Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Đàm Mai, trợ lý của Ân Lãm đi đến.
“Cô An Nhiên, phó tổng vừa thông báo chiều nay có cuộc sát hạch nội bộ,… a..”
Vừa mới bước vào đã nhìn thấy cảnh nam nữ hôn môi đến nhũn người, thậm chí, bàn tay người đàn ông còn luồn vào dưới váy cô gái, sờ soạng sâu kín.
Đàm Mai vội vã nhảy giật lùi mấy bước, cả khuôn mặt tức khắc đỏ lựng.
*Ưm..” An Nhiên cũng bị kinh hoảng, muốn đẩy Tống Thành ra nhưng lại càng bị hắn ép chặt lại, hôn nhiệt tình hơn nữa.
M n hai người hôn nhau, hẳn sẽ không vì chuyện đột xuất gì mà ngừng lại, trừ trường hợp tình huống phát sinh bất lợi cho.
An Nhiên.
Tống Thành cứng rần siết chặt eo và gáy vợ nhỏ, cắn mút đôi môi của cô đến sưng mọng, triền miên hồi lâu mới chịu buông.
Bên trong đôi mắt đen thãm của hẳn phảng phất ham muốn chưa tan.
Ngược lại, An Nhiên ngượng đến mức muốn đào một cái lỗ nẻ mà chui.
Cô rít lên khe khẽ: “Ông xã, anh không thấy xấu hổ à?”
Tống Thành áp chế dục vọng trong người mình, thản nhiên nói: “Anh ở trong văn phòng của mình, hôn vợ của mình, sao lại phải thấy xấu hổ?
“Nhưng… nhưng người khác không biết em là vợ anh đâu.”
Hãn liền cười tươi như hoa, giống như: mọi việc đã rơi vào tình huống đúng y chang hẳn đã thiết kế: “Hôm nay tất cả đều sẽ biết.
Ai cũng phải biết rõ em là vợ của Tống Thành này”
An Nhiên đỡ cái trán, khổ sở nói: “Đừng mà, em không muốn rêu rao như vậy.
Quá phô trương.”
Đúng là Tống Thành chỗ nào cũng tốt, trừ tính tình có chút bạo ngược, hay ghen vô lý ra thì hắn có rất nhiều ưu điểm, đặc biệt nhất là thân phận tôn quý.
So với cô thì đúng là một trời một vực, giống như hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau; một lộng lẫy, xa hoa; một bình dị, đơn giản Tống Thành cầm lấy tài liệu, tiếp tục kiểm tra.
Hắn tùy ý liếc mắt ái liền đọc ra suy nghĩ của cô, nhàn nhạt hỏi: “Lại nghĩ ngợi cái gì?”
An Nhiên đang trong mạch suy nghĩ, cứ thế nói ra: “Em nghĩ anh nên cưới một minh tinh mới đúng, như vậy mới tương xứng.
Hai người đứng cạnh nhau sẽ càng tôn thêm giá trị của nhau, giống như…”
“Đứng ra góc tường mà nghĩ” Tống Thành bực mình ngoắc ngoắc ngón tay.
An Nhiên bị vẻ mặt lạnh nhạt của hẳn làm cho run rẩy, không biết nghĩ đến cái gì, cũng tự giác bê tách trà ra góc tường đứng, nhân tiện nhìn ra cửa sổ ngắm mây trời.
Vừa ngắm cảnh đẹp vừa uống trà, tự nhiên cô mới nhận ra mình đã lỡ lời quá đáng.
Tuy là có ý tốt nhưng hiện tại hắn yêu cô như vậy, cô lại tùy tiện ghép đôi hắn với người khác, đúng là làm cho hắn tổn thương.
Ân Lãm lấy được một ít sách vở đi tới, thấy Đàm Mai ôm hai má đỏ lừ đứng ngoài cửa thì kì quái hỏi: “Cô đau răng à?”
“Nào có.
Vừa rồi tôi chạy tới báo cho cô An Nhiên tin sát hạch nội bộ đột xuất.
Ai ngờ…”
Ai ngờ vừa thò mặt vào đã chứng kiến cảnh tổng giám đốc sàm sỡ con gái nhà người ta, lại còn hung hăng như muốn lấy mạng người.
Lần trước cô cũng chứng kiến cảnh An Nhiên ngồi trên bàn làm việc còn hắn miệt mài vùi đầu giữa hai chân cô.
A, ngọt chết người rồi! Sao lần nào cũng là cô phải chứng kiến cảnh tượng khiến cho đám độc thân phải tủi hổ như thế chứ?
Nhìn bộ dạng vừa ngượng ngùng, vừa uất ức của Đàm Mai, Ân Lãm liền hiểu ra.
Thường ngày Tống Thành không thích nghe tiếng gõ cửa quá nhiều, mà công tác sự vụ lại khiến cho đám thư kí ra vào văn phòng quá thường xuyên, thành ra bọn họ có lệ là không cần gõ cửa, cứ thế tự nhiên đi vào.
Nhưng bây giờ còn có một Nguyễn An Nhiên.
“Hừm, từ giờ nếu không có việc gấp thì đừng vào văn phòng của anh Thành.
Có gì thì báo cho tôi trước.”
“Vâng.
Nhưng mà..” Đàm Mai nghĩ ngợi một hồi, sau đó mới lấy quyết tâm mà nói tiếp.
“Cô An Nhiên không phải là bạn gái anh à? Vì sao lại cùng với tổng giám đốc…? Lần trước tôi mang điện thoại cho cô ấy cũng thấy một lần.”
Đàm Mai nghĩ mãi không ra.
Chẳng lẽ tổng giám đốc cùng phó tổng lại cùng nhau…cùng nhau… chia sẻ một cô gái?
Tuy là Đàm Mai rất kính trọng Ân Lãm, lại càng tôn sùng Tống Thành, cũng rất quý mến An Nhiên, nhưng ba người… Thật quá khác thường, chỉ có trong tiểu thuyết thôi!
Ân Lãm đẩy gọng kính trên sống mũi, không trách cứ gì cô gái ngây ngô trước mặt: “Bạn gái tôi.
Bạn là con gái.
Có vấn đề gì không?”
“A… thì ra vậy!” Đàm Mai như vỡ ra một chân lý.
Ngẫm lại thì An Nhiên và Ân Lãm chưa từng có hành động nào thân mật cả.
Thì ra người kia là bạn gái của tổng giám đốc, là bọn họ tự hiểu nhầm linh tỉnh thôi.
“Phải thế mới đúng chứ! Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa quá đi”
Nói vậy là chê Ân Lãm anh bất tài sao?
Đúng là tổn thương mà!
“Đi làm việc đi” Ân Lãm nhanh chóng đuổi người, sau đó cẩn thận gõ cửa, chờ một lúc mới bước vào phòng Không ngờ vừa bước vào đã trông thấy cảnh tượng dở khóc dở cười.
Tống Thành vẫn chầm chậm lật từng trang của bản kế hoạch, sắc mặt ẩn ẩn không vui.
Phía góc tường, An Nhiên đứng như trời trồng, tay cầm tách trà vừa uống vưa ngắm mây bay.
Anh lập tức hiểu ra, hẳn là cô lại vừa làm gì khiến Tống Thành tức giận rồi.
Trong lòng Ân Lãm tự nhiên thấy thỏa mãn.
Tống Thành ngày thường hét ra lửa dọa nhân viên sợ xanh mặt, giờ đã có người chọc tức hắn mà hắn lại không phun được lửa, cho hắn nghẹn bớt Làm tốt lắm, tổng tài phu nhân! Anh lặng lẽ bật một ngón tay cái trong thầm lặng với An Nhiên, sau đó mới bước đến gần Tống Thành, hỏi: “Đợt sát hạch nội bộ đột xuất này, cô An Nhiên cũng phải tham gia sao?”
“Tham gia” Tống Thành không ngẩng lên, lạnh lùng đáp.
Hàng năm, kì sát hạch nội bộ được tổ chức vào hai đợt, giữa năm và cuối năm dành cho nhân viên chính thức.
Thế nhưng hiện tại lại đổi lịch gấp gáp.
Hơn nữa, An Nhiên mới vào làm ít ngày, còn trong giai đoạn thử việc mà đã có tên trong danh sách chỉ định, chắc chắn là Hạ Cẩm cố ý đưa vào.
Nếu cô không tham gia, chắc chắn đây sẽ là cái cớ để bà ấy gây khó dễ.
Hơn nữa, Tống Thành cũng tò mò muốn biết năng lực của vợ hắn trong công việc đến đâu, chắc không đến nỗi bị đánh hạng F chứ?
“Không! Em không tham gia sát hạch đâu!” An Nhiên cắn cắn môi, sắc mặt vô cùng lo lằng.
Ân Lãm thấy vậy, muốn nói vài lời dỗ dành cô nhưng chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Tống Thành lại nuốt xuống.
“Lại đây” Hắn buông bản kế hoạch trên tay xuống, ngoắc cô lại, giọng nói vừa có uy lực lại vừa trìu mến.
An Nhiên ngoan ngoãn đi tới.
Tống Thành liền kéo tay cô, ôm vào lòng mình, từ tốn hỏi: “Em sợ cái gì?”
An Nhiên xấu hổ cúi đầu, lí nhí đáp: “Em… em chưa học hết cấp ba”
Công việc trước kia của cô là tổ chức sự kiện cũng do tự theo người ta học mót mà có được.
Trong khi tập đoàn NC của Tống Thành lại là nơi nhân tài hội tụ, nhân viên ở đây nếu chỉ có mỗi một bằng thạc sĩ cũng thấy xấu hổ với các đồng nghiệp.
Cho nên khỏi thi cũng biết kết quả thế nào!
Ân Lãm đưa ra mấy cuốn sách trên tay cùng với một xấp giấy in sẵn đề thi lấy trong ngân hàng đề kèm đáp án, nói: “Cô tranh thủ xem trước mấy đề này.
Kiểu gì thi cũng trúng vài câu.
Đây là sách tôi dùng để ôn trước kia, có đánh dấu các mục cơ bản, cô cũng nên xem qua”
An Nhiên nhìn một đống giấy tờ mà phát hoảng.
Ngày xưa đi học, cô cũng thuộc nhóm học sinh khá giỏi của lớp, đầu óc thông minh.
Thế nhưng đã bao năm không sờ đến sách vở, hơn nữa cô còn sinh nở một lần, trí nhớ giảm đi rất nhiều, cho nên bất lực muốn khóc: “Làm sao mà tôi nhớ được hết chỗ này..”
Gô u oán rầu rĩ.
“Thi không tốt thì mất mặt ông xã, cũng sẽ bị đuổi việc”
Tống Thành vừa bực vừa buồn cười, hỏi: “Công ty này là của anh.
Anh là của em.
Ai dám đuổi em?”
Mẹ anh dám.
An Nhiên chớp mắt, không nói chuyện, chỉ tự mình lẩm bẩm: “Chi bằng tự mình đi trước, kiếm chỗ nào tuyển người tổ chức hôn lễ thì xin việc vậy”
Mắt thấy bà xã hèn nhát sắp sửa bỏ của chạy lấy người, Tống Thành vội vã túm lấy tay cô, không cho chạy thoát: “Cấm em không được làm việc đó nữa”
Tổ chức hôn lễ cho người ta xong lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn biến thành cô dâu, hẳn có ngu mới cho phép cô quay lại công việc nguy hiểm này!
“Nhưng em còn biết làm gì? Đầu em cũng không phải nhét được cả cái máy tính như đầu mấy anh!”
An Nhiên tức đến làm ầm ï.
Vì cái gì không cho cô được làm việc mà cô biết, cứ bắt cô phải đánh đu mấy thứ cao siêu như mật mã của người ngoài hành tinh như vậy?
Tống Thành mặc kệ cô la lối, dứt khoát bấm nút gọi đến số máy lẻ của trợ lý Diệp: “Hủy bỏ cuộc thi sát hạch”
“Xin lỗi, tổng giám đốc” Trợ lý Diệp ôm được lệnh bài miễn chết, mạnh dạn đáp.
“Đây là yêu cầu của phu nhân.
Bà chủ cũng muốn tốt cho công ty và cho tổng giám đốc thôi, thanh lọc bớt nhân viên vô tích…”
Lời chưa nói hết, điện thoại đã ngắt.
Tống Thành dẫn xuống cơn thịnh nộ, khóe môi hẳn giần giật hai cái rồi cong lên thành một nụ cười khiến người khác lạnh gáy.
Ân Lãm nhìn thấy mà kinh hãi.
Người khác có thể không biết, nhưng anh chắc chắn hiểu ý nghĩa của nụ cười như ma vương đó.
Tổng giám đốc chắc chắn sẽ khai hỏa, đối đầu trực diện với mẹ mình.
.