Đến tay không thì hơi ngượng, trước khi lên khu phòng VIP, Nguyễn Chính Quốc vẫn vòng xuống căng- tin bệnh viện mua mấy món ăn vặt linh tỉnh cho Cá Chép.
Thằng nhỏ hí hửng ôm lấy món quà đầu tiên ông ngoại tặng, nhong nhóng chỉ đường cho ông mau mau lên đến phòng của mình.
“Mẹ ơi! Bố ơi! Ông ngoại nè!“ Cá Chép cực kì vui sướng, nó muốn khoe ông ngoại với bố mẹ.
“Ừ… hả?“ Nguyễn Chính Quốc có chút thất thần.
Vừa rồi nghe cháu cưng gọi “Bố ơi!“ mà ông giật cả mình, suýt chút nữa đánh rơi cả cháu.
Con gái còn chưa gả chồng, ở đâu ra “Bố” cho cháu ngoại? Nguyễn Chính Quốc toát mồ hôi, có khi nào con gái lén ở chung với đàn ông khác không?
Ông muốn hỏi Cá Chép xem ông bố đó như thế nào, nhưng vấn đề này lại không thích hợp lắm để thảo luận với đứa nhỏ.
Cuối cùng, ông đành đè nén lại tò mò.
An Nhiên nghe tiếng con trẻ non nớt hò reo, nháy mắt liền chạy ra mở cửa, liền nhìn thấy một hình ảnh ấm áp.
Nguyễn Chính Quốc xách túi đồ nho nhỏ, tươi cười bế đứa cháu đáng yêu.
Cá Chép thì ôm lấy cổ ông, trên tay cầm cái chong chóng bé xíu, đáng yêu muốn chết!
“Bố, mau vào đi.” An Nhiên cực kì vui, đón lấy cái túi trong tay Nguyễn Chính Quốc, mỉm cười.
Ông gật đầu, vui vẻ đáp lại, ánh mắt tỉnh tường lướt qua chiếc nhẫn kim cương trên tay con gái sắc mặt khẽ biến.
Lần trước gặp, ông không thấy con gái đeo nhẫn này, chẳng lẽ mới có mấy ngày đã…? Nguyễn Chính Quốc kín đáo quan sát sắc mặt con gái, chỉ thấy dung nhan tươi tắn, nhẹ nhõm khác thường.
Giờ phút này, ông đã hiểu rõ ý của Phan Tùng Hưng – chính là An Nhiên đã có người đàn ông khác.
Thôi, chỉ cần con gái được sống tốt.
“Bố, đây là Diệp Phong.
Vừa rồi Cá Chép gặp nạn, anh ấy bảo vệ thằng bé nên mới bị thương.” An Nhiên lướt qua Tống Thành, một mực nhìn chằm chằm Diệp Phong.
“A, Diệp Phong, đây là bố của tôi.
“Chú Phong, ông ngoại cháu từng là thầy giáo, rất hiểu biết, rất tài giỏi.“ Cá Chép trên đường đi đã nhanh chóng tra ra thân thế của ông ngoại, vô cùng ngưỡng mộ mà khoe khoang.
“Thích thật đấy!” Diệp Phong làm vẻ mặt trầm trồ với thằng bé, sau đó cúi chào Nguyễn Chính Quốc.
“Cứ ngồi đi“ Nguyễn Chính Quốc thấy Diệp Phong muốn động đậy thì vội xua tay.
“Nhờ có cậu mà cháu ngoại tôi được bình an.
Tôi vô cùng cảm tạ.”
“Không cần, bố không khát.” Nguyễn Chính Quốc xé một túi khoai lang sấy đưa cho cháu ngoại ôm lấy, sau đó quay ra hỏi nhỏ con gái.
“Bố của Cá Chép là cậu ta à?”
Cằm ông hất nhẹ về phía Diệp Phong đang ngồi trên giường đọc văn kiện.
“A… không phải đâu bố.” An Nhiên vội lắc đầu, sau đó lại cắn cắn môi, đáp khẽ.
“Chút nữa có người nói rõ với bỗ, chứ con nói thì không rõ.
Thực sự, cô thấy bố mình có chút đáng thương, chuyện gì cũng là người cuối cùng được biết.
