Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài


Tại quán cà phê sang trọng kia, Hạ Cẩm và Trần Tuyết Mỹ vẫn tiếp tục chuyện nọ chuyện kia.

Hai mệnh phụ phu nhân, một người vì lợi ích gia tộc, người kia vì lợi ích của con gái, cuối cùng cũng đi đến ý kiến thống nhất chung.



Cuối năm nay, Tống Nguyệt Sương và Cao Vĩnh Mạnh sẽ chính thức đính hôn.



Như vậy, Cao Vĩnh Mạnh có thể về nước.

Tống Nguyệt Sương là thân phận gì? Chính là con gái rượu của nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới thượng lưu Tống Sơn, là cô gái đắt giá nhất thành phố này, ai dám làm khó vị hôn phu của cô ấy? Ngay đến bố đẻ hắn cũng phải nể mặt Tống Sơn vài phân.



Hạ Cẩm thở ra một hơi nhẹ nhõm sau khi đạt được mục đích, nâng chén trà, tò mò hỏi: “Cậu nói xem vì sao Vĩnh Mạnh lại bị chồng cậu đẩy đi xa tít tắp như vậy?”

Trần Tuyết Mỹ khẽ biến sắc mặt, `.



vội nâng chén trà vờ nhấp một ngụm, chút bất an trong mắt nhanh chóng rơi vào trong chén.



“Nói đến lại bực.

Ông ấy bảo muốn rèn luyện cho nó”

“Rèn luyện?” Hạ Cẩm lặp lại, đôi mắt đẹp khôn khéo liếc biểu hiện thiếu tự nhiên của bạn mình, mỉm cười ân ý.



Con trai các gia đình thượng lưu nếu phạm sai lầm trong nước đều được gia đình tìm cách đẩy đi nước ngoài, ngoài miệng nói là “rèn luyện” nhưng thực chất là trốn tránh dư luận.`.



“Đúng đấy” Trần Tuyết Mỹ chột dạ cười cười.

“Ông xã nhà tớ mà đã lên cơn thì chẳng nghe ai, tớ cũng tức, muốn cắn cho mấy phát! Rèn luyện thì để trong nước được rồi.

Nhà có một đống xí nghiệp chế tác lớn nhỏ, sao mà phải đi đào quặng ở nơi khỉ ho cò gáy cơ chứ!”


Vì sao à? Vì Cao Vĩnh Mạnh chính xác đã gây ra đại họa chứ sao!

Cao Vĩnh Mạnh thiết kế du thuyền xa hoa nhưng lại vướng vào một tên thuyền trưởng không ra gì.

Cuối cùng hắn bận rộn tán gái, gây ra sự cố lớn không thể vãn hồi, va chạm với tàu chở hàng rồi chìm cả hai tàu.



Tuy rằng may mắn không chết mạng người nào nhưng trách nhiệm cực kì năng nề.

May mắn lúc đó cha hắn ở trong nước, nhận được tin lập tức ra tay xử lý nhanh gọn.

Cũng thêm cái may mắn nữa là chủ tàu hàng kia lại nằm trong tay nhà họ Cao có thể khống chế nên mới tách được cái tên Cao Vĩnh Mạnh khỏi tầm soi mói của dư luận.



Gần như ngay lập tức, Cao Vĩnh Mạnh bị đẩy đi xa, nhanh đến mức bạn bè chí cốt của hắn cũng không hề biết gì.



“Đi giám sát mỏ đá quý cũng tốt.



Đàn ông con trai, ra ngoài ít lâu cũng trưởng thành rất nhanh”

Hạ Cẩm không bóc trần sự giấu giếm của bạn tốt.

Nhà ai chẳng có điểm khó nói.

Giống như chuyện của Tống Thành hại đến Phan Thủy Tường năm xưa, Hạ Cầm cũng không bao giờ hé răng nói với ai.



“Còn cậu nữa, mau mau cắt đứt con dâu hiện tại đi“ Trần Tuyết Mỹ nhanh chóng chuyển đề tài qua người Hạ Cầm.

“Nghe nói cô ta tai tiếng dữ lắm, để lâu rất ảnh hưởng đến hình tượng nhà cậu.”

Bà muốn nhanh chóng đẩy việc của Cao Vĩnh Mạnh nhưng lại bị hôn nhân của Tống Thành án ngữ, nếu hắn không ly hôn thì không thể nào tiến đến với Cao Khuê.

Bọn họ rất coi trọng thứ tự lớn nhỏ, Tống Thành lớn hơn Cao Vĩnh Mạnh nửa năm tuổi, cho nên hắn phải đi trước, sau đó mới đến Vĩnh Mạnh.



Thành ra áp lực trên đầu Hạ Cẩm rất lớn, làm sao từ giờ tới cuối năm đẩy được An Nhiên đi.



“Con dâu cái quái gì! Tớ không thừa nhận loại con dâu như thế” Hạ Cẩm bực mình nói.

Vì An Nhiên mà Tống Thành lớn tiếng với bà, không chịu khoan nhượng, sợ vợ hắn chịu thiệt.

Nghĩ tới đó, bà lại tức điên người.



“Cậu yên tâm, tớ đã ra tay, cô ta còn cứng được sao? Mà cậu cũng để Cao Khuê tiếp xúc với con trai tớ nhiều một chút, tạo thiện cảm, tránh đến lúc công bố hôn sự lại bị sốc.”

Trần Tuyết Mỹ cười như hoa nở: “Sốc vì vui mừng ấy chứ! Con gái tớ lúc nào chả nhắc đến quý tử nhà cậu, suốt ngày chỉ thích “anh Thành’ thôi.”

Hai người chia tay nhau, Trần Tuyết Mỹ mang theo vẻ mặt hỉ hả rời đi còn Hạ Cẩm lại rơi vào trầm tư.



Tống Thành nhà bà từ nhỏ tính tình đã ngông cuồng, không chịu để người khác áp đặt.

Càng bị ép, hắn ại càng quật cường chống đối.

Bà hơi sợ.



Trần Tuyết Mỹ vừa đi, trợ lý của Hạ Cầm đã tiến lại, trên tay cầm một tập tài liệu, cung kính đặt trên bàn.




“Bà chủ, đây là tư liệu về Nguyễn An Nhiên.

Hiện tại mới tra được từng này”

Hạ Cầm mở trang bìa ra, đọc đến đâu, đôi lông mày sắc bén lại nhíu chặt đến đấy.



Chẳng có một thông tin nào tốt.



“Loại con gái thế này, đến người thường còn chẳng thèm lấy.

Sao mà nó dám rước về nhà cơ chứ?”

Trợ lý Diệp vội vàng khuyên giải: “Tư liệu không nhất định là sự thật 100%, dù sao cũng có nhiều ghi chép từ dư luận bên ngoài, chủ yếu là bạn học cũ.

Lần trước cậu chủ mang về một bé trai, nghe nói là con của Nguyễn An Nhiên với một nam sinh học khóa trên thời cấp ba”

Đúng là rác rười! Hạ Cẩm không giống được vẻ mặt khinh miệt, âm trầm hỏi: “Tìm được thằng nhóc đó không? Bố đứa trẻ ấy”

“Không xác định được chính thức, nhưng có thể khoanh vùng vài cái tên.” Trợ lý Diệp cúi đầu nói.

“Chỉ cần rà soát AND của từng người sẽ khớp được thôi.

Còn một việc này…”

Hạ Cẩm nhướn mày, trợ lý Diệp hơi ngẩng lên, sau đó lại cúi xuống báo cáo tiếp: “Nguyễn An Nhiên vừa được cậu chủ đưa tới công ty làm trợ lý.”

Ánh mắt Hạ Cẩm lướt một vòng trên tư liệu lần nữa, thở phì phì: “Cô ta học tổ chức sự kiện, vào công ty làm trợ lí thế nào được? Đây chính là muốn diễn trò yêu đương công sở chứ làm ăn gì?”

“Nguyễn An Nhiên vừa vào làm, nghe nói ngay ngày đầu tiên đã gây sự với Tường VI.”

“Tường Vi?” Hạ Cẩm chợt nhớ ra.



“Chính là người ta giới thiệu cho Tống Thành, năng lực rất mạnh, lại tháo vát, nhanh nhẹn.”

“Vâng.

Hiện tại đã bị cậu chủ đuổi việc rồi Nghe vậy, Hạ Cẩm ê ẩm cả người.



Nguyễn An Nhiên này có phải hồng nhan họa thủy? Là ác quỷ phái tới tiêu diệt Tống Thành?

Đến đây, trợ lý Diệp cũng không cách nào khyên bà chủ hạ hỏa được nữa.

Cô hoàn toàn đồng tình với sự tức giận của bà.

Nguyễn An Nhiên kia đúng là không thấy việc gì tốt, từ hồ sơ quá khứ đến hiện tại.




Tường VI là người do đích thân Hạ Cẩm lựa chọn, bồi dưỡng cho nên bà đánh giá cô rất cao.

Bây giờ nhân tài do chính tay mình luyện ra lại bị con trai ném đi, bà phải tìm cách nhặt về.



“Gọi Tường Vi tới đây, ta phục chức cho cô ta.”

“Nhưng cậu chủ..” Nhất định sẽ tức giận, nhất định sẽ không đồng ý.



Hạ Cẩm cười nhạt: “Nó thì sao? Đừng quên mẹ nó là ai.



“Là giám sát quản lý tối cao”

Tuy tập đoàn NC do Tống Thành sáng lập nhưng có một phần tiền vốn của Hạ Cầm.

Cho nên bà giữ chức giám sát quản lý tối cao.

Chẳng qua trong suốt quá trình làm việc, Tống Thành quá mức chú tâm, lúc nào cũng cố gắng hết mình, đánh đâu thắng đó, ngày càng thành công nên về cơ bản, Hạ Cầm không cần ra mặt.



Nhưng Nguyễn An Nhiên yêu nghiệt kia đã mò đến tận tập đoàn NC, bà phải dùng đến chức danh của mình mà đánh đuổi hồ ly, đem nhân tài kéo về, đặt đúng chỗ.



Hạ Cẩm day day thái dường, ý nghĩ dần rõ ràng hẳn lên, khóe môi lộ ra ý cười như có như không.



Nguyễn An Nhiên kia ở công ty có Tường Vi đối phó, về nhà lại có Nguyễn Vũ Như gây sự, xem cô ta sống làm sao?


.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận