“Mẹ! Mẹ ơi!”
Cái bóng nhỏ lũn chũn nhảy vội từ giường bệnh xuống đất, hấp tấp lạch bạch chạy đến, hai cánh tay ngắn ngủn giơ lên, ôm chầm lấy An Nhiên.
Cô vội ngồi xuống ôm chặt lấy bé con vào lòng, khóc không thành tiếng.
“Con nhớ mẹ lắm! Mẹ đi đâu lâu thế?” Cá Chép rúc vào lòng mẹ, hít hít ngửi ngửi mùi hương quen thuộc mà nó ngày đêm nhung nhớ.
“Mẹ đừng đi nữa…”
Giọng nói non nớt của con trai như cứa vào lòng An Nhiên, đau xót vô vàn.
Cô nấc lên: “Không đi.
Mẹ không đi đâu hết.”
Trước cảnh tượng mẹ con đoàn tụ xúc động, ngay đến Lê Hiền thường ngày hay đùa giỡn cũng thấy bùi ngùi.
Diệp Phong biết rõ nhất việc Tống Thành ngăn cấm hai người gặp gỡ nhau ra sao, trong lòng hơi hoảng.
Quả nhiên, một giây sau đã nghe thấy An Nhiên ôm con võ về: “Mẹ con mình lại quay về nhà cũ, được không?”
Cá Chép hai mắt nhòe nước, tạm thời chưa kịp suy nghĩ: “Nhà cũ… là đi máy bay về ạ?”
“Ừ.
Đi máy bay về.”
Thấy An Nhiên không giống như đang nói đùa, cả một phòng đều lo lắng.
Đặc biệt là Diệp Phong.
Lát nữa sếp tổng trở về, thấy vợ hắn đã ôm con chạy mất, thiên hạ không đại loạn hay sao?
Lê Hiền lập tức sải hai bước ra đến cửa phòng, đứng chắn ngang, khuôn mặt mặt xinh đẹp tràn ra ý cười: “Hiện tại chưa nên đi.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong tay vẫn ôm chặt con trai, giống như sợ thằng bé lại bị cướp đi mất: “Anh, thường ngày chúng ta vẫn là bạn tốt, anh đừng chắn đường của em”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đẫm nước khiến Lê Hiền nhìn cũng thấy xót xa.
Bàn tay anh vừa nâng lên định lau nước mắt cho cô thì Cá Chép ở bên cạnh đã nhanh hơn, lấy vạt áo giúp mẹ lau sạch nước mắt, sao đó lại hôn hôn lên mặt mẹ: “Mẹ nín đi… con lau mặt cho…”
Lê Hiền thu tay, cười nói: “Tống Thành đối với hai mẹ con như thế nào, trong Lòng em chắc chắn hiểu được.
Tuy chia cách hai mẹ com là thiếu đạo đức, phong hẳn là có nỗi khổ tâm riêng.”
Diệp Phong lập tức đẩy Ngô Minh Châu: “Cô mau nói rõ đi!”
Thực ra Ngô Minh Châu cũng đâu biết gì cô hôn mê đã gần một tháng nay.
Nhưng cũng không muốn mang tiếng vô ơn bèn nói: “An Nhiên, có chuyện này chưa nói rõ với cậu.
Lúc cậu mất tích, mình có mang Cá Chép đi tìm.
Đến gần nhà Tống Thành thi xảy ra tai nạn.
Lúc đó mình rất thảm, gần như đã hôn mê.
Lúc đó vừa may gặp được Tổng Thành.
Anh ta đã giúp mình nhập viện, Đại chỉ trả viện phí đến tận giờ.
Hơn thế nữa, ngay cả tiền thuê người chăm sóc, thuốc men cũng đều do anh ta bỏ.
Có lẽ sợ cậu quá 6 tăng nên mới không nói cho cậu biết rõ.
Nhìn vào mắt Cá Chép, cô lại tiếp tục nói: “Lúc mình bị tai nạn, thằng bé cũng chứng kiến.