Là con gái ông, cô thấy thật áy náy.
Nguyễn Chính Quốc biết nơi này nói chuyện không tiện, bèn dừng lại, lấy từ trong túi ra một cuốn sách tranh động vật do tự tay mình vẽ, đưa cho cháu ngoại: “cá Chép, ông cho con cái này, xem có thích không?”
Thằng nhỏ nhìn cuốn sách, tuy chẳng hiểu gì nhưng thấy đủ thứ màu xanh xanh đỏ đỏ thì reo ầm lên: “Cảm ơn ông ngoại! Con thích.
Mẹ ơi, mau mau đọc cho con nghe đi.”
“Được.” An Nhiên dễ dãi gật đầu.
Hai mẹ con ngồi dựa đầu vào nhau, lần lượt xem từng trang sách.
Ở bên kia, Diệp Phong cùng Tống Thành xem hết một lượt văn kiện.
Bỗng nhiễn, Diệp Phong ngẩng lên nói: “Người kia xem ra đã cứng tuổi, bét nhất cũng sáu mươi.
An Nhiên mới hai mươi mốt, chênh lệch tuổi lớn quá.
Liệu có phải…?”
Liệu có phải là bố ruột không?
Tống Thành nhàn nhạt đáp: “Ông ấy kết hôn muộn.”
Hai mẹ con An Nhiên đọc sách, vừa đọc vừa cười rúc rích.
Nguyễn Chính Quốc ngồi bên cạnh nhìn, ánh mắt hiền từ.
Tống Thành dựa trên sofa, nhìn được cảnh này, hắn biết bố vợ cũng rất thương vợ con hắn.
Điều này khiến hắn hài lòng, lại thêm một phần kính trọng.
“Khởi Minh, ông ngoại đưa cho con món quà quý giá, tiền cũng không mua được.
Con mau cảm ơn ông ngoại.”
Cá Chép thân thiết ôm cổ ông ngoại, chu đôi môi nho nhỏ lên hôn trên gò má nhăn nheo của ông một cái thật kêu: “Con cảm ơn ông ngoại.
Ông thật tốt!”
Lần đầu được làm ông, Nguyễn Chính Quốc sung sướng vô vàn, hưởng thụ sự hiếu thảo của cháu ngoại, lại đút thêm khoai lang sấy cho nó: “Cái này ngon lắm, ăn thêm đi.”
Đứa nhỏ thường ngày bị mẹ cấm ăn đồ ăn vặt, nay được thưởng thức món ngon, có vẻ rất khoái khẩu.
“Bố..“ An Nhiên không muốn con trai ăn nhiều nhưng lại không nỡ làm Nguyễn Chính Quốc phật ý, cũng bối rối không biết nói thế nào.
Bỗng một người cao lớn nhanh chân đi tới, tịch thu đồ ăn vặt từ trong tay Cá Chép.
Nguyễn Chính Quốc ngước lên, thấy Tống Thành thì hơi giật mình.
Con rể cả xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, trong giới làm ăn thì vang danh khắp chốn.
Nhưng hắn lúc nào cũng lạnh lẽo, khí chất cường đại khiến bất cứ ai đối diện hắn cũng đều e ngại.
Tống Thành đưa bàn tay to lớn sờ đầu con trai, nói: “Con đưa mẹ sang bên kia chơi đi.
Bố có chuyện cần nói với ông ngoại.”
Hả? Con rể cả sao lại xưng là bố với Cá Chép?
Chẳng lẽ An Nhiên với hắn…
Nguyễn Chính Quốc sợ đến cứng cả người, nửa ngày cũng không khôi phục được tinh thần.
Ông cố sức xoay vần đại não của chính mình, cố ý diễn giải tình huống.
Có lẽ là Tống Thành nhận Cá Chép làm con nuôi mà thôi.
Cá Chép thấy đồ ăn bị tịch thu, mặt phụng phịu nhưng vẫn cam chịu dắt tay mẹ đi ra: “Con biết rồi bố”
Tống Thành gật đầu, dịu dàng mỉm cười vỗ về cô.
Lúc này, An Nhiên mới yên tâm mà quay đi, đem tất cả giao phó cho người đàn ông lớn lao của đời mình, người đàn ông mà mình yêu thương nhất.
.