Đúng thế thật, muốn có em bé, điều kiện tiên quyết là: Ngủ chung.
Cái này thực xấu hổi Ý thức được đầy đủ trước sau mọi sự, hai gò má An Nhiên nhanh chóng phiếm hồng, ngay đến vành tai tròn tròn cùng cần cổ thanh mảnh cũng nổi lên một tầng mây hồng nhạt như ráng chiều, khiến cho Tống Thành rất thích.
“Mẹ, mặt mẹ đỏ.“ Cá Chép ôm lấy mẹ, nhìn nhìn một chút, xong lại quay sang bố để tìm câu trả lời.
Nhưng ông bố hàng tỉ của nó lại bận rộn cầm tài liệu công việc, nói dăm ba câu khó hiểu với Diệp Phong, không có ý định giải vây cho mẹ nó.
Cuối cùng, An Nhiên đành tự mình nói: “Không o… Mẹ… hơi nóng.” Sau đó lại vội vàng chuyển đề tài: “Con trai, ông ngoại con sắp đến, có thích không?”
Cá Chép nghĩ một chút.
Nó đã từng thấy Cường Bột được ông ngoại tới đón.
Ông của Cường Bột cạo trọc đầu, cưỡi xe phân khối lớn, hai cánh tay xăm trổ hình con hổ đang nhe nanh rất ngầu.
Ông của bé Thỏ thì lúc nào cũng buộc mái tóc dài lên thành chỏm, đeo cái kính râm mắt tròn xoe, mặc quần áo kiểu cổ xưa.
Lần nào hai ông đến, cả đám trẻ con đều túa ra xem như người ta ngắm sinh vật lạ.
Cá Chép nghĩ bụng nếu ông nó cũng đến trường đón nó, chắc chắn cả trường sẽ lại ngưỡng mộ như như đã ngưỡng mộ ông của Cường Bột và bé Thỏ.
Nó vui vẻ gật đầu: “Thích ạ.
Con muốn ông đến đây.”
“Thích thế nào?”
Thằng bé lại nghĩ nghĩ rồi nói: “Con sẽ ôm ông, thơm má ông.
Con mang cả đồ ăn vặt bố mua cho con ra chia cho ông.”
Đúng là tiểu bảo bối ngoan ngoãn!
Không chờ ai nhắc, thằng bé tự động lôi hết kho tàng quý báu của mình ra bày trên bàn, sau đó lại chạy ra hành lang đứng chờ, phòng ngừa ông ngoại đi lạc đường.
An Nhiên tranh thủ dọn dẹp giường ngủ cùng bàn trà một chút.
Những việc này tuy có hộ lý và người giúp việc làm nhưng tính cô cũng không quen nhàn rỗi, cái gì làm được thì tự mình làm.
Diệp Phong liếc nhìn dáng vẻ trầm tư làm việc của Tống Thành, lại nhìn đến dáng hình an tĩnh của An Nhiên, cảm thấy hai người này ở chung nhất định sẽ hòa hợp.
Khi nào thì hai người được coi là hợp nhau, chính là khi ở cạnh nhau không nói gì cũng cảm thấy đủ, vẫn cảm nhận được đối phương luôn ở bên cạnh mình.
Chỉ có một tì vết nhỏ là thanh danh của An Nhiên lại không tốt.
Dù cho hình cái danh mẹ đơn thân không phải thứ gì quá ghê gớm nhưng khi đặt ngang hàng với người đàn ông ưu tú như Tống Thành thì lại quá mức khập khiễng.
Trong lòng Diệp Phong đột nhiên dâng lên nuối tiếc.
Nếu bốn năm trước, người đã cứu Tống Thành là An Nhiên chứ không phải chị của cô thì tốt biết bao.
Nhưng đích thân Ân Lãm đã điều tra cẩn thận, cho nên khả năng nhầm lẫn là cực kì thấp.
“Cô An Nhiên, những việc này cứ để cho người khác làm là được rồi.“ Diệp Phong ái ngại nhìn đích thân tổng giám đốc phu nhân đi dọn phòng cho mình.
“Cô thực chăm chỉ quá.”
“Đừng khen thừa!“ Tống Thành đột nhiên xen vào.
“Chăm chỉ mà bỏ bê chồng mình một thời gian dài đấy”
“Ha ha, anh thật khéo đùa.” Diệp Phong cười cười.
“Hiện tại rõ ràng cô ấy đang chăm sóc anh và Cá Chép rất tốt mà.”
Ánh mắt đen thẫm của Tống Thành nâng lên một chút, nhìn theo thân hình mảnh mai đang thoăn thoắt không ngơi tay kia.
Hắn nhàn nhạt nói: “Cậu thì sao? Đã nhắm được Ngô Minh Châu?”
Đây là hắn dựa vào thái độ của hai người chuyện trò lúc trước.
Tuy Diệp Phong bị thương nặng mới phẫu thuật xong nhưng thấy Minh Châu xuất hiện thì lập tức nén đau, đòi ngồi dậy nói chuyện linh tinh dăm ba câu ngớ ngẩn gì đó mới chịu.
Ngô Minh Châu cũng không phải dạng vừa, vẫn cố tình ù ù cạc cạc làm cho hắn phát bực, không biết phải nói rõ đến mức nào nữa.
“Cũng không phải quá mức coi trọng.” Diệp Phong vội lảng tránh.
Tính anh tuy trăng hoa nhưng tuyệt đối không bao giờ nói bậy.
Những phát ngôn của Diệp Phong đều chắc chắn đã được kiểm chứng.
Mà hiện tại anh cùng Ngô Minh Châu chưa đối diện một lần để nhìn thẳng vào tình cảm của mình, cho nên nói muốn cùng cô lập gia đình là quá sớm.
“Cô ta dù sao cũng bình thường, sinh hoạt giờ giấc tùy tiện, lại thêm thói mê trai, suốt ngày đòi theo đuổi Lê Hiền.
Tôi còn lâu mới thèm nhắm đến cô ta.”
“Muốn coi trọng thì coi trọng, cũng không có gì.
Tống Thành nhàn nhạt đáp.“Nhưng để ý một chút.
Ngô Minh Châu là bạn thân của An Nhiên, chắc chắn suy nghĩ, quan điểm sẽ có nét tương đồng.
Mà An Nhiên thì… Nói tới đây, hắn cố tình thở dài một cái khiến Diệp Phong phải dỏng cả hai lỗ tai lên nghe ngóng.
“Có một kinh nghiệm thế này truyền cho cậu.”
Tống Thành cười cười ra vẻ người lớn đang dạy bảo trẻ nhỏ.
“Còn độc thân thì chơi bời không sao.
Nhưng đã thành gia lập thất thì phải nghiêm chỉnh, bao nhiêu hoa lá đều phải đánh rụng sạch sẽ.
Nếu không sẽ náo loạn cả nhà.”
“Em biết rồi.” Diệp Phong nhún vai, anh còn không có sợ vợ như sếp mình đâu.
Tống Thành liếc mắt nhìn hắn một cái đầy cảm thông: “Chúc may mắn Diệp Phong chẳng hiểu ra làm sao, chỉ hồn nhiên đáp: “Nếu tôi và Ngô Minh Châu trở thành một cặp thì chẳng phải sẽ kì quái lắm sao? Nghe nói cô ấy là tác giả viết tiểu thuyết trên mạng.
Chỉ sợ là khi không có cảm hứng sáng tác, cô ấy sẽ bắt tôi làm mẫu mất.
mà làm mẫu trong tiểu thuyết ngôn tình thì quá tuyệt vời, nhưng khổ nỗi cô ấy lại không viết thể loại đó.
Anh có biết cô ấy mê cái loại truyện gì không? Chính là loại đàn ông yêu đàn ông đấy.
Cái cảm giác mở cuốn tiểu thuyết ra, thấy cái tên Diệp Phong như hoa như ngọc này gắn với một thằng tiểu thụ bèo nhèo bị gần chục thằng khác xơi tái đúng là khó quên!”
“Vậy sao?” Một giọng nghi ngờ cất lên từ ngoài cửa.
“Tôi đã hỏi anh thích bên trong hay bên ngoài, anh nói bên ngoài rồi còn gì.
Anh có biết nhân vật của anh được tôi chăm chút lắm không.
Vừa mới có ba chương đầu đăng lên đã có một đám người nhảy vào khen tới tấp kìa.
Anh còn đòi hỏi cái gì nữa? Có nam chính nào được ngầu như anh không?
Diệp Phong bị mắng một tràng đến ù cả đầu.
Hắn nói không lại, đành ấm ức chịu trận.
truyện ngôn tình
Không ngờ Ngô Minh Châu lại lẩm bẩm: “Anh không thích thì thôi, tôi đẩy xuống tuyến phụ, cho người khác làm nam chính.”
Văn học trên mạng chính là dễ dãi như vậy.
Tác giả được tùy ý thay đổi cốt truyện miễn sao người đọc thấy lọt được là được.
Ngô Minh Châu vừa xuất hiện, Diệp Phong liền đổi giọng: “Thái hậu nương nương, mau trở về thế kỉ mười bảy của người đi.”
“Dám chế nhạo tôi?” Cô đã nhịn lắm rồi mà không được.
Cuối cùng Minh Châu thò tai véo tai hắn thật lực.
“Để xem ai là người phải chạy lùi về thế kỉ trước?”
Vừa nói, cô vừa rút điện thoại ghi nhanh ý tưởng vừa nảy ra.
Tống Thành mặc kệ đôi uyên ương đấu võ mồm, hắn ném văn kiện trên tay xuống, lôi kéo An Nhiên đi sang phòng bên cạnh.
Tâm trạng hắn đang vui vẻ, cần được người khác chia sẻ ngay!
An Nhiên cứ thế bị lôi đi, không rõ đầu cua tai nheo gì đã bị kéo tuột vào phòng bên, cửa cũng lạch cạch khóa lại.
“Vợ… Vừa đến thế giới chỉ có hai người, Tống Thành đã giở giọng làm nũng.
“Sau này Diệp Phong cùng Ngô Minh Châu cãi cọ tuyệt đối đừng xen vào.
Cũng không được bắt anh can thiệp, rõ chưa?”
An Nhiên không hiểu sao hắn lại nói thế, nhưng trong lòng cũng đồng tình, liền gật đầu.
Tống Thành thở phào.
Hắn sợ nhất vợ hắn xót cô bạn thân lại bắt hắn sau này làm bồ câu đưa thư thì khổ!
.