Hoàng Phương thấy Nguyễn Chính Quốc không chịu nghe máy, cứ thế gọi liên tiếp đến phiền! Cuối cùng, ông không chịu nổi nữa, đành đứng lên chào tạm biệt cả nhà con gái út, ra về.
Ông vừa đi vừa nghĩ, việc làm của Hoàng Phương thực sự đáng giận, nhưng không ngờ lại làm ra thành sự việc tốt như vậy.
Quả đúng là An Nhiên phước lớn, gặp nguy hóa an, cuối cùng lại được môt tấm chồng không chê vào đâu được.
Thế là người làm cha như ông an tâm rồi.
Vừa hay đến sân bệnh viện gặp một người quen.
Người đó đến chào hỏi Nguyễn Chính Quốc: “Sao ông lại tới bệnh viện thế? Ốm đau gì?”
Nguyễn Chính Quốc sực tỉnh, mỉm cười đáp: “Không phải tôi.
Là bà xã bị đau chân nên đưa đến trị liệu thôi.”
Người kia khách sáo đáp: “Vậy sao? Có nặng lắm không? Tối đến thăm bà ấy một chút.
Lần trước con gái lớn của ông kết hôn, tôi còn bận công tác chưa về nên không dự được.
Thật ngại quá!”
“Không có việc gì.“ Nguyễn Chính Quốc xua tay, cười hiền hậu.
Nghĩ thế nào lại đính chính một chút: “Lần trước là con gái út nhà tôi kết hôn.”
“Hả?” Người kia có chút mơ hồ nhưng rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Thế mà chúng tôi lại nhầm là con gái lớn của ông.
Ha ha…”
“Ha ha… không ít người nhầm đâu.” Nguyễn Chính Quốc vui vẻ bắt tay đối phương.
“Con gái lớn của tôi còn chưa có đối tượng.
Ông xem có mối nào tốt thì giới thiệu cho nó giúp tôi.”
“Được, được, không khó.
Là chị vợ của tổng giám đốc tập đoàn NC thì lo gì không tìm được mối tốt.”
Nguyễn Chính Quốc cười hà hà, còn muốn đứng lại nói thêm vài câu thì điện thoại lại một lần nữa réo ầm ï như muốn đòi mạng.
Hoàng Phương thấy chồng không nghe máy, tức đến mức hét ra lửa: “Con gái thì bị người ta đánh đập thê thảm, vợ thì chân cẳng đau đớn, thế mà dám bỏ đi chơi không chịu nghe điện thoại.
Cái loại đàn ông đã vô dụng lại còn vô tâm như lão thì chết quách đi!”
“Hu hu… hu hu hu…“ Vũ Như chật vật ngồi ở trong phòng bệnh của Hoàng Phương, nghe mẹ mắng xong càng phối hợp khóc to hơn, giống như vừa bị cả thế giới bắt nạt.
“Đừng khóc nữa, con gái, chờ mẹ tìm vài người xử lý con ranh Minh Châu đấy.“ Hoàng Phương hùng hùng hổ hổ, muốn đến gần con gái xoa đầu mà chân đau không đi nổi, lại ngại cái mùi hôi thối cô ta mang từ ao cạn về đây.
“Giờ con cứ đi tắm cho sạch sẽ.
Mẹ sẽ dùng một loạt biện pháp mạnh cho con tha hồ báo thù.
“Mẹ… Lần này không được rồi… Khóe miệng Vũ Như lại nhệch xuống, kể lể một hồi.
“Con bị mẹ anh Thành uy hiếp, có khi một xu cũng khó động tay”
“Cái gì?” Hoàng Phương trắng bệch mặt mũi.
Động đến tiền là bà đứt từng khúc ruột.
“Bà ta uy hiếp cái gì?”
Vũ Như đem mọi việc kể lại một lần, sau đó lại mở cái túi ướt nhẹp, lấy ra một cái đựng hồ sơ may mắn còn khô bên trong.
Cô chìa ra một bản hợp đồng, nhăn nhó nói: “Bà ấy còn ép con phải kí cái của nợ này, nói rõ về sau không được dây dưa liên quan gì đến Tống Thành nữa.
Ôi, con mụ ghê gớm tởm lợm đấy! Lại còn bắt thư kí thu hết tất cả tài sản mà anh Thành mua cho con, từ nhà cửa, xe cô, cổ phần công ty, ngay đến thẻ hội viên hạng VVIP chăm sóc sắc đẹp ở thẩm mỹ viện cũng bị hủy.
Chó chết thật!
“Hả?“ Hoàng Phương trợn mắt giãy đành đạch, vung tay đập mấy phát vào đầu con gái.
“Đồ ngu này!
Sao lại để ra nông nỗi này? Sao không mang cái ơn cứu mạng Tống Thành ra nói cho bà ta câm họng?
Những thứ con đứng tên sở hữu, bà ta làm gì có quyền thu hồi?! Mới bị dọa mấy câu đã tởn à?”
Vũ Như bị đánh ong cả đầu, ra sức trốn tránh: “Làm sao con biết thủ tục giấy tờ thế nào? Nhìn mắt bà ấy đen sì, lạnh lẽo trừng trừng cũng đủ khiến con loạn óc vì sợ…”
“Đúng là đã ngu lại càng ngu.
Lần sau thế thì lăn ra mặt đất mà giả bộ ngất! Thế con có nói cho bà ta việc con cứu con trai bà ta không?”
Vũ Như buông thống người: “Có nói.
Cho nên mới giữ được một cái xe với một tờ séc một trăm triệu.”
“Một trăm triệu? Bà ta định bố thí cho ăn mày à?”
Nước miếng của Hoàng Phương tung bay.
Do sống xa xỉ đã quen, nên trăm triệu mà bà ta nghe như mớ vỏ sò vô giá trị.
“Phải đòi nhiều vào chứ! Phải đòi!”
Hoàng Phương trợn trừng mắt, trong đầu tính toán một lượt.
Hạ Cẩm, ả đàn bà thối tha, loại gian thương kia đúng là cao tay.
Bà ta không dễ dãi như Tống Thành, cũng không tử tế thương lượng như hắn mà lại tranh thủ thời cơ gọi riêng Vũ Như đến để gây áp lực, nhanh chóng đuổi người, cắt mọi liên hệ làm Hoàng Phương không kịp trở tay.
Đã thế lại còn chuẩn bị sẵn đơn cam kết kia, bắt Vũ Như kí vào để phòng ngừa hậu họa, đúng là đã tính toán đủ đường.
“Được lắm! Muốn đấu với tao à?” Hai hàm răng Hoàng Phướng nghiến chặt.
“Để xem đến khi cánh báo chí biết chuyện con trai bà ta được cứu mạng bốn năm trước, đến bốn năm sau bà ta liền tráo trở đuổi người thì bọn họ sống được không.
Thứ ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván khốn nạn”
Lúc này, Vũ Như càng sợ hãi hơn nữa.
Mẹ của cô ta đã nói thì sẽ làm, không phải chỉ dọa suông.
Mất đi một khối lượng tài sản đồ sộ như vậy, bà đang giận đến mờ mắt.
Nhưng dây dưa đến phóng viên thì…
“Mẹ… có chuyện này… Vũ Như lí nha lí nhí ấp úng khiến cho Hoàng Phương mất kiên nhẫn phải gắt lên, sau mới nói.
“Thực ra, người cứu anh Thành hôm đó…
không phải con mà là An Nhiên.”
Hoàng Phương cứng đờ cả người.
Đúng là việc lừa gạt này là Vũ Như sai ngay từ đầu.
Nếu bây giờ đem công bố ra, chẳng phải tự mình bóp cổ mình hay sao?
Nếu An Nhiên đã chết thì có thể công khai.
Nhưng bây giờ cô ta còn được Tống Thành chống lưng, dưới sự bảo hộ của hắn chặt chẽ, muốn tìm người ra tay cũng khó.
Hoàng Phương còn đang bóp trán nghĩ cách, Vũ Như lại nói: “Mẹ của anh Thành nói bốn năm qua con chẳng khác gì đỉa đói bám trên người anh ấy, số tiền anh ấy cho con cũng đủ mua mười cái mạng rồi.
Cho nên không cho phép con nhắc lại việc này, nếu không, bà ấy sẽ không nhẹ tay như thế này nữa.
“Bà ta nói thì chúng ta phải nghe sao?“ Hoàng Phương hừ mũi,trước kia cung kính với Hạ Cẩm thế nào, bây giờ ngược lại, căm ghét chừng ấy.
“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Để xem mèo nào cắn mỉu nào.
Mẹ không tin nhà bà ta lại yên ổn được mãi.”
Nói hết nước hết cái, Vũ Như cũng không còn nước mắt để khóc nữa, liền đứng lên định cởi quần áo đi tắm rửa sạch nước hồ bẩn thỉu.
“Còn việc này, cái biệt thự nhà mình đang ở cũng là tiền của anh Thành mua.
Bà ta cho chúng ta kì hạn một tháng, bắt phải dọn đi.
“Không dọn! Bà ta dám khênh ta vứt ra khỏi nhà sao?“ Hoàng Phương nheo mắt, âm hiểm cười lạnh.
“An Nhiên cũng là con gái nhà này.
Để mẹ bắt bố con hỏi nó xem.”
“Đừng, mẹ đừng thế.“ Vũ Như vội can ngăn.
“Bà ta cho con một cơ hội, nói rằng nếu con trụ lại ở trong nhà Tống Thành một tháng sẽ cho con một cái biệt thự khác, cũng không kém căn cũ là bao.
Nếu An Nhiên mà chọn, có khi nó ngu ngốc lại lấy cái nhà bé như mắt muỗi mất.”
Lời của Vũ Như khiến Hoàng Phương nở một nụ cười quái dị: “Lại còn thế này nữa? Con cái già này đã đuổi người còn muốn lợi dụng nốt lần cuối hay sao? Cũng được, nếu bà ta muốn mượn tay con để đuổi An Nhiên, chúng ta thử xem sao.”
Hoàng Phương cũng đang mong muốn xé nát cặp đôi kia.
Những gì cô ta đang có hiện tại đều do tay bà cho, từ cơm ăn áo mặc cho đến gả chồng.
Cho nên bây giờ bà lấy lại cũng không có gì sai.
Mà An Nhiên thì lại quá dễ đối phó, không hề giống hai mẹ con nhà gian thương kia.
Đột nhiên, cửa mở.
Nguyễn Chính Quốc sắc mặt tối sầm đi vào.
Đang lúc tức giận lại vớ được cái sọt rác lù lù đi tới, Hoàng Phương tiện tay vớ được cái chén trên bàn, ném mạnh ra ngoài.
Bốp! Cái chén nện thẳng trán Nguyễn Chính Quốc, sau đó rơi xuống đất vỡ tan.
Ông không nói gì, chỉ tự mình đi lấy khăn lạnh chườm cục u mới nổi.
Trước kia ông bị vợ đánh nhiều lần thành quen, không ít lần là do muốn bênh vực An Nhiên, nghĩ là nếu bà đánh ông thì sẽ nguôi giận, không trách mắng con gái út bé bỏng đáng thương nữa.
Ông chỉ mong An Nhiên còn nhớ rõ việc này, nể mặt ông mà tha cho hai mẹ con Hoàng Phương một đường sống.
.