Biết Cá Chép được Tống Thành ôm về nuôi nấng, chăm sóc, lại được đi học ở trường rất tốt, mình thật sự yên tâm.
Dù sao bây giờ hai người cũng đã gặp nhau rồi.
An Nhiên ngây ngẩn cả người, không ngờ chuyện lại lớn như vậy: “Cậu bị tai nạn đến mức hôn mê suốt cả tháng nay?” Lúc trước Ngô Minh Châu chỉ nói qua loa rằng có việc phải đi, không ngờ lại là tai nạn nặng đến suýt mất mạng.
Cá Chép thấy vậy liền nhanh miệng xác nhận: “Cô Minh Châu bị người xấu cướp túi đồ, người xấu còn muốn bắt con.
Cô ấy muốn bảo vệ con nên bị đánh.”
Bàn tay nhỏ xíu vỗ vỗ lên đầu mình để minh họa.
“Đánh vào đầu.
Đau lắm.
Bố bảo phải đưa đi viện, không thì sẽ chết.”
Nghe vậy, An Nhiên vội chạy lại phía cô bạn, hai mắt kinh hoàng không nói nên lời.
Ngô Minh Châu vỗ vỗ vai cô một chút, mạnh miệng nói: “Giờ không việc gì rồi.
Nhờ cả vào anh chồng cậu không tiếc tiền cứu chữa, còn mời cả chuyên gia đầu ngành trên thế giới về làm phẫu thuật, cho nên bây giờ mình mới đứng đây được, còn đủ sức ăn chơi nhảy múa.
Coi như anh ta là ân nhân của mình và của Cá Chép, nếu không thì giờ này nó bị bắt đến nơi nào rồi không biết!”
An Nhiên xót xa nhìn bạn mình, bao nhiêu lời cảm ơn, xin lỗi nói không hết.
“Được rồi… chuyện đã qua.
Bổn cung nay đã ngọc thể an khang.” Ngô Minh Châu lại quay về vẻ tưng tửng ngày thường, không muốn để An Nhiên phải áy náy thêm.
An Nhiên nghĩ đến việc suýt chút nữa mất đi bạn thân, lại mất cả con, hai chân đều run rẩy.
“Hắn đã làm việc tốt, vì sao lại không nói?” Cô buồn bực lẩm bẩm, nếu Tống Thành sớm nói ra, cô cũng không đến mức hận hắn.
“Thì người ta là đàn ông, không muốn lấy mấy chuyện này ra để công với cậu chứ sao!” Nói xong, cô nhanh tay kéo An Nhiên ra sofa ngồi.
“Nếu lúc đó lại uy hiếp cậu mà không nghe lời hắn, hắn sẽ để mặc mình chết, mặc cho Cá Chép bị bắt đi thì cậu dám chống đối không? Điểm này đúng là không phục không được.”
Quả thực, chiếu theo mốc thời gian lúc đó cô vẫn còn rất căm ghét hắn, còn dùng đủ mọi cách để trốn chạy.
Tống Thành chỉ cần tuyên bố sẽ bỏ mặc Ngô Minh Châu đến chết, không cần lãng phí tiền bạc cứu chữa, con trai nhỏ cũng ném ra đường, cô chắc chắn sẽ quỳ dưới chân hắn để cầu xin.
“Mẹ, bố rất tốt với con.” Cá Chép thấy cô Minh Châu khen bố, nó cũng muốn góp vài lời nói tốt trước mặt mẹ.
“Cuối tuần nào cũng đón con đi chơi.
Cho con đi bắt đom đóm, đi mua đồ chơi lắp ghép.
Bố dạy con tự tắm, dạy cả bơi.
Có bố thật là tốt.
Hai mắt thằng bé sáng lên, hồn nhiên lộ ra vẻ yêu mến, quyến luyến rất đỗi thật lòng.
Nó lại bắt đầu nhớ bố một chút rồi.
An Nhiên chấn động không ít, vội nhắm hai mắt lại để bình ổn tâm trạng, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Quả thức, cuối tuần hắn đều vắng nhà, sau đó thứ hai về lại mang video và ảnh của con trai ở trước mặt cô khoe khoang.
Lúc ấy cô rất căm phẫn, còn nghĩ hắn cố tình lấy con trai ra ép cô phải thân mật với hắn.
Bây giờ nhìn lại, trên mặt con trai có biết bao nhiêu vui vẻ, lại chấp nhận gọi hắn là bố một cách tự nhiên trước mặt nhiều người, chứng tỏ trong lòng thằng bé, hắn thực sự có vị trí quan trọng, khiến nó ngưỡng mộ.
Chuyện này ngay cả Hoàng Kiên suốt bốn năm qua cũng chưa làm nổi.
“Còn nữa, bố cứu con mấy lần.” Cá Chép nhìn Diệp Phong một cái.
“Con với chú Phong đi chơi ở đảo, bị sóng thần cuốn đến đảo hoang, suýt thì chết khát.
Bố đến cứu con, còn cắt máu trên tay cho con uống…
“.” An Nhiên thót cả tim, đau lòng đến lịm cả người.
Cô vội lật con trai lạ xem xét.
Cái gì sóng thần?
Cái gì hoang đảo? Lại còn chết khát, uống máu…
Cá Chép vội ôm lấy mẹ, thủ thỉ: “Mẹ ơi, có bố thật là tốt.
Chúng ta mang bố về nhà cùng được không?”
Cô không đáp, chỉ một mực ôm chặt lấy con trai, hôn nó.
“Bố nói bố rất thích mẹ, thích cả con nữa.
Con cũng thích bố.
Mẹ có thích bố không?”
“..
Được rồi, giờ đã muộn lắm, đi ngủ đi đã.
An Nhiên lúng túng đánh trống lảng.
“Mẹ ôm con ngủ.”
Ba người lớn trong phòng không thấy An Nhiên đề cập đến chuyện rời đi, trong lòng đều thở ra một hơi.
Ngô Minh Châu còn không nhịn được đùa giỡn: “Chuẩn bị cho Cá Chép làm anh đi là vừa!”
Thằng bé vừa nghe được, hai mắt đã sáng lên, nâng tay nhỏ lên chạm mặt mẹ: “Con muốn có em gái đáng yêu, giống như An An, bé Thỏ ở trường mẫu giáo.
Nếu mẹ sinh em gái, con sẽ bế em, mẹ sẽ không mệt.”
Ngô Minh Châu liền chọc thằng bé: “Cô cũng muốn bế.
Cá Chép nghe thấy, vật vã suy nghĩ một hồi.
Em gái nhỏ còn chưa ra đời, nó đã không muốn cho ai đụng vào em gái nhỏ hết.
Sau đó lại nói: “Cô tự sinh một em mà bế.”
Ngô Minh Châu hếch mũi: “Con phải đi học đó.
Sao mà bế em được”
Cá Chép vội vàng đáp: “Không ở nội trú nữa.
Con sẽ về với mẹ.” Sau đó lại giãy giụa nghĩ thêm một lát, đành nhượng bộ: “Lúc con đi học, cho cô bế vậy.
Con không muốn mẹ mật.”
Hai người nói qua nói lại một hồi làm An Nhiên dở cười dở mếu.
Đột nhiên, Lê Hiền lên tiếng cực kì nghiêm túc: “Rốt cuộc em định thế nào? Vẫn nhất quyết bỏ đi?”
Trong phòng liền trật tự, bốn đôi mắt ba lớn một nhỏ nhìn chằm chằm An Nhiên khiến cô mất cả tự nhiên, khóe môi giật giật, lời muốn nói ra lại nuốt ngược trở lại.
Giờ thì cô đã biết hắn thật sự tốt đến mức nào.
Chỉ có điều…
.