Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài


An Nhiên bị quát, nhất thời ngỡ ngàng không on nói sai chỗ nào sao?”

Người một nhà mà cô nói gây khó dễ cái gì?”

Hạ Cẩm lạnh giọng quở trách.
“Làm người đối nhân xử thế luôn phải lấy đại cục làm trọng, nhãn nhục đúng nơi.
Người phóng túng, dễ dãi như cô mà còn muốn gả đến nơi giàu sang phú quý, không hiểu cái đạo lý cơ bản đấy, mồm miệng không biết giữ thì coi chừng chết không toàn thây Lời nói thật tàn nhẫn, phũ phàng hiểt An Nhiên mơ hồ phát hiện ấn sau cặp kính râm là một đôi mắt đẹp đã tràn ngập khí thế hung tợn, thậm chí còn là… sát khí?

Cô bất lực, không bi cùng chỉ cúi đầu nói nhỏ: “Nếu con lỡ làm gì không phải thì xin mẹ tha thứ cho con.
Hôm nay con vốn dĩ đi cùng bạn tới đây đón người thân, vô tình trông thấy mẹ.
Việc này con sẽ không nói với chồng con, mẹ đừng nói cái gì cho phải, cuối giận nữa.
Con đi đây”

Hạ Cẩm hừ một tiếng, không thèm đáp.


An Nhiên đứng lên, lại tân ngần một chút rồi nói: “Đêm rất lạnh, mẹ chú ý đắp chăn ấm.
Nếu nhàm chán quá thì có thể nhắn tin nói chuyện với con.
Con không tới đây được nhưng có thể trò chuyện cùng mẹ.
Con biết mấy bộ phim hay, con sẽ gửi cho mẹ đường link để xem giết thời gian.”

Khi nói những lời này, cô cũng cảm thấy khó tin, chẳng đời nào Hạ Cẩm lại chịu hạ mình đi nói chuyện phiếm với cô cả.
Nhưng để bà cứ vò võ một mình ở sân bay chờ đợi một người đến làm khó mình, lại trở thành mục tiêu để người đời qua lại bàn tán, chỉ trỏ, cô rất đau lòng.
Nếu là một phụ nữ trung niên ở tuổi này trong gia đình bình thường, hẳn là đang được nằm trên giường xem phim tâm lí xã hội rồi rôm rả bàn luận cùng chồng con mới đúng, đâu đến nỗi khổ sở như thế.


“Không cần, vô bổ” Hạ Cẩm dứt khoát cự tuyệt.
“Con dâu nhà họ Tống phải có bổn phận chăm lo cho người trong gia đình và làm việc cho tốt.
Những thứ phim ảnh thật là vớ vẩn, nhảm nhí, chỉ tổ mất thời gian”

An Nhiên tự hỏi nếu Tống Nguyệt Sương gả cho người đàn ông khác, liệu có phải Hạ Cẩm cũng bắt buộc con gái mình phải tam tòng tứ đức như vậy?


Ngay đúng lúc cô đang bị nói đến xấu hổ thì Ngô Minh Châu gọi điện tới, nói là đã đón được cha mẹ.


An Nhiên vội vàng dịch chai nước tới gần Hạ Cẩm, nhỏ giọng nói: “Con đi đây.”

Còn lại một mình Hạ Cẩm lại rơi vào trầm tư.


Đôi lông mày cau có của bà lúc này mới giãn ra được một chút.
Ánh mắt sắc sảo của bà không nhịn được lại rơi trên chai nước năm im lìm ở đó, không biết đáy mắt chất chứa những gì Kì thực, An Nhiên nói được những lời động đến tâm can bà.


Ông xã, con gái hay con trai đều không biết nỗi khổ của bà, thế mà một đứa con gái xa lạ mà bà ghét cay ghét đẳng lại hiểu rõ tâm tư đó, thậm chí còn có ý tứ đứng cùng một phe với bà, hỗ trợ sau lưng.


Hạ Cẩm cảm thấy thật đáng tiếc.
Nếu thực sự thanh danh của Nguyễn An Nhiên kia tốt đẹp hơn, không cần phải là danh môn khuê tú, cành vàng lá ngọc gì, có lẽ bà sẽ chấp nhận.
Thế nhưng thực †ế thì ngược lại, cho nên chỉ cầu mong cô ta sớm rời xa Tống Thành, bà sẽ bồi thường xứng đáng.


Đôi môi Hạ Cẩm khô khốc, nhắc nhở bà đã mấy tiếng rồi không được uống nước.
Hạ Cẩm mỉa mai chính mình một tiếng.
Phóng khoáng, dễ dãi thì thế nào, ít ra người ta còn mua được chai nước soda đem tới.


Còn bà thì sao, nhẫn nhục vì đại cục, đến cả một cốc nước cỏn con cho chính mình cũng quên Bàn tay mềm mại của Hạ Cẩm châm chậm đưa lên, vặn nhẹ nắp bình nước.


Thân phận có thể không tiếp thu nhưng cảm tình thì dường như tiếp nhận.
Đáng tiếc An Nhiên lại không thấy được Một lúc sau, trợ lý Diệp mang theo một ít đồ dùng đến, sau đó báo cáo mọi việc ở công ty.



“Tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ một cái cớ thỏa đáng là có thể đuổi được An Nhiên danh chính ngôn thuận” Diệp Luận cúi đầu nói “Bà chủ, chẳng lẽ chúng ta thật sự không chừa cho cô ta một đường lùi?”

Hạ Cẩm mệt mỏi day day trán: “Cô ta giống như con đỉa, phải cho nắm vôi mới chịu sun cái vòi tham lam của mình lại.


Trợ lý Diệp đã hiểu rõ, gật đầu đáp: “Vâng, vậy thì tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ hơn một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Một khi cậu chủ công khai thân phận của cô ta thì thật phiền toái.”

“Làm nhanh đi” Chợt, Hạ Cẩm nhớ ra điều gì, lại nói.
“Đế Tường Vi làm, cô không cần trực tiếp nhúng tay làm kẻ xấu, tránh cho đến lúc đó lại bất hòa với thắng bé Diệp Phong”

Diệp Luận cảm kích cúi đầu: “Cảm ơn bà chủ đã thông cảm”

‘Vừa đúng lúc điện thoại của Tường Vi gọi tới “Trợ lý Diệp, tôi đã chuẩn bị xong rồi, cuối tuần này ở tập đoàn có tiệc chiêu đãi, rất tiện ra tay”

Diệp Luận hạ giọng tìm đường lui “Cô tự mình xem xét tình hình rồi xử lí cho tốt.


Tạm thời tôi sẽ đứng ngoài quan sát.
Nếu có vấn đề gì bất ổn thì tôi sẽ ra mặt sau”

Tường Vĩ không nhìn ra điểm đó, lại nghĩ rằng mình đang được trọng dụng, cấp trên tin tưởng giao phó toàn quyền nên rất đắc ý, ánh mắt sâu thẳm ẩn ẩn hung ác.


Mỗi năm, tập đoàn NC đều tổ chức liên hoan vào thời điểm này để tạo cơ hội gắn kết nhân viên và lãnh đạo.
Trong bữa tiệc, công nhân có thể tham gia, cũng có vài nhân vật quan trọng và thậm chí cả giới nghệ sĩ cũng có vài người.
Năm nào tin tức này cũng được đưa lên mặt báo đài thời sự.



Nếu không có gì thay đổi, chắc chắn ngày ấy Nguyễn An Nhiên sẽ nhận được án tử.
Toàn bộ mọi người khắp cả nước sẽ biết đến một con đỉa thân phân thấp hèn lại dám trèo cao, rác rưởi muốn chen chân làm con dâu giới thượng lưu.


Chính là trò cười cho thiên hạ, nhiều năm sau vẫn sẽ là một giai thoại để đời.


Tường Vi tính toán lần này lập được công lập, có thể cải thiện được hình ảnh của mình trong mắt Hạ Cẩm, đã tốt còn tốt hơn.
Chắc chắn Hạ Cẩm ngứa mắt cô con dâu này lâu rồi mà chưa ra †ay triệt hạ được.
Nếu cô đuổi được người, hẳn là còn cao tay hơn cả bà chủ.
Về sau càng có cơ hội qua lại nhà họ Tống, lúc đó lại thêm cơ hội để ra tay với Tống Thành.
Sau này có làm dâu nhà họ.


Tống cũng tương xứng hơn rất nhiều.




Trợ lý Diệp muốn nói: “Kì thực, bà chủ đã lo bò trắng răng rồi.
Nếu cậu chủ thực sự vừa mắt Tường Vĩ thì đã không có bốn năm đẳng đăng vừa qua, nhất định sẽ xuống tay ngay.
Vậy mà đến giờ, động tĩnh duy nhất gây ra là đuối thẳng cổ thư kí ưu tú của mình, chắc chẩn là rất ngứa mắt”

Thế nhưng Diệp Luận là người khôn ngoan, chỉ im lặng vâng dạ.


Bên ngoài, An Nhiên đã cùng Ngô Minh Châu đón được người, nhanh chóng quay vào nội thành, đến thẳng tiệm cơm, gọi mấy món ngon bày đầy một bàn.


An Nhiên khéo léo nói “Cô chú, đã lâu lắm con mới được gặp lại hai người.
Bữa cơm này giống như là bữa cơm đoàn tụ của cả nhà mình vậy Cả hai vợ chồng đều đồng loạt gật đầu.
Thuở nhỏ, vì thanh danh không tốt, An Nhiên không có nhiều bạn bè bởi chẳng ai muốn con mình chơi với loại bạn hư hỏng.
Thế nhưng vợ chồng Ngô Đại Chí lại không vì thế mà ghét bỏ cô, thấy con gái mình là Ngô Minh Châu hay quấn quýt thì cũng yêu thương luôn cả bạn của con.
Nhiều lần còn gọi cô đến ăn cơm, đi chơi xa về cũng mua cho cô một phần quà lưu niệm.



Ngô Minh Châu vểnh râu khoe khoang: “Đúng rồi, bữa cơm này là An Nhiên mời nhà mình.
Bố mẹ cứ gọi món đắt nhất mà ăn, không phải lo cho túi tiền của cậu ấy đâu.
Người ta bây giờ đã là vợ của đại gia, lấy được ông chồng không những nhiều tiền mà còn rất đẹp trai nữa”

“Hả? Đã kết hôn rồi sao?” Ngô Đại Chí kinh ngạc một hồi, sau đó lại vui mừng nâng ly lên, nói: “Chúc mừng, chúc mừng An Nhiên của chúng 1a.
Chúc con nhiều sức khỏe và hạnh phúc nhé”

Cả nhà bốn người đồng loạt nâng cốc rồi rôm rả chuyện trò.
Nhiều năm xa cách, có vô số chuyên muốn cùng nhau tâm sự.
Không ai để ý thấy một dáng hình cao lớn đi ngang qua sảnh nhà hàng, dừng ở cửa phòng ăn sang trọng ở †ầng hai, tùy ý dựa vào lan can mà ghé mắt nhìn xuống, phong thái vừa lười biếng vừa ưu nhã rất cuốn hút.


“An Nhiên, chồng con là người ở đâu? Hôm nào hai vợ chồng tới nhà chúng ta ăn cơm một bữa nhé”

“Dạ.” An Nhiên đang cười liền cứng lại, vội lén lút đá chân Minh Châu dưới gầm bàn.


Lập tức, Minh Châu lên tiếng: “Giới thượng lưu rất kín tiếng, sợ phóng viên làm phiền cho nên tạm thời không công bổ.
Hơn nữa, nếu tiết lộ thân phận thì sau này mỗi khi An Nhiên ra ngoài đều rất nguy hiểm, có khả năng bị bắt cóc tống tiền, không có chuyện được ung dung ngồi đây ăn cơm với bố mẹ thế này đâu”

Ngô Đại Chí đã hiểu, chỉ gật đầu đồng tình.


Nhưng vợ ông lại nổi máu tò mò, nhất định muốn dụ “Nói cho chúng ta biết thôi, đảm bảo sẽ giữ bí mật, không nói với ai khác đâu”

Ngô Minh Châu hừ mũi: “Nói với mẹ càng nguy hiểm.
Chắc chắn sáng sớm mai cả làng cả tổng đều biết.
Có phải tự nhiên người ta gọi mẹ là “loa phường” đâu.
Không thể tiết lộ được”

Đã không được thỏa mãn tâm hồn “bà tám” lại còn bị nhắc đến cái biệt danh đáng ghét, mẹ Minh Châu tức giận phụng phịu “Không nói thì thôi, lại còn dám bảo mẹ là loa phường! Con với cái, biết thế tao đẻ quả trứng rán lên ăn cho xong.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận