Suốt một tuần Tống Thành ung dung dưỡng thương là một tuần Hoàng Kiên ăn không ngon, ngủ không yên.
Bên phía Tống Thành chưa động, Hoàng Kiên cũng không dò đoán được gì Toàn bộ số đồ đã mua được Trần Tuyết Hoa tìm mọi cách trả lại, cuối cùng, kiểm kê lại tiền thì bị hụt mất một phần tư.
Cũng may là bà còn chưa dốc nốt tiền mua xe, không thì chẳng biết sẽ mất bao nhiêu nữa.
Hoàng Kiên thấy mẹ đau lòng ngồi nhẩm tính chỗ tiền đã mất, nghiêm giọng nói: “Mẹ nhất định phải mang trả tận tay cho hẳn.
Nếu cần thì con đi cùng mẹ”
Trần Tuyết Hoa nghĩ đến viễn cảnh đó mà đau lòng: “Mẹ biết Tự mẹ đi cũng được.
Con vừa bị thương, không nên gặp.
Chờ bà đi rồi, Hoàng Kiên chán nản đi ra ngoài cho khuây khỏa.
Từ hôm đó tới giờ, anh vẫn chưa đi làm.
Cục trưởng cũng không hỏi han gì đến, có lẽ Lâm Tuyên chưa đưa đơn xin nghỉ phép của anh cho ông ấy.
Hoàng Kiên nhắn một cái tin hẹn trợ lý cùng ngồi cà phê để hỏi cho rõ ràng Trong lúc Lâm Tuyên còn chưa tới, anh đi vòng vòng trong khu thương mại.
Đây là tổ hợp khu thương mại lớn nhất thành phố, ngày nào cũng vô cùng sầm uất.
Chợt, anh nhìn thấy một cửa hàng bán đồ trang sức nữ rất xinh xản thì đứng ngắm một chút bên ngoài cửa kính.
“Xin chào quý khách! Mời quý khách ghé thăm! Chúng tôi đang có chương trình giảm giá đặc biệt đấy ạ”
Hoàng Kiên đi vào, chọn tới chọn lui được một chiếc dây chuyền có mặt hình con cá.
Anh nghĩ tới cảnh An Nhiên đeo chiếc dây chuyền này thì bất giác mỉm cười.
Chợt, một âm thanh trong trẻo cất lên, cắt ngang suy nghĩ của Hoàng Kiên: “Anh… lâu quá rồi mới gặp anhl”
Hoàng Kiên quay lại, thấy một cô gái rất trẻ trung, mái tóc dài được cặp lên gọn gàng, dáng vẻ thanh lịch, sạch sẽ: “Cô là…?”
Tống Nguyệt Sương bĩu môi hờn “Anh Hoàng Kiên không nhớ em ạ? Em tên là Nguyệt Sương, là bạn của chị Hồng Huệ.
Trong bữa tiệc ở nhà chị ấy, em có gặp anh mà.
Chắc chắn là Hoàng Kiên nhớ, nghề nghiệp của anh buộc anh phải có phản xạ ghi nhớ tất cả những khuôn mặt người đã gặp.
Có điều, anh không biết cô gái này vì sao lại hồ hởi thế khi gặp mình.
Anh đành chào hỏi qua loa rồi gọi người thanh toán tiền.
Nhìn thấy sợi dây chuyền nữ trên tay Hoàng Kiên, Tống Nguyệt Sương im lặng.
Thì ra người anh thích là Nguyễn An Nhiên, chị dâu thực sự của cô.
Bỗng cô cảm thấy hình ảnh hai người ở bên nhau thật xấu xí.
Vô cùng xấu xí.
Cô đột nhiên nói: “Anh… thích người đó nhiều lắm phải không?”
Hoàng Kiên không hiểu, nhưng thấy ánh mắt Nguyệt Sương rơi trên mặt dây chuyền hình con cá thì anh mỉm cười.
Nụ cười ấm áp của anh như mũi dao chọc vào nơi sâu nhất trong tim cô.
Tống Nguyệt Sương buột miệng nói: “Chị ấy đã kết hôn rồi mà.
Anh đừng thích người ta như vậy nữa”
Vẻ mặt tràn đầy bất mãn của cô gái nhỏ khiến người đi đường nào cũng phải ngoái lại xem hai người cãi cọ cái gì.
Nụ cười của Hoàng Kiên buồn đi rất nhiều: “Cô bé, em còn nhỏ nên có những việc chưa rõ ràng.
Kết hôn là việc của cô ấy.
Thích là việc của anh”
Tống Nguyệt Sương không chịu nổi biểu cảm bất đắc dĩ đó, bất chấp người qua lại trên phố rất đông, cô hét lên: “Nhưng anh trai em sẽ không bỏ qua cho anh.
Em không muốn anh bị anh trai đánh đâu”
Anh trai? “Ý em là Tống Thành?”
Tống Nguyệt Sương đỏ hết mặt mũi, vội vàng bỏ chạy.
Chết rồi, cô giận quá mất khôn, lỡ nói ra điêu không nên nói rồi.
Nếu anh biết cô là em gái của tình địch, làm sao chấp nhận cô chứ!
Chẳng lẽ phụ nữ trên đời này chết hết cả rồi sao? Vì cớ gì mà cả anh trai và Hoàng Kiên đều thích một người như vậy? Lại còn là người đã có con riêng, trên mặt có một vết bầm lớn vô cùng đáng sợ nữa!
Hoàng Kiên thấy cô bé chạy mất hút thì bối rối.
Anh nhìn chiếc hộp trên tay, một lúc lâu sau mới cẩn thận cất vào túi áo.
Tình cảm này làm sao nói dứt là dứt được?
Cùng lúc đó, ở biệt thự, Tống Thành khoan khoái gỡ bỏ lớp băng gạc đáng ghét.
Vết thương trên eo hẳn đã lành, chỉ để lại một cái sẹo dài bằng ngón tay út.
Vai cũng khá hơn nhiều.
Những ngày qua, mối quan hệ của hẳn và An Nhiên hết sức lạnh nhạt.
Cô còn bận chạy đôn chạy đáo, muốn quay trở lại trang trại làm việc.
Hà Văn Nhĩ nhận được cái nháy mắt của Tống Thành, bèn nói: “Bây giờ tất cả các cây lê đều đã được trồng xong rồi.
Cô chờ ít lâu nữa có công việc khác, tôi lại sắp xếp.
An Nhiên đành tiu nghỉu.
Tiền mới kiếm được một hôm đã gặp đủ thứ tai nạn xui xẻo, xem ra chặng đường tích tiền mua nhà cho con trai còn xa lắm.
Tống Thành thấy cô rầu rĩ thì lượn qua lượn lại như đèn cù.
“Có gì mau nói” An Nhiên không có kiên nhẫn với hẳn, cô không biết mình vừa lặp lại đúng câu mà Tống Thành thường mảng Ân Lãm mỗi khi anh ta lên cơn muốn trêu chọc người khác.
Hăn không chấp vẻ khó chịu của cô, rất ung dung ngồi xuống, uống miếng nước, sau đó mới mở lời: “Bác sĩ nói vết thương của anh hoàn toàn lành rồi.
Có thể vận động mạnh cũng được.
Mà anh không tin lắm.”
“Thế hả?” Cô hừ mũi.
“Ra ngoài kia thử bê mấy bao gạo giúp bà Hai xem bác sĩ nói có đúng không.”
Tống Thành thấy cô không vui, hẳn cũng không còn đủ kiên nhẫn để dỗ dành, trực tiếp nhảy sang ôm cô vào lòng, dụi dụi “Anh muốn thử với em.
Thích hơn làm với bao gạo nhiều!”
Biến… biến thái!
An Nhiên co chân, muốn đạp hẳn ra nhưng lại bị hẳn nhanh tay bắt được.
Hẳn đem một bên chân cô giơ lên cao, làm ra hình dáng hết sức đáng xấu hổ.
*Ồ, vợ anh thật nhiệt tình.
Không ngờ lại đáp ứng nhanh như thế” Hắn sấn sổ xông tới.
Bàn tay hư hỏng còn lại bắt đầu lần mò dưới lớp vải mềm mại.
An Nhiên gào ầm lên: “Điên à? Anh bỏ ra! Tôi cản chết bây giời”
Cô cố ý hét thật to để cho ai đó nghe thấy sẽ chạy ra làm Tống Thành phải dừng tay lại.
Hắn nhếch môi: “Anh cũng muốn thử xem vai mình thế nào” Nói xong, hẳn dùng tay bốc cô đặt lên vai trái.
Hoàn toàn ổn.
Tống Thành hài lòng vác người đi về phòng riêng.
An Nhiên đấm thùm thụp vào lưng hẳn, hét âm ï: “Tôi không muốn làm với người tôi không yêu”
Câu nói của cô thành công chọc giận hẳn.
Tống Thành ném cô xuống giường, cười gẵn: “Tốt, vậy em yêu ai? Muốn làm với hẳn?
Muốn anh cùng với hẳn luân phiên làm em liên tục?”
Tên khốn này, hẳn lại lên cơn điên rồi.
An Nhiên run sợ trước ánh mắt sáng quắc hung hăng của hẳn.
Cô lùi tít ra mép giường, cứng giọng: “Anh thiếu gì người.
Bên phòng kia cũng có một người sẵn sàng đấy”
Tống Thành vươn sải tay tóm lấy một bên chân cô, kéo mạnh lại.
Hẳn cần nhẹ mắt cá chân tinh xảo, ánh mắt như đuốc cháy rừng rực vẫn khóa chặt khuôn mặt tái mét của cô.
Từng tiếng thở hổn hển phát ra khiến bầu không khí càng thêm ám muội.
“Em biết vì sao người ta kết hôn không?
Chỉ có bốn thứ thôi: quyền, tình, danh, lợi.
Anh cho em cái danh phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia, cho em cuộc sống giàu sang, không phải lo nghĩ thiếu thốn, cho em người hầu kẻ hạ để em tùy ý sai bảo.
Vậy em cho anh được cái gì?”
Nói đến đây, hắn dừng lại.
Đôi môi đang lởn vởn trên bắp đùi trắng nõn của cô cũng chậm rãi, hơi thở nóng rực phả ra như thiêu đốt từng tấc da thịt cô.
Không phải quyền, không phải tiền, lại càng chẳng phải danh.
“Hiểu chưa?” Tống Thành ác ý vươn người, cắn vào miếng vải nhỏ đã ẩm ướt của cô.
“Làm cho tốt bổn phận của một người vợ đị”
Hành động càn rỡ của hắn khiến An Nhiên kinh hãi.
Hai chân cô quẫy đạp ầm ï, muốn đạp hẳn ra nhưng không được.
Trái lại, còn kẹp hản chặt hơn, đem hẳn dính sát vào cô.
“Không, không..” Cô líu ríu kêu nhưng miệng lại bị hẳn chặn lại.
Tống Thành hôm nay đã khỏe lại, rất muốn phóng túng một phen.
Hắn cản mút lấy hương mật ngọt ngào, quấy đảo lộn xộn tất cả.
An Nhiên nhằm tịt mắt, ra sức phản kháng không thành.
Cơ thể hắn rắn chắc như một khối thép cứ thế đè nghiến xuống, khiến cô không thể thở.
Cuối cùng, cô liều mạng cần.
Cắn vào lưỡi hẳn, muốn cắn đứt thứ ghê tởm đang sục sạo trong khoang miệng mình.
“Á..”, một tiếng kêu ré lên, sau đó An Nhiên vội vàng che miệng.
Máu.
Tống Thành hốt hoảng nhìn máu chảy ròng ròng từ khóe miệng cô.
Hẳn kinh hãi bóp chặt quai hàm,buộc cô phải há miệng ra.
“Em điên à?” Hắn tức đến nghiến răng ken két.
“Tại sao lại tự căn lưỡi mình?”
An Nhiên đỏ hoe mắt, đau đến mụ mị cả đầu óc.
Ai muốn tự cần lưỡi mình chứ, rõ ràng cô muốn cần hẳn mà.
Nhưng vì hẳn cứ khuấy đảo liên tục, làm mọi thứ lộn xộn hết lên, khiến cô không phân biệt nổi trên dưới.
Cuối cùng thành ra tự mình hại mình thế này…
Tống Thành vội vã chạy đi lấy một cái khăn sạch, ấn vào miệng cô để cầm máu.
Bà bác sĩ già đeo kính lại được triệu đến, nhìn thấy An Nhiên trong tình cảnh thê thảm này thì lạnh lùng nói: “Quá tam ba bận.
Mới có mấy ngày mà cậu hành hạ vợ tàn nhãn thế này hả?”
Tống Thành đen mặt: “Cô ấy tự cắn vào lưỡi mà”
“Có bác ở đây, cháu cứ nói thật.
Ai là người cắn vào lưỡi cháu đến chảy máu thế này?”
An Nhiên ngượng chín mặt, không dám nhìn ai, ngón tay xinh xinh chậm rì rì đưa lên chỉ vào mình.
“Nghĩ kĩ xem”, bác sĩ rất có kinh nghiệm trong việc phát nạn bạo hành, bà đoán chắc chắn nạn nhân sợ bị đánh đập nặng hơn nên mới bao che cho hung thủ.
“Có phải chồng cháu cắn cháu không?”
An Nhiên muốn khóc.
Đúng là anh ta cắn cháu đó bác ơi, nhưng cắn ở chỗ khác…
Bác sĩ biết là cô có điều khó nói.
Bà bèn bảo Tống Thành đi lấy một ly nước sạch lên.
Hắn vừa đi rồi, bà liền dúi vào tay cô danh thiếp của mình, nói nhanh: “Nếu chồng còn đánh cháu thì gọi cho bác theo số này.
Bác tham gia một hội chuyên bảo vệ, cưu mang phụ nữ bị bạo lực gia đình.
Nhất định bác sẽ giúp cháu được sống bình an.”
An Nhiên gật đầu cảm kích, nhét danh thiếp vào túi.
Vừa đúng lúc Tống Thành mang nước vào.
Bà bác sĩ lạnh lùng giúp cô sát trùng vết thương, kê thuốc rồi rời đi.
Trước khi ra khỏi phòng, bà còn ẩn ý nhìn An Nhiên một cái.
Tống Thành thấy An Nhiên tự làm mình bị thương thì trong lòng buồn bực.
Lưỡi cô mềm như thế, bây giờ bị căn nát, chắc chắn sẽ rất đau.
Rồi ăn uống cũng khó khăn hơn nhiều Hắn cảm thấy nếu không có thứ gì động viên tinh thần cô thì chắc chắn cô sẽ lại ốm mất.
Nghĩ vậy, hẳn nhanh chóng nhảy lên chiếc Audi, phóng vù ra ngoài.
.