“Mắng chửi anh xong rồi, thấy thoải mái không?”
Tống Thành híp mắt cười, bàn tay bên kia âu yếm xoa đầu cô vợ đang hóa con mèo khó tính của mình.
“Còn không đáng mắng à?” An Nhiên lườm hẳn.
“Lúc trước còn tưởng anh là công tử thế gia uy nghiêm đính đạc.
Không ngờ lại học đâu cách ăn nói như lưu manh ngoài đường thế không biết? Không đúng, lưu manh cũng không như vậy.
Căn người xong, hàm răng ê ẩm, tâm tình cũng thả lỏng không ít.
An Nhiên để mặc cho “lưu manh” nhà mình tùy ý ôm.
Hắn như thể sợ cô chạy mất, hai tay vòng rất chặt, kéo thân thế mềm mại kia sát vào lòng mình, hạ môi xuống vành tai cô thì thầm một câu làm cho cô muốn chui xuống đất, không bao giờ muốn trồi lên nữa: “Lưu manh này quả thực rất muốn em.
Ngay cả nước kia, chỉ cần là của em, anh nhất định muốn uống.”
“Anh..” Cô đen mặt, vớ lấy cuốn sách ôn luyện mà Ân Lãm để lại trên bàn, phang cho hắn một cái thật lực.
“Trật tự! Không cho phép nói linh Tỉnh!
“Quà?” Hai mắt An Nhiên sáng bừng lên.
Cô vốn dĩ không muốn nhận quà tặng của người khác, nhưng đây lại không phải “người khác” mà là chồng mình, cho nên cô giống như trẻ nhỏ, rất háo hức!
Tống Thành nhéo má cô, ánh mắt lấp lóe một tia ý đồ thiếu trong sáng: “Mỗi một bậc lương làm hai lần một đêm, cứ thế nhân lên” Nhân viên tạp vụ ít nhất cũng được tính mức lương bậc hai, vậy là bốn lần.
Hắn thật sự muốn chết trên giường à?
“Nói lời giữ lời.” An Nhiên cũng không vừa, nhất định giơ tay lên đòi móc ngoéo.
Hai ngón út đan vào nhau, ánh sáng tỉnh tế trên đôi nhẫn cưới thật hài hòa.
Nhà ăn của tập đoàn rộng rãi và sạch sẽ, nội thất cũng sang trọng, có thể ví với nhà hàng trong khách sạn.
Đầu bếp nấu tại đây cũng là người có băng cấp rất cao, nhân viên phục vụ tiêu chuấn, thông thạo ngoại ngữ.
Cho nên dù mỗi ngày đều có khách hàng quốc tế đến dùng bữa nhưng không hề cần đến phiên dịch Tống Thành nằm tay An Nhiên đi vào bên trong, tất cả mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn theo, cung kính cúi chào một tiếng rồi lập tức ai về việc nấy, tuyệt đối nén lại sự tò mò nhìn ngó.
Ở nơi long phượng đầy rẫy này, nhân viên nào cũng luyện được tác phong chuyên nghiệp đó.
Tống Thành gọi mấy món mà An Nhiên thích ăn.
Đồ ăn được phục vụ nhanh chóng, không những thơm ngon mà lại còn được bày biện rất đẹp mắt.
Tôm rất to, bít-tết siêu mềm, lại thêm đồ tráng miệng phong phú các loại trái cây thơm ngon.
An Nhiên há hốc miệng nhìn một bàn đồ ăn, sau đó mới ấp úng: “Nhiều… nhiều quá, ông xã.
Bữa trưa ăn nhiều như vậy rất tốn kém.”
Chắc chắn tiền công một ngày làm việc của cả hai vợ chồng đều nướng sạch vào bàn ăn này rồi, Không ngờ Tống Thành lại phì cười, nói: “Tất cả đều miễn phí.
Cứ ăn nhiều một chút, chiều mới có sức làm việc”
“Miễn phí sao?”
Có thể cung cấp loại phúc lợi thượng hạng này cho toàn thể nhân viên trong công ty, chắc chắn ông xã của cô quá giàu đi! Thế mà lúc trước còn tính tiền của cô từng bông hoa hồng, từng cây lê, từng củ cải đỏ.
Thấy ánh mắt vợ nhỏ có phần u oán, Tống Thành biết cô vẫn ghim mối thù cũ, vội vàng nâng đũa gắp salad cho cô: “Ăn thử xem tay nghề đầu bếp thế nào.
Thực phẩm ở đây cũng là do trang trại nhà mình cung cấp.
Lần sau chúng ta lại đến đó chơi”
Thế là câu hỏi to đùng của An Nhiên năm xưa đã được giải đáp: đống rau củ khổng lồ thu hoạch được mỗi ngày được mang đi đâu?
Cô cười cười “Cuối tuần cho Cá Chép đi trang trại, nó nhất định thích mê!” Nụ cười ngọt ngào khiến Tống Thành ngơ ngẩn.
“Em cũng muốn mấy con vật thử xem sao.”
Tống Thành ngoan ngoãn gật đầu: “Thắng bé nuôi mấy con cá sấu nhỏ ở đó.
Hôm nào em tới nhìn thử đi, chúng rất xinh.”
“AI” An Nhiên kinh ngạc thốt lên, chợt nhớ ra.
mình đang ở nơi công cộng, vội vã che miệng lại, cáu tiết mắng hẳn.
“Anh đừng có mà dạy hư con trai nhỏ của em! Nuôi cái thứ bò sát gớm ghiếc ấy làm gï? Về sau lại học tính máu lạnh như chúng nó!”
“Ha… ha..” Tống Thành không nhịn được liền bật cười.
Nụ cười tươi tắn, âm thanh trầm thấp khiến một đám nhân viên nữ vội ghé mắt nhìn sang.
Tống giám đốc lạnh lẽo của bọn họ đang cười, rất thoải mái ngay giữa nhà ăn của tập đoàn.
Tường Vi ngồi ở bàn bên vội hạ chiếc nĩa đang xiên miếng bò bít-tết thơm mềm xuống đĩa, tham lam nhìn hắn lâu hơn một chút.
Dù chỉ nhìn được bóng lưng hắn, cô cũng thấy bồi hồi, nhịp tim tăng nhanh, hai bắp đùi len lén chà xát vào.
nhau ngay dưới gầm bàn Tổng giám đốc thật sự quá quyến rũ.
Nếu có thể được ngủ cùng hản một lân, cô sẽ mấn nguyện.
Càng nghĩ lại càng tiếc cho bản thân mình không chiếm được sự chú ý của hẳn.
Chỉ cần hắn chịu để cô hầu hạ một lần, chắc chắn sẽ ưng ý!
Năm xưa, Tường Vi đã lén cho Tống Thành uống thuốc kích dục trong bữa tiệc, tiếc là đến phút chót hẳn vấn tìm cách chạy thoát, không biết là ả đàn bà nào chiếm lợi được rồi!
Tầm mắt Tường Vi chuyển hướng nhìn về phía An Nhiên đang vui vẻ dùng bữa, bao nhiêu dịu dàng âu yếm cứ thế bay mất, chỉ còn lại căm hận tối tăm.
Cái loại con gái vừa bẩn thiu vừa ngu ngốc, bài thi cơ bản cũng bị điểm F, chỉ số thông minh chắc là con số âm.
Không bằng một góc của Tường Vi cô, vừa thông minh lại xinh đẹp, vừa có ngực, vừa có não.
Ông trời đúng là chẳng cho ai tất cả.
Tống Thành xuất sắc mọi phương diện nhưng lại mắt mù, nhìn không thấy ưu điểm của côi Tường Vi nghiến răng, hung hăng cứa lưỡi dao ăn vào miếng thịt bò, coi đó là khuôn mặt của An Nhiên mà cắt nhỏ, sau đó lại dùng nĩa xé rồi bỏ †ọt vào miệng nhai ngấu nghiến đến nhát nhừ rồi nuốt chửng “Anh Thành, cô Anh Nhiên, mời dùng thử món mới của bếp”“
Ân Lãm từ đâu đi tới, mang theo một đĩa tôm sốt bơ phô mai vừa nướng béo ngậy.
An Nhiên nhìn năm con tôm nữ hoàng đỏ au nằm kín một cái đĩa tây to thì vô cùng sung sướng.
Tống Thành rất hiểu ý, nhanh chóng mang găng tay rồi lột vỏ tôm cẩn thận, đặt từng con vào.
bát cô “Làm sao đây?” An Nhiên thở dài, âu yếm nhìn hẳn.
“Từ ngày lấy chồng, cái bệnh thèm tôm của em lại tái phát dữ dội.
Cũng là nhờ có ông xã ra tay xử lí vỏ tôm giúp!”
Tống Thành hừ mũi, cười tủm tỉm: “Ra là có bệnh đó.
Mau khai thật, còn có bệnh gì nữa?”
“Bệnh khó chọn lựa..” An Nhiên cắn cẩn môi.
“Vừa muốn ăn tôm, vừa muốn ăn cua, lại muốn ăn cả mực hấp.
Lần nào ăn hải sản cũng phải nghĩ đau đầu.”
Tống Thành liếc cô một cái, lại cúi xuống bóc vỏ tôm, lẩm bẩm “Thế mà trước khi kết hôn lại dám giấu diểm.
Tội này phải phạt”
An Nhiên: “.
Ân Lãm cũng muốn cười ra nước mắt với sếp tống nhà mình: “Sếp ơi, trước hôn lễ, hai người đã quen nhau đâu!”
.