Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài


Nhìn bóng xe việt dã nhấn ga cứ thế đi mất, trợ lý Diệp của Hạ Cẩm cũng buồn lây: “Bà chủ, giờ chúng ta nên làm gì?”

Từ nhỏ đã sống trong xã hội thượng lưu, Tống Thành đã sớm nhào nặn được khí phách kiêu căng ngạo mạn, bất kể là người lớn trong nhà, bạn bè bằng tuổi hay cấp dưới ở công ty đều bị khí phách của hắn áp đảo, tự giác nảy sinh sợ hãi cùng tin cậy.



Ngoại trừ Tống Sơn, không ai dám đối mặt hắn mà to gan nói tiếng “Không!“.

Thế nhưng…

“Việc này tuyệt đối không được để ông chủ biết.



Hạ Cẩm vừa bước về phòng đọc sách vừa dặn dò.



Bà bắt đầu hối hận lúc trước đã mang ảnh của An Nhiên và Phan Tùng Hưng đưa cho Tống Sơn xem.



Dẫu vẫn muốn dùng những bức ảnh này để lật đổ vị thế của An Nhiên nhưng bà không hề muốn Tống Sơn biết, bởi ông nhất định sẽ nổi giận.

Như vậy thì mối quan hệ giữa hai cha con vừa mới khởi sắc sẽ lại ảm đạm như trước.



Trợ lý Diệp lo lắng nói: “Nhưng cậu chủ đã cùng cô gái kia đăng kí kết hôn.

Hôm nay cậu chủ mang vợ về đây để ra mắt ông bà chủ nghĩa là cậu ấy đã quyết sẽ công khai thừa nhận thân phận của cô ta, sau này có thể đường đường chính chính mang cô ta đến gặp mặt các bậc trưởng bối trong họ, lại có thể công khai đưa đến các bữa tiệc xã giao.

Lúc ấy có muốn giấu cũng không được.”

Hạ Cẩm cắn môi, nghĩ đến viễn cảnh đó thì càng thêm sốt ruột.



“Giấu được lúc nào hay lúc ấy.

Từ từ nghĩ cách.”

Trợ lý Diệp bỗng nảy ra một chủ ý: “Hay là ta tìm cách làm trộm thủ tục ly hôn?”

“Vô dụng.” Hạ Cẩm hạ giọng, gieo mình xuống chiếc sofa nhỏ trong phòng đọc sách.

“Chừng nào cô ta còn ở đó thì bọn chúng vẫn tái hôn được.

Mối nghiệt duyên này phải để tự tay Tống Thành cắt đứt mới được.

Cô đi điều tra thêm về Nguyễn An Nhiên, đặc biệt là những mối quan hệ xã hội của cô ta.




“Còn nữa, gọi Nguyễn Vũ Như đến gặp tôi.



Chuyện lớn thế này xảy ra mà lại dám im ỉm không báo cáo.

Cô ta là người chết sao?“ Giọng Hạ Cẩm nghiêm khắc hạ xuống, trong bụng cũng bừng bừng lửa giận.



Con gái Nguyễn Chính Quốc đều là hạng không ra gì.

Lần này bà phải ra tay dọn rửa sạch sẽ một phen.



Trợ lý Diệp lập tức mở máy, tìm tên Vũ Như trong danh bạ.



Tại khách sạn, trong một căn phòng nhìn về hướng Tây xa hoa, đèn đóm vẫn mở sáng trưng.



Cô gái trong phòng phóng đãng rên rỉ, âm thanh lúc cao lúc thấp, trộn lẫn giữa bầu không khí tràn ngập mùi tanh tao.

Nguyễn Vũ Như lúc này đang cùng Cố Hạo Ninh chiến đấu hăng say, mồ hôi ướt đẫm da thịt trần trụi.



“Nhanh… nhanh chút nữa…” Tiếng hối thúc lẵng lơ treo trên đầu lưỡi Vũ Như.



Cố Hạo Ninh cười lạnh, động tác đột ngột chậm hẳn lại.

Gã muốn làm cho cô ta phải gấp gáp cầu xin giống một con chó cái đến kì động dục, như vậy mới đẹp mắt.



Gã không thiếu đàn bà, tùy tiện bốc đại một người mà so với Vũ Như đều trội hơn hẳn.

Cô ta quá già, thân thể cũng nát bấy, bao nhiêu mê mẩn lúc trước hắn dành cho cô ta cũng theo gió bay đi rồi.

Thế nhưng nghĩ đến việc anh trai cùng em gái ruột thịt của mình bị Tống Thành dồn ép đến đường cùng, gã lại tức tối muốn báo thù.

Mà cách dễ dàng nhất là ngủ với người phụ nữ của Tống Thành, tặng cho hắn cặp sừng vừa †o vừa dài.



Dù ả đàn bà này không được Tống Thành yêu thương nhưng dẫu sao cũng là người hắn cưới, cho nên cưỡi lên cô ả cũng khiến Cố Hạo Ninh sinh ra ảo giác sung sướng giống như cưỡi lên tôn nghiêm của Tống Thành vậy.




Cuộc chiến đang đến hồi gay cấn thì điện thoại của Vũ Như réo rắt vang lên.

Liếc mắt thấy tên của trợ lý Diệp, hai mắt đang mụ mịi vì tình ái của Vũ Như lập tức tỏa sáng, bất chấp việc mình đang bị đè, vội mở máy chào hỏi.



“Xin chào chị, đã lâu mới gặp.”

Tiếng động ám muội đồng thời bay qua khiến trợ lý Diệp rất không thoải mái.

Cô nén cảm giác khó chịu, đều đều giọng nói: “Cô Vũ Như, bà chủ của tôi mời cô tới gặp bà một chuyến.

Thời gian của bà chủ không có nhiều, trong vòng nửa giờ, cô phải có mặt ngay.”

“À… tôi…” Vũ Như chưa biết nói sao, bỗng thình lình phát ra một tràng rên rỉ khó kiểm soát.



Cố Hạo Ninh thấy đối phương phải nghe điện thoại, giống như hắn bị cái gì kích thích mạnh mẽ, càng dùng sức ra vào kịch liệt.

Tiếng da thịt va đập vào nhau tới tấp, tiếng nước nhóp nhép vang lên rõ mồn một không cách nào ngăn được việc bị lọt vào điện thoại.



Vũ Như hai mắt trợn ngược, nước dãi cũng chảy ra ròng ròng, nói năng lộn xôn không thành câu: “Biết… ơ… tôi… biết…”

Trợ lý Diệp chán ghét cúp máy.



Vũ Như bị Cố Hạo Ninh làm cho phun bắn tứ tung, toàn thân đổ gục xuống nệm.

Nhưng cô ta không dám hưởng thụ cảm giác sung sướng đó quá lâu, vội lồm cồm bò dậy, gương mặt vẫn thất thần rối loạn.



“Em… phải đi đây.” Cô ta vỗ vỗ người gã tình nhân.



“Mẹ chồng gọi về đột xuất.

Xong việc chúng ta lại tiếp tục.



“Điên!” Cố Hạo Ninh sẵng giọng mắng một tiếng.




“Lúc này nói xong là xong được à? Cô em đã hưởng cái sướng, anh đây còn chưa ra phát nào đâu.”

“Đừng giận mà.

Em đi chút rồi về ngay.” Kì thực, được Hạ Cẩm gọi tới rất là vui nhưng Vũ Như vẫn luyến tiếc gã đàn ông hào hoa lại giàu kĩ xảo này.



Cố Hạo Ninh nằm dài trên giường nhìn Vũ Như cuống quýt mặc quần áo, không khỏi châm biếm: “Trước mặt anh đã sướng đến chảy cả nước dãi, thế mà còn tơ tưởng muốn cùng Tống Thành ở bên nhau sao?”

Vũ Như bị châm chọc thì vô cùng đau đớn nhưng vẫn mạnh miệng nói cứng: “Cái này không trách em được.

Là tại anh quá quyến rũ đấy thôi.



Tuy biết Vũ Như đang đánh trống lảng nhưng lời nói vuốt ve khen ngợi vẫn làm cho thói háo thắng của bản năng đàn ông trong Cố Hạo Ninh trỗi dậy kiêu ngạo.

Hắn từ phía sau ôm lấy đùi Vũ Như, lưu luyến tách đôi hai khối thịt mềm, tranh thủ vơ vét chút mật ngọt.



“Chắc chắn là Tống Thành không cho em ăn no.



À, nói không chừng, hắn còn chưa chạm vào cô em đấy”

Lần nào hành sự, Cố Hạo Ninh cũng cố tình để lại dấu hôn ở một vài nơi mà Vũ Như không thể tự mình nhìn thấy, thế mà không thấy có động tĩnh gì.

Chứng tỏ Tống Thành chẳng hề động chạm đến cái cơ thể này.

Nếu không, với bản tính của hắn, chắc chắn sẽ nổi điên mà giết người khi thấy dấu vết của gã đàn ông khác để lại ở những nơi kín đáo nhất.



“Anh quan tâm làm gì!“ Vũ Như bực mình đáp.



“Dù sao lần đầu tiên của em cũng là cho anh.”

Cô vẫn nhớ rõ lần đó cô vừa thực hiện xong thủ thuật vá màng trinh, mới lành lặn vết thương được vài ngày đã cùng Cố Hạo Ninh cùng lăn giường.

“Cho nên anh phải có trách nhiệm với em đó.”

Cố Hạo Ninh nghe đến hai tiếng “trách nhiệm” thì miệng lưỡi đều nhạt thếch.

Hắn nhả nơi ướt át kia ra, cáu kỉnh nói: “Trách nhiệm cái gì? Chẳng lẽ cô em không được lợi khi lên giường với anh hay sao.

Đừng có chơi xong rồi đòi ăn vạ, không dễ đâu.”

Vũ Như thấy hắn phủi mông chùi mép thì tức đến trắng mắt.

Nhưng tình huống gấp gáp, cô ta phải vội vã chạy, chỉ kịp để lại một câu mắng mỏ thậm tệ.

Còn lại Cố Hạo Ninh nằm trong phòng, gã có phần chột dạ.




Nếu quả thực Tống Thành biết được hắn cùng Vũ Như cấu kết làm bậy, có khi nào sẽ lại dùng mưu hèn kế bẩn ép hắn như đã ép anh cả và em gái hắn.



Chết tiệt! Phải tính bài chuồn thôi!

Từ khách sạn đi ra, Vũ Như lái xe thẳng một đường, còn không quên gọi điện về thông báo cho mẹ.



Hoàng Phương nhận được tin thì vui mừng, dặn dò con gái mấy câu, cơ hội để lật ngược thế cờ đang tới rồi.



Nguyễn Chính Quốc biết chuyện này, trong lòng cũng vui vẻ.

Con gái lớn đã yên ổn, ông lại dành tâm tư cho chuyện của con gái út.

Nghĩ thế, ông liền gọi điện cho Tùng Hưng, ý muốn hỏi xem chuyện giữa anh và An Nhiên đã tiến triển tới đâu.



“A, dạ?” Tùng Hưng có chút bất ngờ.

Thì ra An Nhiên vẫn chưa nói rõ chuyện của cô cho thầy Chính Quốc, chẳng trách ông ấy vẫn ôm hi vọng.



An Nhiên không nói, anh dĩ nhiên lại càng chẳng thể nói, cuối cùng đành uyển chuyển đáp: “Thầy, dù tình cảm của An Nhiên có hướng về nơi nào khác thì em vẫn rất trân trọng em ấy.”

Nụ cười của Nguyễn Chính Quốc liền tắt: “Hai đứa có gì không ổn sao? Cãi nhau? Hay là… nếu em có chê điều kiện của con bé thì cũng cứ nói thẳng, không cần ngại thầy”

“Dạ không.” Tùng Hưng nén một tiếng thở dài, vẫn lễ phép đáp.

“Đối với em, An Nhiên lúc nào cũng là cô gái tốt đẹp nhất.

Em luôn muốn đem mọi thứ tốt nhất cho em ấy.”

Chỉ là em ấy không muốn nhận của em.



Nguyễn Chính Quốc nghe ra tâm sự nặng nề của cậu học trò cũ.

Đối với ông, cậu không khác một đứa con cháu trong nhà, cho nên Nguyễn Chính Quốc muốn ra tay tương trợ mối nhân duyên này.



“Chờ chút, thầy gọi cho An Nhiên để khuyên nhủ xem sao.”

Phan Tùng Hưng chưa kịp nói hết, điện thoại đã ngắt.

Nếu thầy ấy gọi cho An Nhiên rồi biết được rõ ràng mọi chuyện, có phải sẽ không cần anh chăm sóc An Nhiên nữa.

Lúc ấy, có phải anh và cô lại càng thêm khoảng cách hay không?


.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận