Bữa cơm này thật đủ hương vị.
Vỗn dĩ Tống Thành không thích đồ ăn nặng mùi, An Nhiên thích ăn thanh đạm, còn Vũ Như lại đặc biệt thích hải sản tươi sống.
Bà Hai trổ hết tài năng, cuối cùng làm ra được mâm cơm mười tám món chay mặn phối hợp, đông tây giao hòa, cổ kim lẫn lộn.
An Nhiên nhìn qua một lượt, rất ý thức tránh xa mấy món là sở trường của Vũ Như.
Bình thường đã bị chị ta mỉa mai là tranh chồng, tranh chức phu nhân, giờ ăn một miếng cá lại bị mỉa mai cả tranh ăn nữa thì đúng là nhục nhã!
Cô cẩn thận từng li từng tí ăn lần lượt mấy món rau củ.
Tống Thành liếc An Nhiên ngoan ngoãn gắp từng miếng nấm hương thơm ngát, tự nhiên hẳn thấy thịt bò trong.
miệng mình cũng trở nên vô vị, chẳng khác gì đang nhai rơm.
Tức khäc, hản chìa bát ra.
“G†?” An Nhiên ngẩng lên nhìn cái bát men sứ long lanh như ngọc lửng lơ trước mặt mình.
Tống Thành mặt không đổi sắc: “Anh muốn ăn nấm”
Vũ Như lập tức nhoài người với chiếc muôi, đon đả: “Để em múc giúp anh”
Tống Thành không phản ứng lại lời cô ta, cái bát sứ vẫn kiên trì đưa tới trước mặt An Nhiên, dáng vẻ không khác gì một cậu bé cứng đầu kiên quyết đòi bằng được cái mình muốn.
Cô bất đắc dĩ phải buông đũa, cầm lấy cái bát của hẳn, lại ni Ý cái muôi trong tay Vũ Như, cẩn thận vớt vài miếng nấm thả vào bát.
Lúc này Tống Thành mới chịu yên ổn ngồi ăn.
An Nhiên cũng không dám nhìn lên, sợ lại bị hắn sai bảo cái gì.
Vừa nấy tay cô cảm nhận rõ sự bất mãn, không muốn buông muôi của Vũ Như, chính cô cũng không hiểu vì sao Tống Thành lại hay làm ra hành vi chọc tức người khác như vậy.
Hắn ghét cô thì không sao, nhưng đến Vũ Như vốn là người hẳn định cưới, hẳn vẫn ít khi niềm nở.
Phải chăng cách yêu của tổng tài đều là như thế? Có thể lặng lẽ cho một người mức đãi ngộ tốt nhất, nhưng vẫn chưa đủ, còn phải làm cho người ấy ghen tuông.
An Nhiên cảm thấy mình không thể hiểu được đầu óc của loại đàn ông có tiền như Tống Thành.
Một miếng thịt chân giò trong bát canh nhanh chóng được múc vào trong bát của cô.
An Nhiên vội ngước lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt cũng ngỡ ngàng không kém của Vũ Như.
Lần thứ hai rồi chị ta phải chứng kiến cảnh Tống Thành lấy đồ ăn cho An Nhiên, trong lòng vẫn chưa hết bài xích Cô vội chuyển hướng nhìn, không dám tiếp xúc với ánh mắt cay nghiệt của Vũ Như nữa, bèn hướng về phía Tống Thành.
Hắn nhàn nhạt nói: “Không ăn thịt thì không có sức”
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Vũ Như kín đáo hừ một tiếng, cảm thấy da mặt mình lại dày thêm một tầng, không muốn nhìn thêm nữa.
Miếng thịt lấp lánh trong bát khiến An Nhiên rất chướng mắt.
Cô không nghĩ nhiều, lập tức gắp nó ném trả lại vào bát của Tống Thành.
Xưa nay phụ nữ là thứ sinh vật không đáng tin nhất.
Vũ Như tuy bụng nghĩ không nhìn nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đập bàn quát khẽ: “Mất vệ sinh! Đồ em đã đụng đũa, dính nước miếng bẩn thỉu sao dám gắp bỏ vào bát người khác?” Nói xong lại quay ra cười với Tống Thành.
“Anh đừng để bụng, em gái em vô phép tắc.
Ngày trước ở nhà từng bị mẹ răn dạy rất nhiều mà vẫn không sửa được cái nết đó.”
Tống Thành chợt vỡ ra một chuyện “Không thích thịt lợn?” Lần trước hẳn lấy cho cô một miếng chả lá lốt, cô trầy trật mãi mới ăn hết.
Lúc đó còn có Hạ Cẩm cùng Tống Nguyệt Sương, không thể tùy tiện ném đi.
An Nhiên cúi thấp đầu, lí nhí đáp một tiếng Nhìn bộ dạng giả vờ nhu mì của cô, Vũ Như không kìm được mà buông một câu: “Hồi xưa em ăn tạp lắm, sao bây giờ lại kén ăn như vậy?”
Ăn tạp là vì ngoài cơm thừa chỉ có canh cặn, không ăn không có sức đi học.
Bây giờ việc một ngày của cô không ăn thì ngủ, ăn nhiều thịt thì chỉ thêm ì ạch, nặng nề thôi.
Huống chỉ, Tống Thành tự ý gắp cho cô món cô không thích thì cô có quyền không ăn chứ.
An Nhiên không đáp lại, cố gắng và cơm thật nhanh để có thể mau chóng đứng lên.
Dáng vẻ vội vã hấp tấp của cô khiến Tống Thành buồn cười, hắn ung dung gắp miếng thịt chân giò bỏ vào miệng, nhai hai miếng là xử lý xong.
Chính An Nhiên cũng không khỏi ngỡ ngàng: “Nước miếng… bẩn.” Khi nãy là cô nóng nảy muốn trả đũa hắn, không ngờ hắn lại ăn thật.
Tống Thành từ tốn nói: “Nước trong cái miệng nào của em tôi cũng đã ăn qua.
Không bẩn”
Mặt An Nhiên có thể nứt ra máu được: rồi.
Cô co rúm cả người lại trước ánh mắt tàn sát từ phía Vũ Như phóng tới.
Ông trời ơi, nếu ông ưu ái cho hắn sống thì ông có thể giáng sét xuống đánh chết cô ngay được không?
Hản đúng là khắc tinh của cô mà, chỉ dùng một câu nói cũng khiến Vũ Như ghen tuông đến mức muốn băm cô thành nghìn mảnh.
Lại một miếng cá hấp được đưa tới cho An Nhiên.
“Ăn cái này vậy”
Lần này, chính Vũ Như cũng nén hận hùa vào: “Anh Thành đã chăm sóc em chu đáo như thế, em cũng nên nể mặt anh ấy một chút.
Mau ăn đi”
Có trời biết để nói ra câu đó, cô phải dùng tới bao nhiêu can đảm.
Nhưng để tái diễn cảnh anh gắp, tôi bỏ, anh ăn kia thì cô không cam tâm.
Lần này An Nhiên liều mạng ném miếng cá vào miệng nhai thật.
Cô cảm nhận rõ ràng sự thích thú của Tống Thành.
Phải chẳng, hẳn thấy vui khi đạt được mục đích làm cho.
Vũ Như ghen? Nếu vậy, cô phải mau mau chóng chóng mà ăn cho xong, rồi khẩn trương chuồn lẹ.
Người ta nói trời đánh tránh miếng ăn.
Nhưng số An Nhiên là số con rệp.
Cô vừa mới nhắc mình nhanh nhanh lên thì đã thấy cổ họng đau nhói cơn đau buốt lịm khiến cô phải ngừng lại, vội ôm lấy cổ.
Tống Thành cau mày, nhìn khuôn mặt trắng nõn đang nhăn nhó của cô thì vội vàng đẩy ghế đứng lên: “Hóc xương cá?”
An Nhiên đau chảy cả nước mắt, gật gật đầu.
Cơm trong miệng vẫn còn, phản xạ nuốt của cô vẫn tiếp diễn, mỗi lần lại một phen đau muốn chết.
Cô không biết làm thế nào, cố sức nuốt cái xương tăm đáng ghét xuống mà không được, chỉ càng làm mình đau đớn thêm.
Vũ Như nhìn bộ dạng khổ sở của An Nhiên, muốn cười lắm nhưng chỉ dám chép miệng: “Đã nói bao lần rồi, ăn uống phải từ tốn, đâu ai giành mất phần mà sợ”
Vừa bị đau, vừa bị chửi xéo là tham ăn tục uống, An Nhiên không có cách nào ngoài trân mình chịu trận.
Tống Thành một tay nâng cằm cô, kêu cô há to miệng, tay kia nhanh chóng mở đen pin trong điện thoại soi vào.
Trong miệng còn rất nhiều cơm đang nhai dở tạo thành một đống bầy nhầy đáng sợ.
An Nhiên ngượng quá, cố nuốt xuống nhưng lại càng đau hơn.
Tống Thành đem bát của hẳn tới: “Nhổ hết ra” An Nhiên vội vã làm theo, phun cơm đầy bát của hẳn.
Cảnh tượng cơm cháo bẩn thỉu khiến Vũ Như buồn nôn không thể tả nhưng Tống Thành mật không biến sắc, giúp cô làm sạch khoang miệng, sau đó bắt cô ngửa đầu để hẳn soi đèn.
Quả nhiên bị một cái xương chữ Y mắc vào họng.
Giọng hắn hạ thấp: “Chịu khó một chút” An Nhiên chưa kịp hiểu, hắn đã thò hai ngón tay dài vào họng cô, nhắm trúng cái xương, lựa thế để lôi ra.
Một cú nhói buốt kinh dị ập tới, An Nhiên theo phản xạ cắn cả vào tay hắn.
Hắn để cho cô căn, nhẹ nhàng chuyển ngón tay, cẩn thận nhổ cái xương.
“Xong rồi” Cổ họng An Nhiên thoát khỏi cơn đau, trở nên thông nhuận hơn hẳn.
Tống Thành ném cái xương vào bát, lại múc một thìa nước rau muống có vắt chanh đưa tới: “Uống đi.
Còn đau không?”
An Nhiên lắc đầu.
Thực ra vẫn đau âm ỉ một chút, là hậu quả do cái xương kia để lại.
Lúc này cô mới thấy xung quanh đã có thêm cả bà Hai và Hà Văn Nhĩ từ lúc nào.
“Tốt rồi, đừng sợ” Tống Thành rút một mảnh khăn giấy lau nước canh ở khóe miệng cô, sau đó vẫn dùng tiếp để lau tay.
“Từ mai không ăn cá nữa”
Bà Hai lập tức “Vâng” một tiếng làm An Nhiên hết hồn.
Vũ Như rất thích ăn hải sản, nếu chỉ vì sự cố này mà không được ăn cá, chị ta sẽ hận chết cô.
Huống hồ cô cũng không ghét cá.
An Nhiên vội níu tay hẳn, lắc lắc đầu: “Không cần.
Tại em không cẩn thận thôi”
Tống Thành nhíu mày, hẳn không thích người khác cãi lời, nhưng cô sống chết vẫn muốn ăn, hắn cũng đành nhân nhượng.
Bà Hai liền đưa một cái thang cho hắn xuống: “Từ lần sau tôi sẽ lọc sạch xương cá, cô An Nhiên không lo bị hóc nữa”
Nghe thế, Tống Thành mới “Ừ” một tiếng trầm trầm.
Hắn nhìn đôi môi đỏ lựng của cô vẫn nằm trên tay mình, không kìm được, cúi xuống chạm môi một cái.
An Nhiên bị giật mình, vội ngả sau sau để tránh nhưng không kịp.
Hắn ôm siết lưng cô chỉ bằng một tay, tay kia vẫn giữ chặt căm nhỏ, cánh môi trăn trọc dỗ dành: “Ngoan.
Sẽ bớt đau.”
Bất cứ ai có não cũng biết đó là một câu ngớ ngẩn.
Người ta đau họng, anh trai ơi, sao lại chữa ở môi???
.