yêu thương chăm sóc mình, cô thực sự nuối tiếc quãng thời gian tốt đẹp đó.
Hai hàng nước mắt cứ thế chan hòa khắp khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nếu cô không trở về thành phố này, không gặp Tống Thành, cuộc đời của cô vẫn an yên như thế, không phải chịu cảnh biệt ly, cũng không làm Hoàng kiên bị liên lụy.
Ân Lãm bị đánh, khuôn mặt điển trai thu lại nét cười, phảng phất ánh mắt tàn nhãn đáng sợ.
“Cảnh sát hành hung người dân?” Anh liếc mắt ra hiệu, Hà Văn Nhĩ đã sẵn sàng điện thoại để quay phim.
Lâm Tuyên thấy sự tình phức tạp, vội vàng tiến đến kéo Hoàng Kiên, ra sức khuyên nhủ.
Nhưng anh giống như lâm vào trầm mê, nhất định khôi buông An Nhiên.
Phải đến lúc người đồng nghiệp kia rút ra một thiết bị gây tê, tiến lại gần châm vào người Hoàng Kiên, anh mới thét lên một tiếng đau đớn mà buông tay.
Lâm Tuyên cũng bị giật mình.
Không ngờ cục trưởng lại thâm sâu khó lường như vậy, còn cài người đề phòng cả lính nhà mình Tranh thủ lúc Hoàng Kiên còn đang choáng váng đau đớn, Lâm Tuyên vội đỡ anh đi ra xe, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
An Nhiên lặng người nhìn khuôn mặt đau đớn của anh, trong lòng như có ai dùng móng tay cào xé rồi xát muối, đau xót vô vàn.
Người đàn ông cô kính trọng và yêu mến kia vì cớ gì mà phải chịu đựng những thiệt thòi, bất công như thế?
Tống Thành hắn nghĩ có tiền là mua được tất cả sao? Hắn vô duyên vô cớ giam giữ cô, đày đọa cô cũng thôi đi, vậy mà hẳn còn ép con trai cô phải xa mẹ, ép Hoàng Kiên rơi vào bẫy, đem sự nghiệp, tương lai, tiền đồ của anh ra treo trên miệng vực.
Tất cả với hẳn chỉ là một trò chơi, một thú tiêu khiển khốn nạn!
Nỗi uất hận trong lòng cô cứ thế tăng lên, hình ảnh Hoàng Kiên rời đi trong đau đớn cứ thế ám ảnh cô không cách nào xóa được.
Thế mà cô lại tin hắn, tin rằng hắn thật sự sẽ thả cô đi.
Bao nhiêu ngây ngô lúc đổi lại thành bế bàng và nỗi căm giận khôn nguôi.
An Nhiên chuyển bước chân, đi ra vườn, hướng về phía cái ao cá sấu.
Ân Lãm nghĩ cô chạy đi tìm Tống Thành làm loạn, nghĩ bụng để hai vợ chồng tự giải quyết với nhau cũng tốt.
Anh còn bận nhận một cuộc điện thoại khẩn cấp, không kịp phát hiện ra trên bàn thiếu mất một con dao gọt hoa quả.
Tin tức khiếp sợ được đưa đến khiến Ân Lãm không còn đầu óc đâu để ý những thứ khác: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Hôm qua đã không thể liên lạc với Diệp Phong” Đầu bên kia cũng gấp không kém.
“Mưa bão rất mạnh, núi trên đảo còn bị sét đánh lở”
Ân Lãm bóp trán, đưa ra chỉ thị: “Huy động toàn bộ người trên đảo đến tìm kiếm”
Người kia nói như khóc: “Người trên đảo đã sớm di tản về đất liền cho nên không ai đưa tin.
Vừa rồi, sóng thần tràn tới, dìm ngập cả biệt thự.
Tôi liên hệ với bên khí tượng thủy văn mới lấy được hình ảnh từ vệ tinh.
Bốn bề đều là nước, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.”
Hai người một lớn một nhỏ kia sống sót thế nào được trong hoàn cảnh đó? Nếu không chết đuối cũng là làm mồi cho cá mập xơi!
Trời lạnh mà mồ hôi trên trán Ân Lãm chảy thành từng giọt lớn.
Hai mắt anh trợn lên, vẫn vện những tia đỏ, quai hàm cùng nằm tay siết chặt lại đến mức khớp xương đau đớn muốn nứt toác.
Anh gầm lên: “Điều động trực thăng.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác”
Nếu bị cá mập ăn thì cũng phải lôi cổ được con cá mập đó về!
An Nhiên không biết con trai đang gặp nguy, cô bị nỗi hận làm mờ mắt, đi một mạch về phía Tống Thành.
Quả thực hắn đang đứng trên bờ nhìn cá sấu ăn, dáng vẻ khoan khoái không giống người đã trải qua một đêm mệt nhọc, vẫn hiên ngang, đẹp đẽ, từng nét sắc sảo đều được ánh nắng chiếu vào, sáng rực lên như một bức tượng bằng ngọc thạch.
Con người có diện mạo đẹp đến nhường đó mà nhân phẩm lại thối nát, đê tiện máu lạnh, xảo trá ác ôn, so với con vật xấu xí dưới hồ kia thì một chín một mười Hắn làm cho người khác chịu thống khổ, còn bản thân lại nhàn nhã ở đây chơi đùa với cá sấu, đấy là cái đạo lý chó chết gì?
Nghe tiếng chân đến gần, Tống Thành quay lại, thấy An Nhiên vừa chạy vừa thở, hắn nhếch khóe môi cười, trong đáy mắt đầy những kinh ngạc cùng vui sướng được giấu kín dưới vẻ cợt nhả: “Vợ yêu của anh đổi ý không đi nữa?”
An Nhiên chậm lại bước chân, bàn tay chạm khẽ vào con dao dắt kín ở sau lưng.
Khuôn mặt tái nhợt của cô căng ra để che giấu cơn buồn nôn: “Còn một thứ cần đưa cho anh…”
Tống Thành dừng cười, chăm chú nhìn đôi mắt không có tia sáng của cô.
Hắn vươn tay, không chút phòng bị vẫy vẫy: “Lại đây, vợ yêu”
An Nhiên dò dẫm tiến lại, eo cô cảm nhận được hơi lạnh từ lưỡi dao kim loại xuyên qua quần áo, thấm vào da thịt buốt nhói.
.