Lâm Huyền vừa đi khỏi, Ân Lãm cũng nhanh chóng khởi động xe.
Anh không quan tâm đến việc đám cảnh sát và tội phạm xã hội đen đấu nhau thế nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến tập đoàn NC thì Ân Lãm sẽ không ra tay.
Lâm Huyền mới đi không bao lâu, tự nhiên thấy có người từ đâu lao ra, ngã ngay trước mũi xe mình.
Két!
Chiếc xe phanh lại, Lâm Huyền thò đầu ra hỏi lớn: “Chuyện gì?”
“Cứu… cứu với…” Một người đàn ông mặt mũi nhăn nhó khắc khổ nhìn cô, ánh mắt loe lóe.
Lâm Huyền nhận ra chính là chủ quán rượu ở gần đó.
“Có người muốn giết tôi.”
“Ai muốn giết ông?” Lâm Huyền thấy mùi vụ án liền chạy lại.
Làm việc ð cục mấy năm, cô còn chưa được tham gia đánh án nên mức độ thăng tiến rất chậm.
Bây giờ có cơ hội, tuy không phải án buôn lậu nhưng cũng muốn nhanh tay vợt lấy.
Người kia hổn hển thở: “Hoàng…
Hoàng Kiên, cục phó…”
“Nói nhảm!”” Lâm Huyền trừng mắt, bàn tay đang đỡ người ta cũng hất mạnh một cái.
Người kia bị ngã đau, vẫn kiên trì nói: “Tôi nói thật mà.
Cục phó đến quán tôi uống rượu nhưng không chịu trả tiền.
Tôi đòi không được, cậu ta còn đánh cả con trai tôi.
Cô nhìn đi…
Đầu tôi bị đấm sưng u lên.
Tôi nhất định phải đi kiện!”
Lâm Huyền nghĩ đến tình trạng của Hoàng Kiên hiện giờ, cũng không tránh khỏi có khả năng đánh người, cho nên vội ngăn lại: “Khoan, ông lên xe của tôi, đưa tôi đến gặp anh ấy trước xem sao.”
Ông chủ quán rượu lập tức bò lên ghế phụ, Lâm Huyền cũng hấp tấp khởi động xe, hoàn toàn không biết trên mặt đất, nơi chiếc xe vừa rời đi, có một tấm thẻ ngành nằm chơ vơ.
Chủ quán kia vốn là một gã hành nghề trộm cắp ở bến xe còn Lâm Huyền quá ngờ nghệch, lại một mực chỉ lo cho Hoàng Kiên nên mới để hắn dùng hai ngón tay đã thành công.
Cố Trần Ninh giữ lại tấm thẻ, sau đó lại gửi một tấm ảnh hắn vừa chụp được cho dì Tuyết: “Tìm người giống như vậy.
Đám phụ nữ trong hộp đêm đều không phải tầm thường, xinh đẹp có thừa, nói chuyện cũng thu hút lòng người.
Bảo bọn họ giả mạo thành cảnh sát cũng không khó.
Nửa giờ sau, Lâm Huyền đến quán rượu.
Nghe nói Hoàng Kiên đã đi tới hộp đếm rồi.
Anh muốn dùng rượu đề gây tê liệt chính mình mà trên người không còn một đồng, cho nên dù phỉ nhổ Cố Trần Ninh thì vẫn tìm tới đây, đúng là bệ rạc đến không nhìn nổi.
“Hoàng Kiên” Lâm Huyền thấy anh gục bên bàn rượu vội chạy tới, ngồi ở phía đối diện.
“Nguyễn An Nhiên kia đã đi rồi, anh cũng buông tha chính mình đi.”
Hoàng Kiên đấm xuống mặt bàn một cái, lại vớ lấy cốc rượu, ngửa cổ uống sạch, sau đó với tay muốn rót thêm.
