“Ống chết dấm chết dúi ở đâu? Bây giờ còn mò về làm cái gì? Điện thoại cũng không nghe!”
Hoàng Phương hung tợn trừng muốn rách con mắt, hàm răng sít lại làm cho từng tiếng đều phun qua kẽ răng vô cùng ghê rợn.
“Ông đem hết tiền cho cháu ngoại rồi chứ gì? Sau không vác xác đi luôn đi cho khuất mắt! Sao hả? Còn giương mắt mà nhìn à? Hay là muốn đánh tôi? Ông giỏi thì đánh đi, đánh chết tôi đi, khỏi phải nuôi tốn tiền!
Ông nghĩ thế chứ gì?”
Nguyễn Chính Quốc ném cái khăn xuống, vẫn giữ giọng ôn hòa: “Tôi giạn bà làm cái gì? Bà gả An Nhiên cho Tống Thành, tôi còn cảm ơn không kịp.”
Hoàng Phương lầm bầm không nói rõ nhưng trong lòng uất hận không tan.
Đứa con hoang kia cướp mất của hai mẹ con bà đủ thứ, cướp tiền, cướp chồng, cướp mặt mũi… Bà nhất định phải đòi lại cho bằng được.
Ở quán cà phê sang trọng, nhạc nhẹ du dương, hai quý phu nhân gặp nhau tay bắt mặt mừng.
Trần Tuyết Mỹ đến trước, thấy Hạ Cẩm chưa đến, bà tranh thủ gọi cho người chị đang ngóng chờ tin tức.
Nhận được ý tứ của Trần Tuyết Mỹ, Trần Tuyết Hoa lập tức điên người: “Đúng là có mắt như mù, để xem con gái bà ta tìm được cái dạng người gì!”
“Đang muốn nhắm đến Cao Vĩnh Mạnh nhà em.”
Trần Tuyết Mỹ ngượng ngùng cười.
“Nghe thế mà em ngượng quá, không biết nên nói với chị thế nào.”
không đúng.
Thôi, bà liệu mà lo khuyên nhủ Vũ Như quen bạn trai nào thì kén người tử tế, yêu thương nó là được rồi.
Lại còn việc cắt xẻ mặt mũi nữa, bớt bớt lại.
Nhìn như nữ quỷ đến nơi rồi.
“Đang muốn nhắm đến Cao Vĩnh Mạnh nhà em.”
Trần Tuyết Mỹ ngượng ngùng cười.
“Nghe thế mà em ngượng quá, không biết nên nói với chị thế nào.”
Trần Tuyết Hoa nghẹn cả họng mất mấy giây, mãi mới nói: “Vĩnh Mạnh chưa chắc đã coi trọng con gái bà ta.
Con bé đấy cũng kì quái y như anh trai nó.
Hoàng Kiên nhà chị cũng chướng mắt con bé, chẳng qua chị cứ tự quyết định.
Thôi thì không đồng ý lại thành ra hay.”
“Tống Thành kì quái sao?“ Trần Tuyết Mỹ chưa hiểu rõ lắm ý tứ.
“Chứ sao! Em không nghe gì à?“ Trần Tuyết Hoa cố ý hạ giọng tỏ ra nguy hiểm.
“Tống Thành vừa mới cưới vợ.
Mà vợ cậu ta lại chính là loại không ra gì, có con hoang, lại lằng lơ chuyên mồi chài đàn ông.”
“Thật ư?“ Trần Tuyết Hoa suýt thì đánh rơi cả điện thoại.
“Thế mà nhà họ Tống bưng bít kĩ quá, không lộ ra tin gì, còn tưởng là cậu ta cưới được công chúa nước nào!”
“Ha ha, công chúa cái mẹ gì!” Trần Tuyết Hoa khinh thường cười giễu.
“Cô ta tên là Nguyễn An Nhiên.
Hồi còn đi học đã tai tiếng ầm ï rồi.
Đến năm mười bảy tuổi đã mang thai, còn không biết được thai của ai.
Sau đó thì trốn học, bỏ nhà đi bụi.
May là gặp được Hoàng Kiên nhà chị, được thằng bé giơ tay giúp đỡ mới sinh được cái thai kia ra.”
“Quái quỉ gì vậy?” Trần Tuyết Mỹ nghe xong không nhịn được mà đấm ngực bùm bụp.
“Vợ chồng Hạ Cẩm cũng thật là nền tính.
