Trong phòng bệnh, Tống Thành trao đổi với Hà Văn Nhĩ về việc lắp thêm camera ở một số góc chết trong nhà xong thì đưa điện thoại trả lại cho ông.
Không ngờ, ngón tay hẳn lại bấm nhầm một phím, thế là màn hình chuyển sang chiếu một đoạn video.
Tiếng trẻ con từ bên trong vọng ra, mềm nhữn tim “Chú Thành, cái này làm sao?”
Tống Thành sững người nhìn đoạn video.
Đây chính là lúc hän cùng Cá Chép chơi ghép mô hình tàu chiến đây mà.
Hình lần đó là chiến hạm Đại Hiệu thời Tây Sơn, thắng bé cực kì ưa thích vì nó gắn cả mô hình pháo y như thật.
Hà Văn Nhĩ thấy Tống Thành xem không chớp mắt thì giải thích: “Hôm đấy tôi thấy hai người chơi vui quá nên quay lại một đoạn phim để cho bà Hai xem.
Bà ấy thích thằng bé lắm”
Quả thực, đoạn video chú trọng quay đứa bé hơn.
Từng nét mặt, cử chỉ đáng yêu đều được khung hình ghi lại đầy đủ.
Thỉnh thoảng có hình ảnh của Tống Thành hay tiếng của hắn lọt vào.
Đoạn cuối thì quay toàn cảnh hai người một lớn một nhỏ hồ hởi nâng thành quả lắp ghép lên, xuýt xoa ngắm nghía.
Tống Thành mặt không đổi sắc, đưa lại điện thoại cho Hà Văn Nhĩ, nói: “Chú chuyển lại clip này vào máy tôi”
Lập tức, điện thoại của Tống Thành reo vang, báo có tin nhắn đến.
Hắn bèn nói với ông quản gia: “Việc lắp đặt camera cần làm gấp, xong ngay trong hôm nay.” Tống Thành nghĩ một lát, nhớ tới mối quan hệ bốn năm giữa An Nhiên và Hoàng Kiên, hắn cảm thấy có nguy cơ đe dọa không nhỏ, bèn nói thêm: “Chú đến gặp Hoàng Kiên đi.
Nói với hắn việc này…”
Hà Văn Nhĩ vừa nghe vừa vâng dạ.
Sau khi Tống Thành chốt một con số, ông lập tức lên đường ngay, không dám chậm trễ.
Người ta bảo cưới vợ phải cưới liền tay, bây giờs vợ đã cưới rồi thì phải triệt để ngăn chặn tất cả các nguy cơ làm tan vỡ hạnh phúc gia đình.
Khi Hà Văn Nhĩ vừa ra đến cửa, Tống Thành liền nói: “Chú gọi An Nhiên vào đây, có việc quan trọng.”
Vị quản gia đáp lời rồi cẩn thận đóng cửa.
Chắc chăn là cậu chủ muốn khoe đoạn video vừa lấy được của ông cho cô An Nhiên xem đi!
Ông vừa bước mấy bước thì thấy Phạm Linh Chỉ và An Nhiên tiến vào.
Hai người đi ra từ hai thang máy khác nhau.
Ông lấy làm ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự chào hỏi Linh Chi.
Cô gật đầu với ông rồi đi dọc hành lang, nhìn tên bệnh nhân trên từng cửa phòng.
An Nhiên thì định đi ra sảnh chờ để ngồi, cô không có ý định nhìn mặt Tống Thành lúc này.
Hà Văn Nhĩ liền nói với An Nhiên: “Cậu chủ cần gặp cô”, tới đây ông lại hạ giọng, “Có việc quan trọng liên quan đến Cá Chép”
Vừa nghe thế, cô chưa kịp ngồi xuống đã lập tức đứng lên, hấp tấp đi vào, quên sạch việc ngượng ngùng lúc trước.
Trên đời này chẳng còn gì quan trọng hơn con trai nữa.
Lúc xảy ra sự việc đó, Tống Thành chỉ nói một câu: “Thằng bé an toàn”, cô không tin, cũng không dám tin.
Khi An Nhiên bước vào, Linh Chỉ đang tựa người sát cạnh bàn gần giường của Tống Thành, bọn họ nói chuyện gì đó mà Linh Chi cười tít mắt.
Với vị bác sĩ xinh đẹp vừa sỈ nhục mình, An Nhiên đã vơi đi rất nhiều thiện cảm.
Cô cứ thế xông vào khiến hai người đang nói thì đồng loạt quay ra.
Cảm thấy mình đã cắt ngang cuộc vui của cả hai, cô đành bất đắc dĩ nói nhanh: “Chú Nhĩ nói anh có chuyện quan trọng cần gặp tôi.”
Tống Thành liếc cô, “Ừ” một tiếng nhạt nhẽo rồi lại tiếp tục câu chuyện với Linh Chi làm An Nhiên sốt ruột.
Cô kiên nhẫn chờ một lát, nhưng dường như bọn họ nói hết chuyện này tới chuyện khác giống như cuộc hội thoại không có hồi kết.
“Chiến dịch đó thành công chính là nhờ có Tống tổng tài trợ hào phóng, viện trưởng của chúng tôi nói khi nào bế mạc sẽ gặp anh để cảm ơn” Phạm Linh Chỉ vui vẻ kể.
“Không có gì.
Việc nên làm” Hắn khiêm tốn đáp.
“Nhân tiện, việc nhập khẩu máy trợ thở cũng được quyết định rồi.
Ban quản trị quyết định tăng thêm 20% gói viện trợ nữa”
Linh Chỉ sung sướng vỗ nhẹ vào bắp tay Tống Thành: “Tập đoàn các anh thật là hào phóng!
Chúng tôi may mắn rồi”
Đó là một ví dụ về câu chuyện mà An Nhiên hiểu được.
Còn rất nhiều câu chuyện khác mà cô nghe không hiểu, đành đứng chôn chân làm bình hoa trang trí trong phòng.
Khi kiên nhẫn sắp cạn, cô lại tìm lúc cả hai nghỉ lấy hơi thì chen vào: *Xin lỗi, anh cần nói chuyện gì của Cá Chép với tôi?”
Lúc này Tống Thành mới làm như chợt nhớ ra còn có một người nữa ở trong phòng Hẳn “à” một tiếng, nói mà không buồn liếc nhìn đối phương: “Chờ một lát đi”
Ôi, tên khốn này! Hẳn đang diễn kịch phải không? Cô đang gấp gần chết, hẳn lại ung dung như thể chưa từng nói gì về việc này! Nếu không phải Hà Văn Nhĩ là người nghiêm túc, tử tế thì nhất định cô đã nghĩ mình bị lừa rồi.
An Nhiên định nói thêm nhưng Phạm Linh Chỉ đã lập tức cắt lời để tiếp tục câu chuyện đang dang dở về dự án từ thiện của mình thành công như thế nào.
Lúc này, hai t dày người bọn họ đã bớt dần đi sự khách sao, Linh Chỉ tiến lại gần Tống Thành hơn, nói chuyện gì cũng cười rạng rỡ, lại chạm nhẹ vào người hắn.
Đến đây thì giọt kiên nhẫn cuối cùng của An Nhiên đã bay hơi sạch bách, cô bực mình tiến lại gần cả hai, trực tiếp ngắt lời Linh Chi “Vợ chồng tôi cần trao đổi một chút về tình hình con cái.
Phiền cô một lát nhé”
Tống Thành cũng há hốc miệng, không nghĩ là An Nhiên lại dùng cách thức trực tiếp này đuổi người.
Thậm chí, một tay cô còn đặt lên vai hẳn, biểu lộ rõ chủ quyền của mình với người đàn ông này.
Phạm Linh Chỉ thấy hành động của An Nhiên thật trẻ con, chẳng có chút tinh tế nào mà phụ nữ bình thường nên có.
Lại còn tùy tiện xưng hô vợ vợ chồng chồng như cách bọn trẻ bây giờ hay gọi người yêu, rất chướng tai.
Cô liếc nhìn phản ứng của Tống Thành, nghĩ hản chắc chắn sẽ chỉnh lại tình nhân của mình thôi Nào ngờ Tống Thành lại tát nước theo mưa, thò móng vuốt ra ôm lấy vòng eo con kiến của An Nhiên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất để nói với Linh Chỉ: “Đúng vậy.
Vợ chồng tôi cần trao đổi chuyện riêng tư.
Cô ra ngoài đi”
Chưa nghe hết câu, Linh Chi đã ngớ cả người.
Rõ ràng người dẫn dắt câu chuyện là Tống tổng, chính hắn cứ liên tục tung ra chủ đề và câu hỏi mới mà.
An Nhiên lên tiếng hai lần, hắn đều gạt sang một bên.
Đó không phải là do hắn muốn nói chuyện với Linh Chỉ cô sao? Vậy mà bây giờ, thái lại quay ngoät nửa vòng Trái Đất thế này…
Cả hai vợ chồng nhà người ta đều đồng loạt lên tiếng rồi, cô còn lí do gì để lại nữa đâu, đành cố nặn một nụ cười: ậy tôi còn có việc phải đi trước.
Hai người cứ tự nhiên.”
Nói xong chưa đến ba giây đã mất hút, ngay cả tiếng giày cộp cộp cũng không có.
Chờ cánh cửa khép lại, An Nhiên liền quay sang hỏi Tống Thành, giọng tỉnh rụi: “Giờ anh bỏ tay ra được chưa?”
Hắn làm ra vẻ sực nhớ ra, bèn nói “Có cái này muốn cho em xem.
Chắc em sẽ thích.”
Hắn chờ cho ánh mắt cô tràn trề niềm mong đợi đã, sau đó mới chầm chậm lấy ra điện thoại của mình.
“Đây là…” Cô ngỡ ngàng nhìn hình ảnh đang được dừng trên màn hình chữ nhật.
Đó chẳng phải là con trai cô hay sao?
Tống Thành vội giấu cái điện thoại đến một vị trí mà An Nhiên không thể với được.
Tay kia hẳn gõ gõ vào môi mình, ra hiệu.
An Nhiên tức muốn phát khùng.
Cô với hẳn mà có thể chơi được trò này sao?
“Anh là trẻ lên ba đấy à?” Chỉ có Cá Chép mới thích chơi cái trò “Phải thơm mới cho” này.
Tống Thành mặc kệ, dù sao điện thoại hẳn vẫn nằm trong tay, cô xem hay không xem cũng chẳng quan trọng gì Bản mặt lạnh tanh của hắn khiến An Nhiên tức chết.
Cô nghiến răng tiến lại gš Trước khi Tống Thành kịp phản ứng thì cô đã ấn môi mình lên má hẳn một cái, còn nhanh hơn chuồn chuồn đạp nước.
Hản lại ngẩn người.
.