Lâm Huyên đè lại bình rượu, khổ sở khuyên nhủ: “Chỉ là một cô gái thôi mà, có đáng phải hủy hoại chính mình không? Anh tự hại mình thành ra như vậy, cô ta có biết không?Hay trong lúc cô ta hạnh phúc bên chồng thì anh tự đâm đầu vào đủ thứ rắc rối không đáng có?”
Đúng là như vậy, nếu Hoàng Kiên đủ tỉnh táo mà chấp nhận chia tay thì đã không mò tới hộp đêm, cũng không xảy ra chuyện để Cố Trần Ninh bắp thóp.
Nếu An Nhiên biết anh bệ rạc như một lá cờ rách như vậy, chắc chắn cô sẽ khinh thường, không còn chút nào tôn sùng, ngưỡng mộ như trước.
Hoàng Kiên biết thế, nhưng lúc này trái tim đã đặt lên đầu, không còn suy nghĩ được gì nữa.
Lâm Huyền nói: “Mẹ anh vừa gọi cho em, muốn em giúp anh lần này”
“Giúp sao?“ Đem Cố Khánh Ninh vứt đi đâu? Trả lại màng trinh cho cô ta?
“Chúng ta kết hôn trước, Cố Trần Ninh sẽ không ép anh ly hôn mà cưới em gái hắn.
Lúc đó hắn muốn cái gì, ta lại tính tiếp.”
Hoàng Kiên nâng mắt nhìn Lâm Huyền.
Cô gái này luận về gia thế hay địa vị cũng đều không tương xứng với anh, nhưng so với An Nhiên thì vẫn hơn.
Cho nên Trần Tuyết Hoa mới chấp nhận phương án đó.
“Lâm Huyền, tôi khuyên cô không nên thừa nước đục thả câu.” Hoàng Kiên hung hăng túm lấy bình rượu, đồ tràn cả cốc.
“Muốn lấy chồng thì tìm người đàng hoàng, tử tế mà: lấy.
Những chuyện đen tối phức tạp này không dành cho cô.”
“Ý em đã quyết rồi Lâm Huyền ánh mắt cứng cỏi, dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cô cũng muốn.
Hoàng Kiên nốc xong cốc rượu đầy, cả người đã cạn kiệt sức lực, mắt nhắm nghiên: “Tùy cô.
Ngoài An Nhiên, tôi chẳng để ai vào mắt.”
Lâm Huyền bị tạt một gáo nước lạnh, trong tim đau đớn nhưng bên ngoài vẫn tính là bước đầu thắng trận, cố tỏ ra vui vẻ nói: “Chúng ta về nhà trước đã.
Nhanh chóng giải quyết cho xong.”
“Cô đi trước đi.
Trả tiền rượu”
Gọi cho Trần Tuyết Hoa đòi tiền mà không được, Hoàng Kiên chán nản nằm luôn ra ghế.
Lâm Huyền rút trong túi ra một xấp tiền mặt để trả, lại còn chỉ tiền tip rất nhiều, dặn dò thu ngân: “Về sau anh ấy tới đây uống thì gửi hóa đơn cho tôi.”
Lên xe xong, cô định gọi điện thoại cho Trần Tuyết Hoa để giải thích vì sao đến muộn.
Không ngờ điện thoại vừa thông, bên kia đã lạnh lùng quãng một câu: “Cô đừng tới., sau đó là một tràng những tiếng tút tút liên tiếp như dao đâm vào tim cô.
Lâm Huyền hoảng sợ, vội vàng chạy đến nhà Hoàng Kiên.
Nhưng nhà anh lại nằm trong khu được bảo vệ đặc cách, nếu không có giấy tờ trong ngành hoặc lời dặn dò trước của chủ nhà thì người ngoài không thể vào.
Cô vội vàng mở túi, lục lọi một hồi mới phát hiện ra thẻ ngành của mình đã không cánh mà bay.
Thật muốn khó!
c “Mời phu nhân dùng trà.”
Không gian tĩnh lặng, có chút lạnh lẽo nhưng vẫn chưa bằng ánh mắt Trần Tuyết Hoa đang trừng trừng nhìn Cố Trần Ninh.
Hắn vẫn tỏ ra bình tỉnh như không, lịch sự nói chuyện nhưng trong lòng lại nguyền rủa tám mươi lần.
Loại đàn bà mắt như sợi chỉ, răng sít không hở kẽ, giọng nói loảng xoảng như tiếng đao kiếm khua vào nhau thế kia chính là loại có thể nhai đầu bất cứ ai.
Khánh Ninh đáng thương gả vào nhà này làm dâu, không biết chịu nổi được mẹ chồng dã man như vậy mấy ngày?
Cố Trần Ninh lâm vào tình thế rối rắm, trước có hổ, sau có sói, bà thông gia lợi hại nhưng so với Tống Thành vẫn lỏng tay hơn một chút.
Hắn cười nhạt, nói thẳng vào vấn đề: “Về chuyện gả Khánh Ninh vào cửa, tôi vẫn biết là nhà tôi trèo cao.
Tuy nhiên, cũng sẽ không để em rể chịu thiệt thòi, cho nên Khánh Ninh cũng mang theo ba mươi tỷ của hồi môn theo chồng”
“Ba trăm tỷ cũng đừng mơ” Trần Tuyết Hoa kiêu ngạo nói, trong mắt bà, Cố Trần Ninh là loại cặn bã.
Dù hiện tại kinh tế gia đình không tốt lắm, so với tiềm lực kinh tế của Cố Trần Ninh chỉ bằng cái móng chân út nhưng bà vẫn coi thường loại xã hội đen, không chấp nhận thân cận.
Xã hội thượng lưu không phải nơi cứ có tiền là tiến vào đượ!
c “Cậu cho người đóng giả Lâm Huyền bắt cóc tôi, tôi sao có thể coi như không có gì? Tôi sẽ gọi điện cho ông Bạch, để ông ta xử lý.
“Xin cứ tự nhiên” Thấy Trần Tuyết Hoa mặt đã ngửa lên tận trời, Cố Trần Ninh chán ghét cùng cực nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt.
Lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, hắn ghét nhất loại người cậy quyền thế mà tự cho mình là giống loài thượng đẳng, coi khinh những người lao động tay chân hay xuất thân bình dân.
Mà Trần Tuyết Hoa lại là ví dụ điển hình!
Hắn vẫy tay, lập tức có người mang đến tấm khăn trải giường lớn, vung một cái trải lên bàn làm nước trà bắn cả lên áo Trần Tuyết Hoa, khiến bà điên máu, muốn chửi người.
“Đây là dấu vết con trai bà làm bẩn thân thể trong sạch của em gái tôi.
Bà có muốn mang đi xét nghiệm AND không? Dấu vết của con bà để lại cũng không ít đâu.”
Trần Tuyết Hoa nhìn vết máu loang lổ xen lẫn những vệt trắng lờ nhờ, có thể hình dung ra một trận cuồng hoan trên tấm khăn này, nhất thời buồn nôn.
“Camera cũng ghi lại rất rõ hình ảnh con trai bà lôi kéo em gái tôi vào phòng, bất kể con bé giãy giụa thế nào.
Bà có muốn xem?” Cố Trần Ninh tung thêm một đòn, nói dối không chớp mắt.
“Nhà bà đúng là quyền thế nhưng để xem quyền thế ấy to hay pháp luật to.
Tội hiếp dâm xử không nặng nhưng lại nhục nhã vô cùng.
Hơn nữa, trong tù có không ít người đã bị Hoàng Kiên ném vào đó, hẳn là bọn họ sẽ đón tiếp bạn tù mới thật chu đáo.
Ngoài ra, mấy vị cha chú của Hoàng Kiên đang yên vị trên ghế cao hẳn là cũng phải xuống thôi.”
Trần Tuyết Hoa run rầy trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn híp mắt cười lạnh: “Ha ha, câu nghĩ cậu là ai?”
.