Vậy mà chấp nhận được loại con dâu cặn bã như vậy! Nếu là em thì thà từ mặt con trai còn hơn! Chứ không thể để mất thể diện như vậy được!”
“Đúng vậy.
Con dâu không có thì thôi, đã chọn thì phải chọn loại tử tế, ai lại tạp nham như vậy.”
Trần Tuyết Hoa nghĩ đến việc phá hoại được thanh danh của Tống Thành thì thỏa mãn cười, lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.
“Bảo sao Hạ Cẩm lại nói con trai nhất định sẽ ly hôn, thì ra..” Trần Tuyết Mỹ còn muốn ngồi lê đôi mách thêm vài câu, không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Cẩm đi qua cửa, vội vàng dừng câu chuyện.
“Chị ơi, em bận chút chuyện, có gì tối nay mình nói tiếp nhé.”
“Được rồi, bận việc gì thì làm đi.
Trong lòng Trần Tuyết Hoa cũng không nghĩ tới chuyện hàn huyên.
Hạ Cẩm nói con trai sẽ ly hôn?
Nguy rồi! Nếu Tống Thành buông tay, con ranh An Nhiên kia chẳng phải lại quay về ôm đùi Hoàng Kiên nhà bà hay sao?
__ Không được! Tuyệt đối không được! Đôi lông mày vừa giãn ra của Trần Tuyết Hoa lập tức cau có trở lại.
Thà bà không có con dâu chứ nhất định không chấp nhận đứa con gái là mẹ đơn thân kia!
Vậy thì bà phải mau chóng tìm cho Hoàng Kiên một cô vợ, phải là người có gia thế tương xứng.
Nhưng khổ nỗi, ngoài hai nhà họ Tống, họ Cao, hầu như không còn đối tượng nào có thể đối kháng với Cố Trần Ninh.
Đang mải nghĩ ngợi, điện thoại của Trần Tuyết Hoa vang lên, là điện thoại từ con trai bà gọi tới.
“Mẹ, mau chuyển tiền để con trả tiền rượu.
Uống xong không trả tiền là không được!”
“Con… uống ít thôi!” Trần Tuyết Hoa bực bội gắt gỏng.
“Cố Trần Ninh bức éo kết hôn, còn không lo mà đối phó? Hắn là dân xã hội đen có tiếng, lấy em gái hắn thì khác nào đâm đầu vào ngõ cụt!”
“Đâm vào ngõ cụt.
Ha ha, nói hay lắm!“ Dường như Hoàng Kiên đã say, nói năng cũng lộn xộn.
“Nếu không cưới được An Nhiên, thì người nào chẳng như nhau! Cố Trần Ninh hắn ép được mẹ chứ ép sao được con.
Mẹ thích thì cứ lấy!”
Điện thoại lập tức ngắt.
Trần Tuyết Hoa tức muốn xì khói mà không chửi được câu nào.
Chợt, trong óc bà xẹt qua một cái tên.
Người này đối với Hoàng Kiên là một lòng một dạ, chắc chắn sẽ giúp được.
Nghĩ vậy, bà liền mở danh bạ, tìm một dãy số rồi gọi đi.
Lâm Huyền nhận được điện thoại, nghe qua vài câu tóm tắt mà suýt chút nữa phát khóc.
Cuối cùng cô cũng chờ được đến ngày này.
Tuy Trần Tuyết Hoa nói rằng chỉ cần kết hôn giả để làm Cố Trần Ninh từ bỏ ý định ép cưới nhưng thế thì có sao?
Miễn đối tượng là Hoàng Kiên, cô đều chấp nhận.
Trước kia cô thích Hoàng Kiên như thế nhưng ông anh Lâm Tuyên lại kiên quyết can ngăn, nói rằng tình cảm này vĩnh viễn sẽ không được đáp lại.
Nhưng cô vẫn kiên trì, một lòng một dạ thích anh, thầm lặng dõi theo.
Quả là ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng đến ngày này.
Lâm Huyền lập tức lái xe đến gặp Trần Tuyết Hoa, trong lòng vui mừng khôn xiết, không hề biết nhất cử nhất động của mình đã lọt vào tầm ngắm của những người ngồi trong hai chiếc siêu xe phía xa, một chiếc Bugatti, chiếc còn lại là Pagani.
Thấy xe Lâm Huyền vụt qua, Cố Trần Ninh nhàn nhạt nhấc môi: “Bám theo.”
.