Lấy được điện thoại, An Nhiên rất đối vui mừng.
Cô vội chạy ra một góc phòng bật video lên xem.
Tống Thành nhìn ánh mắt rưng rưng của cô mà thấy trong lòng nhộn nhạo khó tả.
Thoạt đầu, cô cười theo hình ảnh con trai trên màn hình.
Sau đó lại thương con, nước mắt cứ chảy ra.
Thấy thẳng bé hớn hở giơ thành quả lắp ghép lên, cô thì thầm nho nhỏ: “Bé con của mẹ giỏi quái”
Xem đi xem lại mấy lần, lần nào cũng vui vẻ xen lẫn xúc động.
Tống Thành vẫy cô trở lại giường.
Chờ cô ngồi xuống mép giường xong, hẳn mới nói: “Video mới quay cách đây không lâu.
Thăng bé vẫn khỏe mạnh”
An Nhiên gật đầu, hai mắt long lanh tán đồng: “Nó cũng cao hơn trước Tống Thành cảm thấy An Nhiên lúc này thật dễ chịu, giống như cô vừa vô tình hạ hàng rào ngăn cách giữa cô và hẳn xuống một chút.
Hản bất giác đưa tay lên xoa đầu cô, hứa hẹn: “Em thích đến mức đó hả? Thế thì sau này sẽ quay thêm vài video nữa.”
Cô hân hoan gật đầu.
Tống Thành cảm thấy hẳn sắp có một thương vụ làm ăn béo bở rồi.
Hản sẽ dùng video của Cá Chép để sưu tầm các kiểu hôn của An Nhiên mới được.
Trong lúc cả hai vẫn đang chuyện trò thì Hà Văn Nhĩ đã dừng xe trước Tổng cục buôn lậu.
Thấy một ông già hiền lành lái ô tô đến hỏi gặp Hoàng Kiên thì người bảo vệ liền nhanh chóng gọi điện cho anh.
Hoàng Kiên nghe đến cái tên Hà Văn Nhĩ thì không quen, nhưng vừa nói là quản gia của nhà Tống Thành, anh lập tức bảo người trực cổng cho vào gấp, Hà Văn Nhĩ ung dung đi lên phòng Hoàng Kiên.
Anh vừa mới được minh oan, khôi phục lại chức vụ nên trong phòng còn bừa bộn nhiều việc cần giải quyết.
Thấy Hà Văn Nhĩ đến thì Hoàng Kiên dừng bút, gật đầu thay cho lời chào “Có việc gì vậy?” Hà Văn Nhĩ không phải kẻ đến chỉ để chơi.
Ông nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu câu chuyện.
“Có việc này… thực ra cô An Nhiên cũng nên trực tiếp tới đây nói mới phải.
Có vẻ như: cô ấy và cậu khi còn ở nước người đã rất thân thiết Hoàng Kiên chưa rõ ý đồ của Hà Văn Nhĩ nhưng cũng lịch sự đáp lại: “Còn hơn cả thân thiết.
Tôi đã ở bên cô ấy trong suốt thời điểm đen tối và khó khăn nhất cuộc đời.
Cho nên mối quan hệ giữa chúng tôi không thể một lời nói hết được.”
Hà Văn Nhĩ gật đầu đồng tình: “Tôi hiểu.
Không chỉ tình cảm mà cả về tiền bạc cậu cũng đã giúp cô An Nhiên nhiều rồi”
Hoàng Kiên lắc đầu, chưa kịp nói: “Có đáng là bao.” thì Hà Văn Nhĩ đã lôi từ trong túi áo ngực ra một chiếc phong bì dán kín.
Hoàng Kiên không hỏi, ông đành nói tiếp: “Đây là số tiền bồi thường Tống tổng muốn gửi cho cậu.
Mong cậu nhận lấy”
Hoàng Kiên không hiểu gì cả: “Bồi thường? Bồi thường cái gì?”
Hà Văn Nhĩ từ tốn đáp: “Bốn năm cô An Nhiên lưu lạc, may được cậu giúp đỡ.
Tống tổng muốn gửi lại cậu toàn bộ số tiền cậu đã bỏ ra cho cô ấy trong suốt bốn năm qua..”
Đến đây thì Hoàng Kiên hiểu ra, anh vội ngắt lời Hà Văn Nhĩ: “Không cần.
Tôi làm mọi thứ vì An Nhiên chứ không phải vì anh ta.
Không có lí do gì để tôi nhận số tiền này”
Hà Văn Nhĩ thấy Hoàng Kiên mạnh mẽ khước từ thì nói: “Lí do như tôi đã nói.
Bây giờ cô An Nhiên đã là phu nhân của tổng giám đốc tập.
đoàn NC.
Bản thân Tống tổng là chồng, dĩ nhiên muốn thay vợ báo đáp ơn nghĩa cũ cũng là chuyện bình thường.
Số tiền ở đây nhiều gấp đôi số ước tính mức chỉ tiêu cậ đã bỏ ra cho cô An Nhiên trong bốn năm qua, coi như lời cảm ơn của vợ chồng Tống tổng.
Mong cậu không chê.”
Vậy là hắn ta định dùng tiền để cắt đứt quan hệ của anh và An Nhiên sao? Đúng là loại tư bản hống hách.
Đến đây thì Hoàng Kiên đập bàn quát lớn: “Tôi đã nói không nhận là không nhận!
Những gì tôi làm cho An Nhiên đều là tôi cam tâm tình nguyện.
Tống Thành không có tư cách đánh giá hay xen vào.
Ông mang số tiền này về đi.”
Thấy Hoàng Kiên cương quyết từ chối, còn có ý định đứng lên, kết thúc cuộc nói chuyện, Hà Văn Nhĩ đành thức thời rút lui.
Ông lại cất phong bì vào túi áo, rời khỏi trụ sở Tổng cục buôn lậu.
Nhưng nhiệm vụ Tống Thành giao không thể không hoàn thành.
Ông nghĩ một lát, bèn mở máy gọi vài cuộc điện thoại.
Sau một vài lời hỏi thăm lòng vòng, cuối cùng ông cũng có được số điện thoại mà mình cần.
*Tôi đây” Người cuối cùng nhận điện thoại lên tiếng.
Hà Văn Nhĩ lịch sự giới thiện bản thân.
Người kia nghe xong thì có phần kinh ngạc.
Bà có liên hệ gì với người này đâu, ông ta gọi để làm gì?
“Thưa bà, tôi có thể xin bà một cuộc gặp được không?”
*..
Được”.
Người kia nghĩ ngợi một hồi, sau đó đồng ý.
Vị quản gia già rất hài lòng bẻ lái rẽ sang con phố bên cạnh.
Ở đầu dây bên kia, Trân Tuyết Hoa cũng cúp máy trong hoang mang: “Quản gia của tổng giám đốc tập đoàn NC cần gặp mình có chuyện gì? Chẳng lẽ lại có mối làm ăn tốt hay sao?”
Bà tự hỏi rồi tự trả lời, cảm thấy lí do gì cũng không đúng.
Nhưng nghe giọng điệu lịch sự của vị quản gia kia thì chảc không phải là việc xấu Nghĩ thế, Trần Tuyết Hoa thay bộ trang phục nhã nhặn, sau đó trang điểm theo phong cách thanh lịch, sang trọng và đi tới chỗ hẹn.
Sau khi rà soát một lượt lí do chán chê, bà không thể ngờ được là cuộc gặp hôm nay lại liên quan đến Nguyễn An Nhiên.
Trần Tuyết Hoa ung dung tới quán cà phê đã hẹn trước.
Hà Văn Nhĩ đã ngồi đó từ bao giờ.
Thấy bà, ông lịch sự bắt tay chào hỏi.
Trước khi vào câu chuyện, Hà Văn Nhĩ đánh giá qua một lượt con người đang ngồi trước mặt mình, cảm thấy ông đã tìm đến đúng người rồi Trong lòng đã yên tâm, lúc này, ông mới bắt đầu mở lời, nói rõ lí do vì sao tới đây
Hiện tại cô An Nhiên đã là phu nhân của Tống tổng nhà chúng tôi.
Do đó, Tống tổng muốn thay mặt vợ mình chỉ trả toàn bộ chỉ phí mà bốn năm qua cậu Hoàng Kiên đã bỏ ra cho cô ấy.
Ở đây, chúng tôi đã ước tính được một con số và Tống tổng sẵn sàng trả gấp đôi số ước tính.
Vì vậy, tôi mong bà nhận cho.
Coi như đây là lời cảm ơn của gia đình Tống tổng đến cậu Hoàng Kiên.”
Trần Tuyết Hoa mở phong bì, nhìn thấy bên trong không phải là tiền mà là một tờ séc.
Bà rút ra xem.
Một dấy số rất dài, có đến chín con số 0 ở phần đuôi.
Trần Tuyết Hoa há hốc miệng kinh ngạc.
Chưa bao giờ bà được cầm số tiền lớn như thế trong tay nên nhất thời run rẩy.
Một tờ séc này bằng cả một đời tích cóp của người bình thường.
Vậy mà Tống Thành lại có thể kí không chớp mắt.
Trần Tuyết Hoa cố nén giọng nói run run: “Tôi hiểu rồi.
Dù sao trong suốt bốn năm qua, con trai tôi cũng đã chỉ ra cho An Nhiên không ít.
Không chỉ chỉ phí ăn ở, đi lại mà ngay cả việc cô ta sinh nở, chỉ phí nuôi con, thắng Kiên nhà tôi cũng bỏ ra một núi tiền.Có lẽ tờ séc này chưa chắc đã đủ.
Hà Văn Nhĩ lập tức nói ngay: “Thế thì mời bà cho một con số cụ thể.
Chỉ cần không quá mức, chúng tôi sẵn lòng trả thêm.”
Trần Tuyết Hoa cố gắng kiềm chế ý định nói ra một số tiền nữa.
Tờ séc này là quá thừa rồi, bà tỏ ý chê chỉ nhằm mục đích tăng vị thế của mình lên mà thôi.
Thấy Hà Văn Nhĩ không có chút gì là tiếc tiền, bà lại càng nhắc mình phải cư xử làm sao cho sang quý: “Không sao, tiền bạc không phải quá quan trọng.
Tôi vẫn nhận tạm vậy”
Nói xong, không để phí giây, bà liền nhét tờ séc trở lại phong bì, cất ngay vào túi xách.
Hà Văn Nhĩ quan sát từng cử chỉ của người phụ nữ ngồi đối diện, cảm thấy trong lòng ẩn ẩn khó chịu.
Rõ ràng thái độ và hành vi của bà ta không đồng nhất.
Loại người bên ngoài tỏ ra thanh nhã, bên trong lại tham lam như vậy ông đã gặp không ít.
Do đó, ông chỉ mỉm cười, không nói thêm câu gì.
.