Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài


Đêm muộn.

Tiệc cưới xa hoa đã tàn dần Trong tiếng nhạc du dương nho nhỏ, khách khứa lần lượt ra về.

Từng chiếc hơi sang trọng của các hãng xe hàng đầu thế giới nối đuôi nhau rời khỏi biệt thự của Tống Thành.

Trong lúc chú rể bắt tay cảm ơn những vị khách cuối cùng, An Nhiên được người hầu dìu đến phòng nghỉ.

Chiếc túi đựng đồ dùng tượng trưng của cô dâu cũng được đặt vào một góc tường.

Căn phòng khuất sau vườn, có một chiếc cửa sổ lớn mở về hướng Nam.

Gió đêm mát mẻ lùa vào lay gọi cô nhưng do lượng thuốc uống vào quá nhiều, hai mí mắt An Nhiên không tài nào chống đỡ được, cô nằm ngay ngắn trên giường, mệt mỏi hít thở.

Tấm voan trắng phủ trước mặt càng làm cảnh đêm trong tầm nhìn của cô thêm mờ ảo.

Tâm trí An Nhiên có chút linh động hơn cơ thể.

Dù không thể mở to mắt nhìn rõ cảnh vật nhưng cô vẫn cảm nhận được làn gió đem theo lành lạnh sương đêm quét trên da thịt.

Tiếng lá cây ngoài vườn xào xạc xào xạc cùng tiếng dế rỉ rỉ làm đầu óc vốn đang mơ màng của cô càng bồng bềnh trôi xa, hoang mang giữa thực và mộng.

Căn phòng tối om nhìn ra ngoài trời cũng tối mờ tối mịt.

Trí nhớ cô dần dần có cảm giác, bắt đầu điên cuồng đào xới lại sự việc đã qua.

Hình như có ai đã dặn cô điều gì đó thật quan trọng nhưng cô lại quên mất.

Những hình ảnh xẹt qua xet lại: xe hoa, tiệc tùng, mọi người chúc tụng… Và một người đàn ông mặc đồ cưới với khuôn mặt phủ đầy sương giá.

Cô đã làm lễ thành hôn!

An Nhiên hoảng hốt nhớ lại cảm giác lúc trước, chính là có người đưa cho cô bó hoa, dắt tay cô đi qua những hàng ghế trảng muốt.

Cô thật sự chính là cô dâu của đám cưới.

Ý nghĩ đáng sợ đó làm cô tỉnh táo lại không ít, vội tìm cách ngồi dậy nhưng vô ích.

Tay chân cô mềm nhũn, không có sức lực.

Đầu cô bắt đầu ê ẩm, nhớ lại cảm giác lạnh lão khi bị chiếc khăn mùi xoa chụp vào mặt.

“Bắt cóc mình làm cô dâu?” An Nhiên vừa về nước, không gây thù chuốc oán với ai.

Nếu nói có gã đàn ông nào sỉ mê cô đến nỗi muốn bắt về làm vợ thì lại càng vô lí Muốn lấy nội tạng? Không, không.

Thế thì bọn họ phải đè cô ra mố toang cả người rồi Chẳng lẽ là mang lên biên giới bán cho tội phạm buôn người? Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Nếu thế thì giờ này cô phải đangg trên xe ô tô hoặc trong một nhà chứa nào đó, lễ cưới không cần thiết.

Đủ mọi tình huống giả định đều bất hợp lí làm An Nhiên muốn điên luôn.

Cô vẫn nằm ngay đố cán cuốc trên giường với thứ gì đó như tấm khăn phủ kín toàn thân xụi lơ, mắt mũi nhắm nghiền.

Tình huống này..

Tâm trí cô lại khuấy động một lần nữa, đột nhiên nảy ra ý tưởng điên rồ nhất: Minh hôn!

Lúc nhỏ, cô từng đọc được một cuốn sách viết về các tập tục kinh dị nhất thế giới.

Minh hôn là một trong số đó, tức là làm đám cưới cho người chết.

Có trường hợp nam, nữ thanh niên còn độc thân mà mất sớm, người nhà thương xót, nghĩ là con mình chưa lập gia đình khó lòng nhắm mắt, vắn còn quấn quýt nhân gian nên trở về quấy nhiễu gia đình.

Thế nên họ sẽ tìm người phối ngấu cho con mình, nếu không tìm được người chết thì kiếm người sống để tổ chức lễ cưới Nghĩ đến đây, An Nhiên run cầm cập.

“Cộp cộp cộp…’ Một chuỗi âm thanh chắc nịch như vật nặng nện xuống đất vang lên, ngày một rõ như lời đáp đống đạc cho thắc mắc của cô, Không.

Không.

Không.

Cô tự hét vào mặt mình để trấn an.

Đó chỉ là tập tục thôi.

Dưới ánh sáng triết học duy vật biện chứng, ma quỷ không thể tồn tại.

Bất chấp bên này An Nhiên còn đang lăn lộn trong tâm trí thì bên kia tiếng chân bước càng to hơn, gấp gáp hơn.

Làm gì đi, động đậy đi! Cô nghiến chặt quai hàm, dồn hết chú ý vào những ngón tay, dùng toàn bộ sức chín trâu hai hổ làm ngón trỏ giật giật được hai cái rồi lại im thin thít Rầm một tiếng như sấm nổ, cánh cửa gỗ bị đá văng.

Bóng người cao lớn sâm sập lao vào như bão tố, không khoan nhượng đến bên giường lật tung khăn voan An Nhiên thấy khuôn mặt mình mát lạnh, hơi thở cũng thông thuận hơn.

Cô muốn mở mắt ra nhìn nhưng đã bị Tống Thành túm cổ lôi dậy, tóc đài bung ra, cuốn chặt vào những ngón tay xương xẩu của hẳn, đau như dứt cả mảng da đầu “Cô dâu to gan của tôi vấn chưa tỉnh?”

Tống Thành gắn từng tiếng, nhìn chäm chắm khuôn mặt xinh đẹp vẫn đang nhảm nghiền đôi mắt.

Lớp phấn nhũ lấp lánh cùng rèm mi dày.

Đôi lông.mày hơi nhíu lại khiến nhan sắc cô càng thêm lung linh, hắn càng thêm hung bạo.

“Soạtl”

Hắn vung một tay đã kéo được An Nhiên lên.

Nhưng cơ thể cô vẫn mềm nhún, không đứng nổi, nên cứ thế lả dần, nương theo tấm thân cao lớn, rản chắc của Tống Thành mà trượt xuống, tạo thành tư thế ám muội không thể tả.

Tống Thành hít một hơi, hai mắt tối sầm.

Hắn xưa nay chỉ có lừa gạt người khác chứ chưa ai dám qua mắt hắn.

Phụ nữ tỏ ra khôn ngoan, muốn đưa hắn vào tròng lại càng khiến hắn căm ghét.

Thế mà người này dám ngang nhiên lừa cả hôn nhân của hẳn, còn giả vờ ngoan ngoãn làm cô dâu đứng bên hắn suốt cả một buổi tối.

Dù hắn chỉ cần kết hôn với con gái Nguyễn Chính Quốc, cô chị hay cô em cũng được, nhưng hẳn cũng không tài nào chấp nhận bị người khác lừa gạt như vậy.

Tống Thành nheo đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đang áp vào thân dưới của mình, trong lòng xẹt qua một cảm giác khác thường.

Hắn lập tức dập ngay suy nghĩ đó, cơn giận càng bùng lên dữ dội.

“Không tỉnh? Để xem cô ngủ được bao lâu!”

Hắn xốc An Nhiên lên, cắp ngang eo cô như người ta cắp một con lợn sữa ra chợ bán.

An Nhiên biết người vừa tới chính là “chồng” mình Vừa tới đã hung hãng bóp oổ cô, còn vật cô lên bờ xuống ruộng, bây giờ lại cấp cô tha đi đâu?

Không phải đi xuống mộ của hẳn đi!

Khốn kiếp, cô cựa quậy được một chút nhưng không ăn thua gì.

Mí mắt cô đã mở ra nhưng phải mất mấy giây sau mới định hình được thứ đang vù vù lướt qua là nền nhà.

Đúng là cô bị hẳn giữ bên hông, cả người gập đôi, đầu chúc xuống đất.

Phải nhanh nhanh nghĩ cách, cô không thể chết một cách bí hiểm với người cô không biết, ở nơi cô không hay được.

Cô còn Cá Chép đang đợi ở nhà.

Thắng bé còn chờ cô đưa đi sở thú.

Công việc cô vừa làm được một tuần.

Cuộc sống ở quê nhà của hai mẹ con cô như cuốn sách vừa sang trang mới, cô không thế cứ thế đế mặc người ta giở một mạch đến tận trang cuối cuộc đời như vậy!

“Buông..” cổ họng đau rát của cô bật ra tiếng yếu ớt.

“Buông ra..”

Khắp biệt thự vắng lặng, không còn người khách nào.

Tống Thành hung hăng đi một mạch ra sau vườn, nơi đặt hòn giả sơn cực lớn.

Hòn giả sơn được đặt giữa một cái hồ rộng, âm trầm dưới ánh trăng vắng vặc.

Ân Lãm vừa chỉ đạo người làm dọn dẹp sân trước, thoáng thấy ông chủ của mình cắp ngang lưng cô dâu đi thắng về sân sau thì hơi ngẩn ra, không biết có nên đi theo không.

Lế thường, giờ.

này Tống Thành phải lăn lộn động phòng mới đúng.

Hay bọn họ muốn đổi gió, chơi dã chiến?

Hai tai Ân Lãm hơi hồng hồng.

Tân hôn mà đã chơi nặng đô như vậy sao, Tống tổng đúng là bá đạo, không uổng công hẳn ngày đêm ngưỡng mộ ông chủ mài Thư kí Ân Lãm tận tụy tự cốc đầu mình một cái, vợ chồng người ta có chút tình thú, mình đi theo làm kì đà cản mũi thì thật kém duyên!

Bỗng tiếng quát của Tống Thành từ xa bay lại “Giờ đã chịu tỉnh?”

Thanh âm nghe lạnh người, không giống bình thường khiến Ân Lãm đặt nỗi lo về hình tượng kì đà sang một bên, vội đi theo.

Lo lẳng cho tâm tư ông chủ cũng là nhiệm vụ của thư kí nha Anh vừa tới bên hồ nước thì thấy Tống Thành cùng cô dâu của mình giằng co.

Cảnh tượng giống kẻ thù hơn là tình thú.

Ân Lãm vội chạy lại: “Anh Thành, chuyện này là sao?”

Tống Thành nhìn thấy thư kí của mình liền nổi giận: “Thế này là thế nào? Bảo mấy người các cậu đi đón cô dâu cũng đón nhầm là sao?”

Mặt Ân Lãm đần ra, bật thốt một câu ngu không thể tả: “Chẳng nhẽ trong nhà Nguyễn Chính Quốc có hai cô dâu sao?”

Lúc này An Nhiên đã nhớ lại cuộc gặp với Vũ Như hôm trước ở ¡ trường tổ chức tiệc cưới, liền hiểu ra người đàn ông khí thế bừng bừng đứng trước mặt chính là anh rế.

Anh rể đón dâu thì liên quan gì tới người đàn ông chụp thuốc mê cho cô? Ai lại muốn lừa cô bán thân cho Vũ Như?

An Nhiên hét to: “Tôi không biết mấy người là ai.

Mau thả tôi ra”

Tống Thành thấy cô phản ứng mạnh mẽ như vậy thì càng cáu tiết.

Hẳn bước tới trước mặt cô, đèn treo hất bóng hẳn cao lớn đổ sập xuống đầy nguy hiểm.

Hẳn thở một hơi lạnh lẽo: “Không biết? Không biết tên tôi vậy đến tên chính mình cô cũng không biết sao?”

Ánh mắt mờ mịt của An Nhiên giương lên khiến Tống Thành càng nghĩ cô giá tạo.

“tên An Nhiên…”

Ha ha ha, cười chết hắn rồi! Tống Thành quay sang trừng mắt với Ân Lãm, mỉa mai: “Nghe thấy rồi chứ?”

Ân Lãm muốn ù cả đầu.

Anh vội bước lại gần, không giấu được bực bội “Cô gái, lúc trước cô là Vũ Như, bây giờ cô lại bảo tên mình là An Nhiên, rốt cuộc cô là ai? Là thế nào với Nguyễn Vũ Như?”

Cô là ai??? An Nhiên ngơ ngác nhìn lại, chính cô mới là người không hiểu nhất mài Cô ấp úng: “Tôi là em gái của Nguyễn Vũ Như”

Vậy là những gì Nguyễn Vũ Như nói trong điện thoại đều đúng.

Đây chính là người em gái đã lừa gạt chị mình.

Còn ngang nhiên lừa luôn cả hắn Không thể tha thứ!

Tống Thành bóp chặt cổ An Nhiên, giận dữ cực điểm.

Cổ họng An Nhiên bị bàn tay to lớn, cứng như thép của hẳn siết chặt, đau đến muốn gấy đôi.

Hai mắt cô trợn lên, nước mắt trào ra không kiểm soát, miệng há to để hút không khí nhưng vô ích Mắt thấy cơ thể bé nhỏ của An Nhiên giấy dụa ngày càng yếu, Ân Lấm vội vàng can ngăn ông chủ: “Chờ một lát, anh Thành.

Chuyện này có khuất tất, để tôi điều tra thêm”

Tống Thành hung hăng đáp: “Lôi hết ra cho tôi.

Nguyễn Vũ Như, vợ chồng Nguyễn Chính Quốc, bọn họ không thể vô can”

Ân Lãm vẫn nài nỉ: “Được, tôi đã biết.

Anh mau thả cô gái này xuống trước, cô ta sắp không chịu nổi”

An Nhiên vẫn bấu chặt vào tay Tống Thành, móng tay cố gắng cạy mở từng ngón của hẳn để tìm đường hít thở.

Tống Thành nghĩ đến hình ảnh mảnh mai của cô lúc mặc áo dài trắng trùm khăn voan, yên tĩnh ngồi dưới ánh đèn, lại càng thêm khó chịu.

Mẹ kiếp! Thế mà lúc ấy hẳn đã nghĩ lấy một người vợ như thế cũng không tệ.

Càng nhớ lại, hai mắt Tống Thành càng tăm tối.

Hắn nhếch môi “Cô ta có chết cũng không hết tội”

Hãng một cái, An Nhiên thấy thân thể mình nhẹ bằng, cổ họng cũng không còn bị gọng thép chèn.

Cả người cô như rơi giữa không trung.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui