Nguyễn An Nhiên vừa lên tiếng, cả hai người đàn ông liền khựng lại.
Một giây sau, Lê Hiền mới dùng biểu cảm kì dị hỏi lại: “Ruột thừa của anh ta nằm ở tuốt tận eo bên trái hả?”
Tống Thành không buồn chớp mắt, dõng dạc trả lời: “Mọc nhầm chỗ thôi”
Vẻ mặt hắn thành công khiêu khích Lê Hiền, khiến anh không kìm được mà nện cho.
một phát thật lực vào đúng vị trí của cái ruột thừa “mọc nhầm chỗ” ấy: “Nhảm nhí!”
Tống Thành đau quá, gục hẳn xuống.
Mãi không thấy đối thủ ngẩng lên, Lê Hiền mới tá hỏa lên, bụng bảo dạ: “Chả có nhẽ ruột thừa của hắn mọc ở chỗ đó thật?”
Anh vội lật áo Tống Thành lên, phát hiện một mảng bầm dập thảm hại.
An Nhiên cũng nhìn thấy, vội bụm miệng ngăn một tiếng kêu.
Hóa ra không phải hẳn mổ ruột thừa mà…
“va đập vào đâu mà mạnh thế này? Tai nạn giao thông?” Lê Hiền cau mày, nhanh chóng dìu Tống Thành lên ghế.
Đau đến mức đó, anh sợ là bên trong đã bị tụ máu.
“Bị mấy hôm rồi?”
An Nhiên chợt nhớ lại buổi tối hôm ấy.
Chiếc Hummer của Tống Thành bị bẻ lái đột ngột, văng thẳng vào hàng rào bên đường, móp méo khủng khiếp.
Ghế ngối của Tống Thành ở bên trái, chắc chắn vết thương này là do khi ấy bị đập mạnh Cô nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng đó, chiếc xe đồ sộ chỉ cách cô chưa đầy một cánh tay.
Tống Thành đã bẻ lái kịp thời để không lao vào cô dù hẳn đang đi với tốc độ nhanh trên mặt đường trơn trượt nước mưa.
Nói cách khác, hän chấp nhận chịu tổn thất để cô được an toàn.
Vỡ lẽ ra mọi chuyện, An Nhiên áy náy ngập tràn.
Cô không dám nhiều lời, thấy Hà Văn Nhĩ chạy tới đưa Tống Thành vào viện kiểm tra lại vết thương thì cô cũng vội vã lên xe đi cùng.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Tống Thành đã được kiểm tra xong.
Tổn thương phần mềm không đáng ngại, nhưng có một chiếc xương sườn bị rạn.
Bác sĩ yêu cầu phải làm thủ tục nhập viện.
Viện phí vừa nộp xong, Nguyễn Vũ Như: cùng Hồng Ngọc cũng lóc cóc chạy đến, thấy trong phòng bệnh chỉ có mỗi mình An Nhiên đang ngồi trông Tống Thành.
Vũ Như.
xăm xăm đi đến trước giường, thấy Tống Thành đang nhắm mắt ngủ thì quay sang chất vấn An Nhiên: “Chuyện này là sao?”
Cô ngẩng lên, lạnh nhạt đáp: “Tai nạn xe từ hôm trước.
Rạn xương sườn.”
Vũ Như nhăn mặt: “Chỉ tại em chạy ra đúng không?”
Hôm đó Vũ Như cũng có mặt trong xe, nhưng may là cô đã thắt dây an toàn và ngồi bên ghế phải.
Chứng kiến tận mắt cảnh chiếc xe lao suýt lao vào An Nhiên rồi đột ngột hanh đến chói tai, xoay vòng, va đập mạnh vào hàng rào, cô cũng sợ đến toát mồ hôi hột.
An Nhiên biết mình không hoàn toàn vô can trong chuyện này nên im lặng cúi đầu.
Vũ Như tính chì chiết thêm dăm ba câu nữa nhưng lại sợ làm Tống Thành thức giấc, cô đành nhịn xuống.
“Liệu mà trông nom anh ấy cho tử tế vào.” Cô hừ giọng, sau đó bỏ sang phòng bác sĩ trực để hỏi thăm cụ thể tình hình của Tống Thành.
Bác sĩ trực hôm nay là một người độ ngoài bốn mươi lăm tuổi.
Thấy Vũ Như ăn mặc sang trọng, ông đoán đây chắc là người nhà của bệnh nhân vừa vào nằm phòng VIP kia.
Quả đúng thế, thấy cô hỏi về bệnh tình của Tống Thành, ông liền giương mắt kính nhìn lại: “Cô là…”
Vũ Như nở nụ cười lễ độ đúng tiêu chuẩn: “Cháu là vợ của anh ấy”
Ông bác sĩ đẩy gọng kính lên, nhìn kĩ lại lần nữa.
*Vợ à?” Không phải cô lúc nấy, cái người mặt mũi bị bầm dập sao? Lúc trước ông còn tưởng hai vợ chồng bị tai nạn nên đã yêu cầu cả cô bé đó cũng phải đi kiểm tra.
“Dạ, đó là em gái cháu.” Vũ Như đáp.
“Thế tình hình chồng cháu thế nào rồi hả bác sĩ Ông bác sĩ mang bệnh án của Tống Thành ra nói qua một lượt.
Tình hình không đáng ngại, nhưng phải chịu khó kiêng khem một chút.
Vũ Như nghe xong, vâng vâng dạ dạ rồi ra về.
Vừa đến hành lang, chuông điện thoại của cô đã rung lên.
“Tới đây đi em yêu”
Từ trong điện thoại, giọng đàn ông nhuốm màu nhục dục bay ra làm Vũ Như bủn rủn hết cả chân tay.
“Cấn Hạo Ninh?” Cô hừ mũi kiêu ngạo.
“Vừa mới gặp nhau hôm trước rồi mà.
Em đâu có rảnh như anh”
Gã đàn ông bảnh bao không hề nao núng, vẫn vui vẻ mời mọc: “Tiệc bể bơi, không có em thì mất vui.
Đến đi, anh có quà bất ngờ cho em đấy”
Dùng ngón chân cái mà nghĩ cũng biết quà của gã nhất định là mấy thứ trụy lạc rồ “Không phải thứ em đang nghĩ đâu.” Cấn Hạo Ninh như đi guốc trong bụng Vũ Như, nói bằng giọng nửa châm biếm, nửa bí hiểm.
“Giới thiệu em với một người, đảm bảo em sẽ thích”
Vũ Như căn nhẫn: “Ai thế? Đồng bọn của anh à?”
Cấn Hạo Ninh cười ha hả: “Đã bảo không phải thứ em đang nghĩ rồi mà.
Nhưng mà anh thích suy nghĩ đó đấy” Vũ Như bị chọc quê, ngượng quá mới mắng hẳn mấy câu.
Hắn không để bụng, tiếp tục nói.
“Hôm nay anh trai anh có đến.”
Lần trước Cấn Hạo Ninh định đưa Vũ Như đến gặp anh trai mình là Cấn Trần Ninh nhưng anh ta lại đi vắng.
Vì chuyện đó mà Vũ Như đùng đùng bỏ về, mặc cho gã ta năn nỉ thế nào.
“Lần này là chắc chắn luôn đó.” Cấn Hạo Ninh thề thốt đảm bảo.
Vũ Như nghe đến tên Cấn Trần Ninh thì phấn khích vô cùng nhưng vẫn ra vẻ điểm nhiên: “Để xem em có bận không đã”
Cấn Hạo Ninh chẳng lạ gì cách đong đưa của Vũ Như.
Gã chốt một câu chắc nịch rồi buông máy: “Bảy giờ tối nay.
Anh trai chỉ ở đó nửa tiếng thôi”
Vũ Như cúp máy rồi nhìn sắc trời: Vẫn đủ để cô đi spa chăm sóc da mặt.
Thế là cô bỏ lại Hồng Ngọc ở bệnh viện, dặn chị ta phải chú ý đến Tống Thành, sau đó tự mình bắt xe rời đi.
Cô còn không buồn quay lại phòng bệnh để nói với An Nhiên lời nào.
Tống Thành ngủ một giấc thật say, bù lại cho ba ngày tăng ca vất vả.
Đến khi hắn tỉnh lại, trời đã tối từ khi nào.
Hắn nâng mí mắt nhìn quanh, nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh.
Cạnh giường là An Nhiên đang ngồi, cô cũng buồn ngủ quá nên gục xuống lúc nào không biết.
Tống Thành yên lặng nhìn dáng vẻ uể oải như con mèo kia một chút, cảm thấy rất thuận mắt.
Ngay cả vết thương đáng sợ trên khuôn mặt cũng trở nên đáng yêu hơn hẳn.
Hản muốn đưa tay chạm vào vết sưng trên má cô, ủ ấm và xoa dịu nó.
Hắn ân hận vì lúc trước không thể kiềm chế được cơn nóng giận, khiến cô phải chịu khổ.
Hản còn tính nhìn thêm một lúc nữa nhưng chợt cảm giác căng tức quen thuộc ở bụng dưới kéo đến, ậm ạch khó chịu.
Chính cảm giác này đã đánh thức hắn khỏi giấc ngủ ngon.
Tống Thành thở dài.
Đang lúc hiếm hoi: hắn có cảm xúc lãng mạn thì…
Hắn thử cựa mình nhưng eo và vai đau như dần, không cách nào nhúc nhích được.
Hắn cố thử thêm vài lần nữa nhưng không ăn thua, lại còn gây ra động tĩnh khiến An Nhiên thức giấc.
Cô dụi mắt, giọng ngái ngủ hỏi hắn: “Anh tỉnh rồi à? Có muốn uống nước không?”
Không, trời ạ! Tống Thành phì cười.
Hản còn đang muốn đi xả nước đây này.
An Nhiên không thấy Tống Thành trả lời, nghĩ là hắn không khát.
Cô lại hỏi: “Anh muốn làm gì không? Em giúp cho”
Tống Thành nghiêm chỉnh gật đầu: “Có Anh muốn đi vệ sinh”
An Nhiên ngẩn ra: “Ơ… cái đó em… không đi giúp được đâu” Nói xong, cô mới thấy mình ngớ ngẩn, đỏ bừng mặt, tỉnh cả ngủ.
“À, để em tìm chú Nhĩ giúp anh”
Cô lúng túng đứng lên, bỏ lại Tống Thành đang ngồi im thin thít trên giường bệnh.
Lúc này hẳn là thế yếu, buộc phải chờ “cô đặt đâu thì hẳn ngồi đấy”
.