Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài


Thấy đầy một nhà toàn người chăm chăm nhìn mình, ánh mắt sáng như đèn pha, An Nhiên không khỏi khẩn trương, vội lùi một bước, muốn nấp sau lưng Tống Thành.

Cũng không phải do cô nhát gan mà bất kì ai ở trường hợp đó, bị mang ra cho bàn dân chiêm ngưỡng, cũng sẽ luống cuống như vậy.

“Đừng sợ, bọn anh không phải người xấu đâu” Một người miệng lưỡi trơn tru bắt chuyện trước.

Đột nhiên, cô thấy Tống Thành đúng là mâu thuẫn điển hình.
Ân Lãm hay Phan Tùng Hưng mới ôm cô một cái sơ sơ, hắn đã nổi trận lôi đình, hại cô dỗ mãi mới được.
Thế mà lúc này cả đám người cứ soi mói cô không buông, thiếu điều vẫy đuôi liếm mép, thế mà hắn vẫn bình chân như vại, chẳng có chút gì sốt ruột cả.

Có điều cô không hiểu suy nghĩ của hắn.

Sở dĩ hẳn khó chịu là bởi Ân Lãm và Phan Tùng Hưng đều là người có mối quan hệ thân cận, không thể cho phép tiến thêm.
Còn bọn người này tuyệt đối không thể đánh đồng.

“Đừng sợ” Tống Thành không để ý đám người kia, một mực cúi xuống hôn đỉnh đầu cô vợ nhỏ.
“Bọn họ không phải người xấu, nhưng đúng là có chút tệ, giỏi nhất nhất việc ra sức hại người.”

“Đầu là bạn anh mà” An Nhiên nhắc nhở hắn.

“Phải.
Cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Đều là bạn bè tốt, không vụ lợi” Hắn vừa nói vừa hôn trộm thêm một cái nữa.
“Có anh ở đây, không cần lo nghĩ gì”

Có anh ở đây.
Một câu ngọt ngào vừa đủ khiến cô an tâm.

Tống Thành tháp tùng bà xã đi một vòng, tiến vào ghế dành cho chủ tiệc.
Đám người vẫn tiếp tục hào hứng trêu đùa: “Em gái, lần đầu gặp mặt.
Cứ vui chơi tự nhiên nhé.”

“Nghe nói Tống Thành hôm nay đãi cơm ra mắt bà xã, không ngờ bọn anh vừa được cơm ngon, vừa được mở mang tầm mắt.
Em gái đúng là xinh đẹp”

Mỗi người một câu, chẳng mấy chốc đầy nhà đã vang lên tiếng “em gái” làm cho Tống Thành nhăn hết mặt mũi.
Hắn cáu kỉnh trâm giọng: “Gọi chị dâu”

Đám anh em tức khắc bác bỏ: “Chưa hành lễ, chưa gọi.”

“Cái đám lâu nhâu này..”” Hắn vừa bực: vừa buồn cười.
Lần đầu tiên lệnh của hắn lại bị đám anh em cây khế bỏ ngoài tai như thế.

An Nhiên ở một bên, nghe đến “hành lễ” liền khẽ níu áo hắn: “Hành lễ như thế nào?”

Vẫn thấy Tống Thành đen mặt vì bị phớt lờ, sợ hẳn lại đùng đùng bỏ đi, cô vội vã ôm tay hắn nịnh nọt.

“Anh mau cùng em hành lễ được không?

Em muốn được Lê Hiền gọi là chị dâu”

Phì…

Cả đám cùng cười vào bản mặt đang đần thối của Lê Hiền.
Từ lúc An Nhiên bước.

vào, anh ta là người phản ứng khiêm tốn nhất, chắc chắn là đã biết trước.
Cùng là đồng bọn mà lại ăn mảnh, một mình nhìn mặt vợ của Tống Thành mà không tiết lộ với ai.

Chắc chắn.
muốn giấu giếm bọn họ, giờ bị người đẹp ép gọi “chị dâu”, đúng là đáng đời!

Thuốc lá, rượu ngoại đều đã được chuẩn bị chu đáo, Ân Lãm mang lên, lịch sử phân phát cho từng người, không thiếu một phần.

Tống tổng ra tay đúng là lễ hậu.

Tống Thành nâng ly rượu, khuôn mặt hạnh phúc nói vài lời: “Hôm nay gặp mọi người, trước để hỏi thăm tình hình, sau để giới thiệu với mọi người bà xã nhà tôi: An Nhiên”

Nhận được ánh mắt khích lệ của hẳn, An Nhiên cũng nâng một ly rượu lên, mỉm cười nói: “Lần đầu tiên ra mắt mọi người, tôi kính mọi người một ly được không?”

Tống Thành liếc mắt nhìn cô một cái, trong mắt đều là ý nghĩ thâm sâu.

Đám đàn ông thoạt đầu thấy An Nhiên nhỏ nhẹ, cứ nghĩ cô yếu mềm, ÿ lại, không ngờ lại hào sảng như vậy, tức khắc nâng ly, đồng loạt chúc tụng Có người còn mạnh miệng: “Chị dâu này chúng tôi nhận.
Vê sau, nếu Tống Thành làm gì có lỗi với chị, anh em chúng tôi sẽ xử lý hắn, chị dâu cứ yên tâm”

“Đúng, đúng” Người khác lại phụ họa.

“Hắn dám bỏ rơi chị dâu, chúng tôi đá đít hắn”

An Nhiên khéo léo che miệng cười khúc khích làm cho Tống Thành rầu rĩ: “Nên nói ngược lại mới đúng.
Tôi làm sao bỏ rơi được cô ấy.
Nhìn mà xem, tôi đây ngoài cái đẹp trai ra thì còn có ưu điểm gì Cho nên tôi còn đang sợ bị vợ bỏ đây này”

Phụt! Đúng là mặt trời mọc ở đẳng Tây.

Thiên hạ đệ nhất ngạo mạn như hắn lại dám nhận mình không có ưu điểm, còn nói sợ vợ bỏ.
An Nhiên nghĩ là hắn chỉ đùa giỡn nên ngoài miệng cười cười, không đáp.
Nhưng thực chất, chỉ có đám bạn chí cốt mới hiểu hắn vốn là muốn gõ đầu bọn họ.
Bọn họ không đẹp trai bằng hắn, không nhiều tiền bằng hắn, cho nên đừng có mơ mộng viển vông gì với An Nhiên nhà người ta.

“Được rồi, mọi người cứ tiếp tục đi.
Nếu muốn hút thuốc thì cứ tự nhiên nhé.” An Nhiên hâm nóng lại bầu không khí đang trở nên quái dị sau lời nói nửa đùa nửa thật của Tống Thành.

“Cảm ơn chị dâu.
Bọn tôi sợ khói thuốc làm chị khó chịu.

“Không sao, tôi đi toilet một lát.
Mọi người cứ tự nhiên nhé.”

Tống Thành cẩn thận tháp tùng vợ đến tận cửa toilet, chờ đến khi cô đi vào mới quay gót trở ra.

Không ngờ vừa mới đi hai bước đã đụng phải một người.

“A… Tống tổng” rực rỡ tiến đến, ngỡ ngàng vui sướng nhìn – thấy hẳn thì reo lên.
Tống Thành nhíu mày, nhớ mãi không ra đây là người nào.

Lại đúng lúc hắn có điện thoại nên dừng bước mở máy.

Hai cô đứng ngắm trộm hắn một hồi, đến khi thấy hắn có vẻ không thoải mái mới vội vã kéo nhau vào nhà vệ sinh.

“Không thể tin được, Tống tổng hôm nay lại tới đây” Một người kinh ngạc reo khe khẽ.

“Nghe nói người ta vừa mới kết hôn rồi.

Sao lấy vợ xong lại phong độ như thế chứ!

Đẹp trai chết người rồi!”

An Nhiên ở bên trong, định bước ra thì nghe thấy lời bàn tán, cảm thấy ái ngại, không biết có nên xuất hiện hay không.

Âm thanh cao vút bên ngoài lại lần nữa cất lên: “Kết hôn thì sao chứ? Đàn ông có vợ rồi lại càng quyến rũ.
Được người đàn ông như Tống tổng để mắt đến, tôi làm tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ gì cũng được”

Đến đây thì An Nhiên nhịn hết nổi.
Cô vẫn còn sống, chưa có chết, thế mà đã có người muốn bò lên giường hắn.

Cạch.

Cánh cửa mở ra, An Nhiên chậm rãi bước ra bên ngoài khiến hai cô gái kia giật mình.

Nhan sắc xinh đẹp trong mắt đàn ông nhưng với phụ nữ lại thật khó ưa.
Bọn họ liếc cô hai cái, sau đó vẫn quay lại bàn tán chuyện của mình.

“Mau tô lại son, sau đó đi ra làm quen với anh ấy đi.
Chẳng mấy khi có dịp gặp được quý nhân ở đây đâu”

An Nhiên rửa tay xong, đứng hong khô tay thì ngứa miệng, nói chen một câu: “Làm như vậy không sợ vợ của người ta có ý kiến sao?”

Cả hai cô gái lại đồng loạt nhìn sang lần nữa.
Người vừa đề ra chủ ý làm quen liền bĩu môi của nhà cô à An Nhiên nhìn thẳng vào cô ta: trẻ tuổi, xinh đẹp, phong lưu.
Mỗi tội không có cốt cách.

Đối diện với ánh mắt trong suốt của An Nhiên, đối phương tự nhiên rụt rè, cảm thấy ngượng ngùng.

Cô nhếch khóe môi, khuôn mặt đã phai bớt lớp trang điểm do bị Tống Thành hôn càng trở nên lạnh nhạt khác thường, “Phải, việc của nhà tôi đấy”

Vừa nói, cô vừa bước ra ngoài, sà vào vòng tay Tống Thành đã mở sẵn.

“Kia… kia là…”

Chính là phu nhân của tập đoàn NC chứ còn ai nữa.
Nghe đám gái lạ bàn tán tìm cách trèo lên giường chồng mình, không nhảy lên chửi bới, nhục mạ hay tẩn cho một trận đúng là quá nhân nhượng rồi.

“Sao thế?” Tống Thành cúp máy, mỉm cười dịu dàng, hôn lên đỉnh đầu An Nhiên, mơ hồ cảm thấy cô đang không vui.

“Không có gì” Cô bu môi, cũng không muốn để việc nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Dù sao chồng cô cũng đẹp trai như vậy, có tiền có quyền, không ai thích mới là chuyện lạ.
Cũng không phải lỗi của hắn.
Cô mỉm cười: “Em mỏi chân thôi “Được.
Tối về anh bóp chân cho em”

Tống Thành ghé tai cô thì thầm, nụ cười xấu xa kín đáo lộ ra.
“Cũng có thể bóp thêm vài chỗ khác”

Hai người tay trong tay ngọt ngào quay về phòng ăn, bỏ lại hai con người đang đứng như trời trồng trong nhà vệ sinh, ngượng đến mức muốn chui xuống lỗ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui