Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài


Hoàng Kiên quả thực bị cục trưởng hạ lệnh bắt giam.

Nhưng anh chưa bị chuyển sang cục điều tra mà vẫn bị giữ lại cơ quan.

Đó là tất cả những gì Tống Nguyệt Sương được biết.

Sau lần chạm mặt tình cờ ở một bữa tiệc, chẳng ai ngờ được thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt lại phải lòng cục phó Tổng cục chống buôn lậu.

Trong đôi mắt non nớt của Tống Nguyệt Sương, hình ảnh Hoàng Kiên điểm đạm đứng giữa đám thương nhân vô cùng nổi bật.

Từ nhỏ đã quen chứng kiến cảnh người với người đối đãi với nhau dựa trên lợi ích kinh tế khiến Nguyệt Sương sinh ra định kiến.

Có những người hôm nay còn là bạn bè, ngày mai đã trở mặt thành kẻ thù không đội trời chung.

Lại có những người sáng hôm trước còn rắp tâm dìm nhau tới chết, chỉ sau một đêm bỗng hóa đồng minh.

Hoặc cũng có những kẻ như Tống Thành, quanh năm làm mặt lạnh, chỉ duy trì mối quan hệ cộng sự hoặc đối tác.

Hắn cũng chẳng ghét ai, bởi hắn chưa kịp ghét thì đã mua đứt công ty của người đó, hoặc làm cho kẻ đó phá sản.

Ngay cả cái tên hắn cũng lười nhớ.

Vì thế, phong thái chính trực, đàng hoàng, không màng đến tiền bạc của Hoàng Kiên khiến Tống Nguyệt Sương bao năm nay nhớ mãi không nguôi.

Bữa tối tại nhà Hạ Cẩm chẳng vui vẻ gì, mỗi người đều ôm một tâm sự riêng.

Người duy nhất vô tư là Cá Chép nhưng nó lại được phục vụ bữa ăn tại phòng riêng.

Hạ Cẩm không chịu được cảnh nhìn thấy con nít ăn uống nhem nhuốc, bừa bãi.

Nhất là con trai riêng của Nguyễn An Nhiên, bà càng ngứa mắt.

Suốt cả bữa ăn, chỉ có Tống Nguyệt Sương cùng Vũ Như trò chuyện.

Hai người mới chính thức làm quen lần đầu, không tránh khỏi gượng gạo, nhưng chí ít vẫn tốt hơn Tống Thành đang ngồi như tượng ở một góc bàn ăn.

Hắn còn đang bực mình vì cuộc điện thoại lúc trước.

Không biết bằng cách nào, An Nhiên đã biết việc hắn mang Cá Chép về nhà, sống chết đòi gặp con.

Khi Hà Văn Nhĩ gọi điện cho Tống Thành, hắn có thể nghe được văng vằng tiếng khóc lóc cầu xin của cô ở phía xa.

Hà Văn Nhĩ nói rõ tình trạng tinh thần của An Nhiên không ổn định, khiến hắn sốt ruột yêu cầu ông đưa điện thoại cho cô.

Vừa nghe nói Tống Thành muốn nói chuyện, An Nhiên vội vồ lấy điện thoại, luôn miệng cầu xin không dứt, giống như cô đã học thuộc lòng một tâm thư xin lỗi dài ngoằng.

Điều đó khiến Tống Thành rất khó chịu.

Hắn có cảm giác như mình đang biến thành ông ba bị chuyện bắt cóc trẻ con vậy.

Chính là thằng nhóc tự mình chạy đến trước cửa nhà hắn, đòi tìm hắn đấy chứ!

Tống Thành không chịu nổi cơn điên của An Nhiên nữa, nhưng hắn mà cúp máy, chắc chắn cô sẽ càng kích động hơn.

Lúc trước thì hắn sẽ mặc kệ, nhưng sau chuyện sáng nay, hắn lại sinh ra một tia thương tiếc.

Nếu làn da mềm mại kia bị thương, hoặc đôi mắt long lanh kia khóc đến sưng húp, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao? Cuối cùng, hắn đành thỏa hiệp: “Dưỡng thương cho tốt.

Khi nào em thực sự khỏe mạnh, tôi sẽ cho em gặp con.”

Một câu này của hắn khiến An Nhiên tươi tỉnh hẳn.

Cô vẫn còn hi vọng, trong lòng vui sướng mãi không thôi.

Ngược lại, bên này Tống Thành thì lại nhẩm tính không biết bao giờ cục u trên đầu con trai mới tan di.

Hắn không thể mang thằng nhỏ sứt sẹo như vậy trả cho cô được, rất mất mặt! Hắn sẽ bị người ta oán cả đời mất.

“Tôi không có bệnh.” An Nhiên sốt ruột nói.

“Tôi thực sự khỏe rồi, anh mau mang thằng bé đến cho tôi được không?”

Tống Thành thoái thác: “Em chưa khỏe.

Ít nhất em cần ba ngày tĩnh dưỡng cho đến khi thuốc kích dục bị đào thải hoàn toàn.”

Kí ức khốn khổ ập đến khiến An Nhiên im bặt.

Những hình ảnh đáng xấu hổ của cô cùng người đàn ông này lại ùa về, khiến cô đỏ bừng mặt mũi.

Cô lại không thể oán trách hắn bởi chính cô đã vồ vập lấy hắn trước.

Tống Thành giống như không muốn cho cô mặt mũi, lại khiêu khích: “Thế nào? Thuốc vẫn còn? Em vẫn muốn làm nữa?”

“Ai muốn làm nữa?” An Nhiên tức quá, hét ầm lên.

Cứ cho là cô bị thuốc làm cho mê muội thần trí đi, nhưng vì sao hắn vẫn cố tình sấn tới.

Hắn có thể bỏ đi được cơ mà.

Cô cũng không đủ sức giữ hắn lại nếu hắn không muốn.

Rồi tại sao cô lại bị bỏ thuốc, không phải là do người quen của hắn hay sao? Nếu cô không bị bắt ở lại biệt thự đó, thì gã đàn ông tên Thanh Trí đã không thể ra tay với cô.

Nên có trách thì phải trách Tống Thành trước.

Cô dứt khoát không thể đổ lỗi cho chính mình.

Tiếng hét của An Nhiên không lớn, nghe rất hụt hơi khiến Tống Thành cau mày.

Hắn hạ lệnh: “Ăn tối rồi nghỉ ngơi sớm đi.

Khi nào về tôi sẽ tự mình xác nhận tình trạng cơ thể em.”

Vốn dĩ Tống Thành nói ra những lời này không có ý sâu xa gì nhưng lọt vào tai An Nhiên lại thành một thâm ý khác.

Cô mắng hắn: “Kiểm tra cái đầu anh! Đừng hòng động vào tôi!”

Tống Thành bật cười: “Sáng nay em cũng nói “Đừng: rất nhiều lần.

Lần sau lại gấp gáp hơn lần trước.

Tôi đáp ứng được em cũng không dễ dàng gì.”

Đúng là bị sỉ nhục mà! An Nhiên có thể tưởng tượng được khóe môi đang nhếch lên ngạo mạn của hắn, vừa được ăn lại vừa được nói.

Cô cay nghiệt đốp lại: “Hóa ra trông anh to cao mà lại yếu như vậy, người khác gầy gò nhưng lại khỏe hơn hẳn anh đấy.”

Một lời như tát vào lòng kiêu hãnh về phẩm chất đàn ông của Tống Thành.

“Người khác gầy gò”?

Chẳng lẽ là bố của Cá Chép? Hay Hoàng Kiên? Là vợ của hắn mà dám chê bai khả năng giường chiếu của chồng không bằng đàn ông khác.

Cô ta cũng quá trớn rồi.

Hắn nén cơn giận, cười u ám: “So sánh tôi với lũ bọ gậy cũ? Gan của em cũng to lắm.

Vậy thì cứ quỳ ở đó đi, con trai chúng ta còn chờ xem thái độ của mẹ nó thế nào đấy.”

Cá Chép là tim gan An Nhiên, Tống Thành khốn nạn mang thằng bé ra trả đũa cô! Phút trước hắn còn tử tế hứa sẽ mang con trai đến sau khi cô dưỡng thương xong, thế mà giờ đã giở mặt còn nhanh hơn bánh tráng.

Tệ hơn, hắn còn dặn dò quản gia phải “chăm sóc” kĩ lưỡng nhất cử nhất động của cô, bắt phải quỳ đến khi nào hắn đồng ý cho thôi mới được đứng lên.

Đồ tiểu nhân! Xem ai sợ ai! An Nhiên đứng phắt lên, chửi thầm trong bụng: Đầu gối tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi nguyền rủa thằng nhỏ của anh sẽ teo tóp không bằng con bọ gậy!

“Cô An Nhiên, không được đâu” Hà Văn Nhĩ thấy cô đứng dậy, vội vàng chạy theo, định kéo cô lại.

“Sao lại không được?“ Cô nhấc cái gối, ném đến đúng chỗ góc nhà, quỳ phịch xuống.

“Hắn cũng không nói là cấm lót gối.

Vì “mấy con bọ gậy cũ của vợ” mà Tống Thành ăn cơm mất cả ngon.

Ăn xong, hắn chui vào phòng đọc sách, Hạ Cẩm cũng về phòng nghỉ ngơi.

Tống Nguyệt Sương thấy thời cơ đã đến, vội di theo anh trai.

Nhìn thấy cô, Tống Thành không nói năng gì, hắn còn đang bận tiêu hóa cơn giận.

Thế nhưng Nguyệt Sương đã đi tới trước mặt hắn, cầm tay hắn lắc lắc, bộ dạng đáng yêu như con chó nhỏ.

“Muốn xin cái gì? hắn chẳng lạ gì dáng vẻ lấy lòng của em gái mỗi khi muốn xin xỏ mình.

Tiền tiêu vặt, túi xách, quần áo, giày dép, mỹ phẩm, hắn hầu như chẳng bao giờ từ chối em gái.

Tống Nguyệt Sương thấy anh mình tối nay có vẻ cáu kỉnh hơn bình thường, định không nói nữa.

Nhưng tình hình của Hoàng Kiên lại đang nguy cấp, để chậm một ngày lại càng khó lường.

Cô đành đem tất cả kể ra, cầu xin Tống Thành giúp đỡ Hoàng Kiên, hoặc chí ít tìm thêm thông tin mình oan cho anh.

Một mình Nguyễn An Nhiên đã đủ lắm rồi, giờ đến cả em gái cũng muốn chọc tức hắn sao?

Tống Thành làm mặt lạnh lắc đầu.

Tống Nguyệt Sương lần đầu bị anh trai từ chối nguyện vọng thì vô cùng kinh ngạc, nhất định nài nỉ cho bằng được.

Cô nắm chặt tay Tống Thành, lắc lắc điên cuồng, khiến hắn phát bực: “Ai cũng được, nhưng không thể là hắn.”

“Tại sao vậy anh? Anh nỡ để em rể tương lai của mình chịu khổ như vậy sao?” Nguyệt Sương vẫn bền bỉ thuyết phục.

Tống Thành nhìn rõ ánh mắt si mê của em gái khi nhắc đến cái tên đó, trong lòng càng thêm khó chịu.

Hắn khoanh tay, đứng tựa vào cạnh bàn, nói dõng dạc: “Tốt nhất em nên tỉnh ngộ đi.

Loại đàn ông như vậy không có chỗ nào tốt.”

Tống Nguyệt Sương thấy người mình thương bị anh trai chê bai thậm tệ, lập tức bênh vực: “Sao lại không tốt? Mặt mũi đẹp trai, dáng người khỏe mạnh, tính tình tử tế, đáng tin cậy.

Lại còn là cục phó, tương lai rộng mở.

Vì sao anh lại chê anh ấy?”

Tống Thành cười lạnh lẽo: “Vì sao à?“ Hắn nhớ tới đêm tân hôn, Hoàng Kiên ôm chặt An Nhiên, đòi đưa cô đi, dám nói hắn và An Nhiên đã có con.

Đúng là mặt dày! Tệ hơn, chính Nguyễn An Nhiên khi đó cũng thừa nhận cô và Hoàng Kiên đang yêu nhau, bọn họ còn sắp làm đám cưới.

Càng nhớ lại, mặt Tống Thành càng đen đi vài phần.

“Hoàng Kiên, hắn ta không để ý tới em đâu.

Người hắn thích chính là chị dâu của em đấy.

“Hả?? Chị… chị dâu?”, Tống Nguyệt Sương há hốc miệng.

Người đàn ông tươi đẹp như ánh mặt trời trong lòng cô lại đem lòng yêu thích chị dâu của cô sao?

“Nhưng… chị dâu… đã kết hôn…”

Tống Thành cười khẩy: “Thì sao? Hắn chính là thích cô ấy.

Còn muốn ngang nhiên theo đuổi ngay trước mắt anh đấy.”

Tống Nguyệt Sương cố gắng tưởng tượng hình ảnh Hoàng Kiên bên cạnh Vũ Như sẽ như thế nào.

Người chị dâu này vốn xinh đẹp như minh tinh, ăn mặc cũng sang trọng.

Đứng cạnh Hoàng Kiên nghiêm túc đàng hoàng trông thật thiếu hài hòa.

Hơn nữa, chị dâu không những có chồng rồi, lại còn có con, vậy mà Hoàng Kiên vẫn thích, chẳng lẽ anh thích thú với sự nghiệp “đập chậu cướp hoa”? Nếu đúng là như vậy thì nhân phẩm của người này quả thực không chấp nhận được.

Tống Nguyệt Sương nuối tiếc vô cùng, cô không xinh đẹp lộng lẫy như chị dâu Vũ Như, cũng không gặp được anh sớm hơn để thổ lộ tình cảm.

“Giờ thì rõ rồi chứ?“ Tống Thành ngạo nghễ tuyên bố.

“Cho nên, anh cấm em dính líu tới gã đó.

Hắn nói xong thì vỗ lưng em gái để an ủi nhưng trong lòng lại mừng như điên.

Hoàng Kiên bị bắt, tạm thời bớt nguy cơ đe dọa cuộc sống hạnh phúc của gia đình hắn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui