Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài


Chỉ có điều… Mẹ hắn, Hạ Cẩm, sẽ chấp cô làm con dâu hay không? Hay lại giống như Trần Tuyết Hoa, nói hắn bằng vô số từ ngữ khó nghe.



Thấy An Nhiên vẫn chậm chạp không đáp, Lê Hiền cũng sốt ruột: “Em không cần đem việc chịu ơn với tình cảm nhập thành một.

Cứ nhìn thẳng vào cảm xúc của mình mà nói.

Tống Thành ở sau lưng em làm nhiều việc như vậy mà không hé răng một câu chính là vì không muốn để em chịu gánh nặng phải báo ơn.”

Ngô Minh Châu cũng gật đầu đồng tình: “Hoàng Kiên đến trước, Tống Thành đến sau.

Nhưng chuyện tình cảm khó nói, người đến sau lại có khi là nam chính.”

Lê Hiền cũng bồi thêm một cú: “Nghe nói Tống Thành từng đưa cho mẹ của Hoàng Kiên số tiền rất lớn, nói là bồi thường cho anh ta chỉ phí suốt bốn năm qua đã bỏ ra cho hai mẹ con em.

Tính ra, số tiền đó lớn hơn chỉ phí thực tế nhiều lần, lên đến cả chục tỉ.”

“Oa..

Hai mắt Ngô Minh Châu lập tức sáng lên.



“Tiền đó đem bao nuôi một đám chân dài mà hưởng thì thật tốt.”

An Nhiên nghe xong, trong lòng càng rối rắm.

Rốt cuộc đâu mới là Tống Thành? Sẵn sàng thay mặt cô trả tiền cho Hoàng Kiên một cách hào phóng.

Mặt khác lại tính với cô chỉ li giá tiền từng bông hoa, từng cây lê, lại còn đòi quần áo trên người cô.



An Nhiên đỡ lấy trán, nhíu mày suy nghĩ.



“Ây chà.

Ngô Minh Châu huých Lê Hiền một cái, cười châm chọc.

“Không phải là nhà ngươi thích tiểu mỹ nhân nhà ta sao? Sao lại đi nói tốt cho chồng người ta thế? Phải tranh thủ mà châm lửa đốt nhà chứ”

Lê Hiền trợn mắt: “Phù sa không chảy ruộng ngoài.”

Cô tính khen anh ta một câu, không ngờ Lê Hiền lại nói thêm: “Muốn đốt nhà, chờ đuổi được người ngoài đi rồi lại châm lửa.”


Tại hộp đêm, Tống Nguyệt Sương vừa lộ diện đã bị Tống Thành sai người tháp tùng về nhà, không cho cô nói lấy một câu.

Xe của Nguyệt Sương vừa đi khỏi, hắn liền quay lại ép Cố Trần Ninh phải đem em gái ra, ép đến hăng hái.



_“Không…“ Cố Trần Ninh bị ép xuống chiếu dưới, phải thừa nhận.

“Chính cô ấy thích Hoàng Kiên, chủ động vào phòng gặp gỡ hắn cũng là cô ấy.

Cậu sao phải nhẫn tâm như thế, chia cắt nhân duyên của em gái mình?”

Không phải nhẫn tâm.

Căn bản là Hoàng Kiên không yêu Tống Nguyệt Sương, để em gái gả cho hắn mới là bi kịch.

Hơn nữa, Hoàng Kiên vào nhà làm rể, chắc chắn không tránh khỏi có lúc gặp mặt An Nhiên, lại khiến cô đau lòng.

Hắn rất ghét cái viễn cảnh đó.



Tống Thành châm một điếu thuốc, khinh miệt nhìn Cố Trần Ninh một cái, thái độ ngạo mạn đến độ Cố Trần Ninh muốn đem cả nhà hắn ra chửi thầm trong bụng cho đỡ tức.

Cũng tại hắn đuối lí, chỉ có thể nhịn.



Rốt cuộc, nếu không phải hắn giăng bẫy Hoàng Kiên, Tống Nguyệt Sương cũng sẽ không thất thân, đây là sự thật.



Gẩy một chút tàn thuốc, Tống Thành đang làm mặt lạnh đột nhiên khóe môi vẽ lên một đường cong mờ nhạt: “Gửi thiệp cưới đi.

Đích thân tôi sẽ đến dự”

Hoàng Kiên vừa mất đi An Nhiên, chắc chắn sẽ sa sút rất lâu.

Lúc này ai gả cho hắn cũng đều xui xẻo.



Tống Thành làm người khôn khéo, đời nào chịu để em gái mình ăn khổ.



Cố Trần Ninh bị ép đến choáng váng, trong mắt đều là hung ác, nham hiểm trào ra.




“Tống Thành, nhớ kĩ hôm nay.

Có qua có lại, lúc ấy đừng trách!”

Kẻ thù từ thời đi học của Cố Trần Ninh vẫn rất sắc bén, không thèm để hắn vào mắt.

Sớm muộn gì cũng có ngày hắn ép Tống Thành không những làm em rể, còn phải giao nộp cả cơ nghiệp.



“Không còn sớm, về lo hôn lễ cho em gái mày đi.”

Tống Thành nhếch môi cười, đứng lên chỉnh lại vạt áo một chút rồi vững vàng rời khỏi hộp đêm.



Ngồi vào xe, đôi mắt phượng đen nhánh âm trầm của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ.



Vốn dĩ hắn còn nể tình Hoàng Kiên bốn năm qua giúp đỡ vợ con hắn, nhưng tên khốn đó lại đem Tống Nguyệt Sương, em gái như hoa như ngọc cả nhà hắn nâng niu giẫm nát.

Vậy thì đi theo Cố Trần Ninh tìm chết đi!

Đoàn xe cuồn cuộn rời đi, nối đuôi nhau tháp tùng chiếc xe đầu tiên.



Nửa giờ sau, Tống Thành đã về đến nhà mẹ đẻ.



Tất cả nhà hắn đều chưa ngủ, vẫn tụ lại ở phòng khách nói chuyện.



Tống Nguyệt Sương con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, gây ra chuyện ầm ï động trời vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.



“Con chỉ ra ngoài chơi một chút, không có việc gì.



Anh trai còn kì quái hơn, đến nơi làm ăn của người ta đập phá, còn đuổi sạch khách khứa.


Về sau làm gì còn nơi nào dám cho con tới nữa?”

“Còn dám nói anh con.

Con đến nơi phức tạp đó làm gì?“ Hạ Cẩm nghiêm khắc khiển trách con gái.



Tống Sơn nhìn con gái bọc đến kín mít cả cổ, nhàn nhạt hỏi: “Con chơi một chút là chơi những gì, nói cho bố nghe”

“Con… Đứng trước ông bố nghiêm khắc, bị ánh mắt thâm thúy của ông nhìn thấu, Tống Nguyệt Sương sợ đến bủn rủn chân tay.



“Uống rượu, hát hò, nhảy nhót.

Nó còn chơi cái gì được nữa.” Giọng nói trầm trầm bay vào phòng khách, cả nhà đều quay ra nhìn.

Tống Thành đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh nhạt không có biểu cảm gì nhưng dường như lại phát ra khí thế quyết đoán không hề kém cạnh Tống Sơn.



“Anh con về rồi, mau khai thật đi“ Hạ Cẩm đứng lên nhường ghế cho con trai, chuyển sang ngồi cạnh con gái, đồng thời thấp giọng cảnh cáo.



Tống Nguyệt Sương càng run sợ, khuôn mặt tái nhợt, vội vàng bỏ chạy.



Nghiêm Thu Nhi thấy vậy cũng vội vã đuổi theo, lấy cớ tránh mặt.

Cô thực sự sợ Tống Thành, đặc biệt là đôi mắt sắc bén của hắn.



Hạ Cẩm nhìn theo bóng dáng hốt hoảng của con gái, trầm giọng: “Có chuyện gì mà con bé phản ứng như thế? Chẳng lẽ khi nãy ở hộp đêm…

Tống Thành không để mẹ hắn nói hết liền ôm lấy hai vai bà, dìu về phòng ngủ.



“Không có gì.

Mẹ an tâm ngủ đi.

Phụ nữ thức đêm rất hại sức khỏe, nhanh xuống sắc.

Lại có chỗ cho mấy đứa con gái tìm cách chen chân.”

Nghe vậy, Tống Sơn bực mình nhíu mày.

Thằng con trời đánh này, đúng là ngứa đòn thật rồi!

Tống Nguyệt Sương chạy về phòng liền khóa chặt cửa, thay một bộ đồ ngủ kín như bưng, trong đầu nghĩ nếu lát nữa anh trai chạy tới, cô nhất định không cho vào.


Để cẩn thận hơn, cô còn kéo sofa chặn ngang cửa.



Tống Thành xách theo chìa khóa dự phòng, xoay hai vòng mà đẩy cửa không ra, đột nhiên cười một tiêng.



Dùng sofa chặn cửa? Đúng là người một nhà, chiêu thức cũng y hệt vợ nhỏ nhà hắn.



Lấy đà một bước, hắn nâng chân dài lên, đạp mạnh một cái.



Rầm! Sofa bắn ra xa, đập cả vào tường, anh trai hung ác đã vào được.

Tống Nguyệt Sương run lập cập, dứt khoát xốc chăn lên: “Anh muốn gì hả? Thích mách bố thì mách đi”

“Ai thèm mách!” Tống Thành thận trọng khóa cửa đi vào, từ trên nhìn xuống em gái đang co ro, bâng quơ nói.

“Em gái anh đây muốn gả cho người nào?”

Còn phải hỏi.

Hai mắt Tống Nguyệt Sương sáng lên, vô cùng mong chờ: “Anh đồng ý giúp em lấy được anh ấy?”

“Dĩ nhiên không.“ Tống Thành hừ mũi.

“Anh ta yêu người khác, em muốn về chịu khổ à?”

“Hứ!” Tống Nguyệt Sương tức đến mức ném cả gối đi.

“Anh thì tự do lấy người mình thích, em thì phải nghe theo anh sao?”

Tống Thành nhếch môi cười: “Được.

Nếu em chứng minh được Hoàng Kiên yêu em hơn cả mạng anh ta, anh sẽ cân nhắc lại.



Tống Nguyệt Sương hiểu điều đó khó biết bao nhiêu, nhưng không có nghĩa là không làm được.

Cô cười tươi rói: “Anh trai, là anh nói đấy nhé! Không được nuốt lời.”

“Được rồi.

Uống cái này đi đã.” Tống Thành nhét viên thuốc tránh thai khẩn cấp vào miệng Nguyệt Sương, sau đó đưa nước, tận mắt nhìn cô nuốt xuống.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận