Sau khi làm lắng dịu nghỉ ngờ của Hà Văn Nhĩ, Nguyễn Vũ Như lập tức về nhà mẹ đẻ.
Cô phải mau chóng mang việc này kể với bà Hoàng Phương nghe con gái thuật lại câu chuyện, không khỏi nhíu mày: “Con ranh đó thực sự muốn trốn?”
Lúc trước vì cứu con gái cùng với mối hôn sự vô cùng hời này mà bà buộc phải đưa Nguyễn An Nhiên vào thế mạng.
Không ngờ, Tống Thành lại giữ rịt lấy cô, nhất quyết không thả người, khiến Vũ Như lâm vào cảnh có nhà không thể về, ngay đến tấm chồng lý tưởng cũng mất luôn.
Bàn thua này vẫn khiến bà cay cú mãi.
“Bây giờ thì tốt rồi, mẹ ha.
Nếu nó tự mình trốn đi, con càng nhàn.
Không phải ngày nào cũng thấy bản mặt đáng ghét của nó lởn vởn xung quanh.”
Hoàng Phương nhấp một ngụm trà hoa cúc mật ong, chậm rãi suy xét: “Thái độ của con rể hiện tại có thay đổi không?
Không hỏi đến Tống Thành thì thôi, nói tới lại khiến Vũ Như khó chịu.
Cô hậm hực: “Sáng nay con nhắc anh ấy về thăm bác gái, anh ấy còn lạnh nhạt với con.
Đêm nào con cũng để cửa phòng mà không thèm tới.
Con chủ động thì anh ấy ném con ra ngoài.
Đúng là tức muốn ói máu!”
“Thế thái độ với con ranh kia thì sao?”
Vũ Như lập tức đỏ hoe hai mắt: “Con không biết… Sáng nay bọn họ cãi nhau một trận.
Anh ấy tức giận, bóp cổ nó, còn muốn xé váy áo ngay tại bàn ăn.”
Hai mắt Hoàng Phương quắc lên: “Xé váy áo?”
Vũ Như gật đầu: “Còn… còn có… ngay trước mặt con…
Làm sao mà cô dám mở lời kể những hành động khiếm nhã thô bỉ đó của hắn trước mặt mẹ mình cơ chứ.
Dù có ăn chơi trác táng đến đâu, Vũ Như cũng chưa dám suồng sã trước mặt phụ huynh.
Rõ ràng nhìn bên ngoài là Tống Thành đang làm cho An Nhiên nhục nhã.
Nhưng kì thực, nếu ai từng trải qua chuyện thân mật rồi đều biết, người đàn ông chấp nhận hạ mình làm những hành động kia nhất định là tôn sùng cô gái tới cỡ nào.
Mà đâu phải chỉ một lần, trước kia Vũ Như đã chứng kiến Tống Thành quỳ trước giường, vùi đầu say mê chăm sóc An Nhiên từng li từng tí.
Từng ánh mắt đảm đuối, cử chỉ khao khát đều khiến cô nổ tung vì ghen tị đến nỗi trút hận lên đầu thẳng nhãi Cá Chép.
“Anh ấy còn… đút cho nó ăn..” Rốt cuộc cô đánh trống lảng, không dám mang việc kia kể ra.
Hoàng Phương ngả người ra sau ghế, lặng thinh một hồi lâu.
Cuối cùng, bà nói: “Xem ra con rể đang lún sâu vào rồi Càng để lâu, sợ là càng khó dập lửa.
Hiện tại An Nhiên vẫn còn đang lưu luyến Hoàng Kiên, nên cố gảng đẩy nó ra khỏi biệt thự càng sớm càng tốt.
Con cũng nên nghe ngóng về Cá Chép để đưa nó đi luôn.
Chừng nào Tống Thành còn khống chế thằng bé, chừng đó An Nhiên còn chần chừ ở lại.”
Nói đến đây, bà dừng lại một chút cho Vũ Như kịp tiếp thu.
“Hoặc là, con nhanh chóng đưa hẳn vào tròng, sinh đứa.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã.
đó con rể sẽ chẳng giữ lại một đứa trẻ vừa không phải con mình, mà mẹ nó lại cắm sừng mình đâu.”
Vũ Như nhăn nhó: “Con không có cách tiếp cận anh ấy.
Đêm nào anh ấy cũng ngủ ở phòng An Nhiên.”
Hoàng Phương liếc con gái một cái, uyển chuyển nhấp một ngụm trà: “Triết học nói rất rõ, vật chất quyết định ý thức, cơ sở hạ tầng thay đổi thì kiến trúc thượng tầng cũng thay đổi theo.
Con cần làm cho ‘hạ tầng’ của hắn vùng lên trước.
Bản thân hắn càng mạnh mẽ thì khi chiến đấu với bản thân, hắn càng dễ thua”
Nghe tới đây, Vũ Như lờ mờ hiểu ra vấn đề: “Vậy… mẹ kiếm giúp con chút thuốc.
Loại nào không để lại dấu vết ấy.
Con sợ anh ấy thấy bất thường sẽ tra ra”
Hoàng Phương gật đầu, lại nghĩ đến Lê Bảo An.
Từ sau sự cố thuốc mất trí nhớ tạm thời kia, bà phải mất mấy món đồ hiệu đắt tiền mới giữ được quan hệ tốt với bà ta.
Vũ Như lại nói thêm: “Con viết lại biển số xe tải rồi đây.
Mẹ tìm cách giao cho Hoàng Kiên.
Xe này hẹn ba hôm nữa lại đến.
Đây là lịch cố định giao hàng.
Mẹ nói anh ta cứ chú ý quan sát, sẽ có ngày đón được An Nhiên”
Giao hẹn xong xuôi, Vũ Như ung dung đi mua sắm.
Cô tranh thủ gọi cho Cấn Hạo.
Ninh để vui đùa một lát.
Từ sau sự cố đột nhập bắt người bất thành, anh trai của Cấn Trần Ninh cũng không cho phép c‹ lạc, tỏ ý coi thường cô ra mặt.
Thật tức chết!
Mặt trời rất nhanh đứng bóng, người trên đường cũng thưa thớt dần.
Trên tầng cao.
nhất của tòa nhà NC Building, Tống Thành bực bội đi đi lại lại.
Hắn quên phéng mất là đã tống khứ trợ lý của mình đi châu Âu từ đời nào.
Chỉ vì mấy đóa hồng của An Nhiên, hẳn vội vàng đuổi cổ đại tổng quản của mình đi mà không cần suy nghĩ.
Giờ thì hay rồi, ai làm quân sư cho hắn bây giờ?
Cánh cửa vang lên hai tiếng gõ sắc nét, có chừng mực.
“Vào đi”
Diệp Phong một thân đồ đen sải bước đi vào, toàn thân toát ra hương vị lãng tử quyến rũ khó cưỡng.
Anh vừa mở miệng chào hỏi đã bị Tống Thành quăng cho một câu: “Thu cái bộ dạng thả thính đấy lại!”
Diệp Phong nhe răng cười, ngay cả tư thế ngồi xuống ghế cũng không giấu vẻ nghênh ngang đào hoa “Bộ dạng đẹp trai là do cha sinh mẹ đẻ Thính có thể thu chứ đẹp trai thì không thể”
Đang lúc Tống Thành cáu kỉnh, không có kiên nhãn đâu nói đùa.
Hẳn cộc lốc hỏi: “Kết quả có chưa?”
Diệp Phong không cười nữa, ánh mắt vừa chớp liền khôi phục vẻ lạnh lẽo, sắc sảo: “Đã có.
Nước trà không hề có độc.
Tuy nhiên, bên trong lại có vài sợi lông li ti giống như của một loại sâu gì đó: Tống Thành cực kì cảnh giác.
Trà đó Thanh Tuyền bắt đầu pha khi hắn tới.
Chén cũng được tráng nước nóng cẩn thận.
Nếu có sâu, chắc chắn không phải ngẫu nhiên nó tự bò vào.
Hơn nữa, nước trà lúc cô đưa cho hẳn còn nóng rẫy, hẳn không uống được, chẳng có con sâu nào rơi vào lại toàn mạng đi ra.
“Mới gặp một lần đã tìm cách hạ độc sao?” Không phải vì hẳn từng thu mua công ty nào đó của nhà cô ta đấy chứ?
Diệp Phong nhe răng cười: “Biết đâu người ta thấy anh đẹp trai khỏe mạnh, ưng mắt quá nên muốn bắt về nuôi.”
Tập tài liệu trên tay Tống Thành bay thẳng vào bản mặt nhe nhởn của Diệp Phong, dừng cách da mặt anh ta đúng một đốt ngón tay út.
Anh ôm tập tài liệu xuống, nghiêm túc nói “Sếp, có lẽ nào Thanh Tường biết thân phận thực sự của anh, tính trèo một chân lên giường của anh không?”
Tống Thành theo phản xạ hừ mũi: “Giường của tôi đã đủ người.
Cô ta muốn leo lên mà được chắc.”
“Nguyễn An Nhiên gần đây thế nào? Đã ngoan ngoãn quy thuận anh rồi chứ?” Diệp Phong vốn là hỏi thăm thật lòng, không ngờ lại chọc đúng vào vết thương của hắn.
Tống Thành đen sì mặt mũi nói: “Cô ta là loại đàn bà cứng đầu nhất mà tôi gặp.
Mặn nhạt đều không ưa”
Diệp Phong hiếm khi thấy tổng tài nhà mình chịu bó tay trước việc gì, lần này xém chút nữa vò đầu bứt tai, chắc chắn là đối phương khó trị.
Anh vội vàng dốc hết vốn liếng của mình ra tư vấn: “Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa mà sếp ơi.
Mâu thuẫn cái gì cũng cứ mang lên giường mà giải quyết.
Triệt để, êm thấm ngay.
Em đã hi sinh thân mình để kiểm chứng phương pháp này, tỉ lệ thành công là trăm phần trăm đấy”
Tống Thành khinh bỉ nhìn cấp dưới đang cười tươi rói, khoe vẻ đẹp phơi phới như gió xuân.
“Cậu còn chưa có vợ, cái kiểm chứng đó không có giá trị.
Nếu vợ cậu mà cứng đầu đến nỗi cậu vừa đè cô ta, cô ta lập tức cắn lưỡi thì sao?”
Diệp Phong đần mặt: “Được em thị tẩm là phúc phận của cô ấy, sao lại cắn lưỡi được? Chắc chắn kĩ thuật quá kém nên mới làm đối tác cắn nhầm lưỡi thôi.”
Lần này là một tập hồ sơ bay vèo đến trước mặt Diệp Phong.
Anh lập tức tỉnh ra: “Nguyễn An Nhiên thực sự cắn lưỡi? Kiên quyết như vậy?”
Tống Thành cau có ngồi xuống ghế, quay ra nhìn không gian bao la từ khung cửa kính sau lưng.
Tự cần lưỡi còn nhẹ, sáng nay cô ta còn cưỡng hôn hắn, nói là muốn trêu đùa hẳn vì hẳn tự mình dâng tới cửa nữa kìa! Nhục nhã này để đâu cho hết!
Thấy sếp mình ở công ty hô mưa gọi gió, về nhà lại bị vợ nhảy lên đầu, Diệp Phong muốn giúp nhưng cũng không biết giúp làm sao.
Anh vo ve hiến kế: “Hay sếp tặng quà đi”
Tống Thành ảo não: “Tặng hoa, tặng quà xa xỉ đều không thích” Còn đem hoa kia vứt vào sọt rác nữa…
Trí não Diệp Phong hoạt động tanh tách: “Vậy tặng đồ ăn.
Con gái là chúa mỏ khoét!”
“Tôi nhớ cậu có người anh em có nông trường ở Bắc Mỹ phải không?”
Diệp Phong ngẩn ra: “Có.
Thằng Ba Đía anh cũng gặp rồi á”
“Bảo cậu ta gửi một ít nam việt quất về đây.
Có loại quả mọng nào tươi ngon cũng mang về.
Diệp Phong lại càng ngốc hơn: “Ủa chỉ vậy? Bộ anh tính lấn sân sang bên nông sản?”
Tống Thành nhàn nhạt nói.
“Mợ thèm trái cây chua ngọt.”
ỒI Diệp Phong vỡ lẽ.
Rõ ràng phút trước vừa nổi khùng vì không trị được, phút sau đã tự mình đội người ta lên đầu rồi.
Sếp à, con đường thê nô của anh còn dài lắm!
Những lời này Diệp Phong chỉ dám để trong lòng, nếu nói ra, sợ là vé đi châu Âu của anh sẽ được đặt ngay tắp lự.
.