Toàn bộ sảnh lớn hỗn loạn ầm ï.
Cố Trần Ninh vươn cánh tay có hình xăm kín đặc lên, lập tức nhóm người xung quanh hắn tản ra khắp nơi làm nhiệm vụ.
Chỉ trong chớp mắt, trật tự lại được khôi phục, thậm chí còn yên tĩnh hơn trước.
Cả mấy trăm con người đang xao xác như ong vỡ tổ nhanh chóng ổn định, không còn ai dám kêu thét gì nữa.
Chỉ như vậy cũng đủ thấy Cố Trần Ninh hắn ghê gớm tới bậc nào, nuôi người cực kì hiệu quả.
Cho nên trong giới làm ăn ngầm, không có mấy ai dám coi thường hắn trẻ tuổi bởi hắn có luồng khí phách hung ác này.
Sắc mặt hắn tối tăm âm u, rõ ràng em gái đối phương gặp chuyện ở địa bàn của hắn, cho nên ít nhiều gì đứng trước mặt Tống Thành, hắn vẫn khó có được dáng vẻ thoải mái.
“Quá ồn!” Tống Thành nhếch khóe môi phun ra hai tiếng, lập tức Cố Trần Ninh lại giơ cao tay, năm đầu ngón tay gập lại thành một kí hiệu.
Nhóm người bảo kê cùng đội an ninh của hộp đêm không dám chậm trễ một giây, nhanh chóng lùa hết đám người ra khỏi cửa.
Cố Trần Ninh tức khắc sắc mặt thay đổi.
Đều cùng một dạng người, hắn chắc chắn hiểu rõ ý Tống thành: mày động đến em gái tao, tao cũng sẽ không bỏ qua em gái mày!
Tống Thành thấy đối phương đã hiểu, lại nhếch môi cười nhạt, khiến người ta run rẩy.
Tống Nguyệt Sương là em gái cùng hắn lớn lên từ nhỏ.
Tuy ngày thường hắn không gần gũi, thân thiết với cô lắm vì tính cách hắn vốn lạnh nhạt nhưng chắc chắn một điều, hắn không cho phép bất cứ ai làm tổn hại đến Nguyệt Sương.
Vừa đúng lúc có người thông báo: “Ông chủ, hiện tại cậu chủ đang ở bên trong xử lý.“ Lúc này Tống Sơn mới rõ ràng con trai mình chính là người đuổi hết đám người kia đi.
Chắc chắn một điều: con gái bảo bối của ông cũng ở trong đó!
Dám tới cả hộp đêm! Tống Sơn cực kì giận dữ.
Nghiêm Thu Nhi ở một bên vội vàng xoa dịu: “Nguyệt Sương không thích đến những nơi như vậy, liệu có khi nào là bị bắt cóc tới đó không?”
Làm gì có chuyện đó.
Chắc chắn mải chơi đến quên cả đường về rồi!
Tống Sơn quay sang nói với người vừa đến: “Chuyển lời cho con trai tôi, nếu Nguyệt Sương không có việc gì thì không cần thiết phải gây thù chuốc oán với Cố Trần Ninh.
Dọa hắn một chút là được.”
Người kia vâng dạ, vội vàng đi ngay.
Cậu ta mới vào làm chưa bao lâu, lần đầu được chứng kiến cậu chủ nhà họ Tống thể hiện sự hung tợn, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày, trong lòng cực kì phấn khích, muốn chạy đi xem nữa.
Lúc này, ở bệnh viện, An Nhiên chợp mắt được một lúc cũng đã tỉnh lại, trong lòng tính toán nên làm thế nào để lấy lòng Tống Thành, khiến hắn đồng ý giữ lời hứa cho cô gặp con.
Đột nhiên, cô nghĩ có khi nào Cá Chép cũng đang ở bệnh viện hay không? Tống Thành nói thằng bé đi biển chơi, cần hắn tới đón về.
Nhưng lại đi một mạch mấy ngày liền, vừa trở về đã vào ngay bệnh viện.
Chắc chắn trong mấy ngày đó đã xảy ra chuyện.
Trong lòng cô rất lo lắng, muốn đi hỏi thăm thử xem sao.
Tống Thành đi vội vã không kịp khóa cửa, bên ngoài cũng không có người canh.
An Nhiên nhẹ nhàng bước ra ngoài, mới đi mấy bước đã nghe thấy tiếng cười quen thuộc.
Minh Châu? Không phải đang chơi ở hộp đêm sao? Vì sao lại ở đây?
Cô vội vã tiến lại gần, nghe rõ mồn một tiếng cười đang phát ra từ bên trong chính là của cô bạn.
Không những thế, xen lẫn vào đó lại là một âm thanh non nớt giòn tan hòa theo.
Nội tâm An Nhiên run rẩy lợi hại, hai mắt không kiềm chế được, nước mắt to như hạt trai cứ thế lăn xuồng.
Chính là giọng của bé con nhà cô.
Cá Chép.
Nguyễn Bình An.
Con trai nhỏ đáng thương của cô!
Diệp Phong trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, hiện tại vừa tan thuốc mê, vừa tỉnh lại cho nên Cá Chép cực kì sung sướng.
Lại còn có cả cô Minh Châu đã lâu mới gặp, nó hớn hở chơi đến quên cả buồn ngủ.
Lê Hiền cùng Ngô Minh Châu trở về bệnh viện từ hộp đêm, dáng vẻ công tử phong lưu liền biến thành bác sĩ đạo mạo, xem qua bệnh án của Diệp Phong, gật đầu nói: “Sớm xuất viện thôi.
Không què được.”
“Cảm ơn, may mắn rồi.” Diệp Phong cười, nước da bị cháy nắng thành màu đồng chứ không còn trắng trẻo như xưa khiến anh bớt đi vẻ xinh trai, ngược lại tăng thêm mấy phần nam tính.
Cá Chép vui vẻ đem điều nó thắc mắc rất lâu ra hỏi: “Cô Minh Châu thấy chú Diệp Phong có đẹp không?”
Ngô Minh Châu tùy tiện đáp: “Ừ.
Cũng không tệ.”
“Hả?” Cá Chép há hốc miệng.
“Còn đẹp hơn mấy người trong tạp chí của cô đó.
Cũng không phải là con gái.”
Vốn từ của thằng bé hạn hẹp, không diễn tả được khái niệm nữ tính.
“Là con gái?” Minh Châu bỗng tò mò muốn biết liệu Diệp Phong này có thiên hướng nam tính hay nữ tính, lại suy nghĩ một chút, người này nếu ở dưới sẽ thích hợp hơn ở trên.
Diệp Phong nhìn ánh mắt khiếm nhã của Ngô Minh Châu, cảm thấy cơ thể mình giống như bị lột sạch, không còn lớp quần áo bệnh nhân che chắn nữa.
Có điều, anh lại không thấy khó chịu.
Dáng vẻ nghịch ngợm của Ngô Minh Châu khiến anh cảm thấy có sức sống hơn hẳn, liền muốn nói đùa vài câu trêu chọc cô.
“Cô Minh Châu ơi, bây giờ chú Diệp Phong không cử động được.
Cô giúp cháu chăm sóc chú ấy được không?” Cá Chép đột nhiên nói được một câu dài ngoăng, lại đủ cả chủ ngữ, vị ngữ khiến Ngô Minh Châu há hốc miệng.
Điều gì làm cho thằng bé tiến bộ thần kì như vậy? Cô rất muốn biết đó!
“Muốn biết thì ở lại đây, tôi nói cho.“ Diệp Phong như đi guốc trong bụng cô, vui vẻ thả một câu.
Ngô Minh Châu không kịp trả lời thì cửa đã mở ra.
Tất cả người trong phòng đều quay lại nhìn.
Cá Chép cũng vậy.
Nó chết lặng mất hai giây, sau đó hét toáng lên: “Me!”
.