Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài


Bữa sáng kết thúc bằng cảnh An Nhiên bị giao việc ôm bộ váy được đặt may thủ công tình xảo của Vũ Như đi giặt.

Cô cũng không nề hà, vốn dĩ từ nhỏ đã quen việc phải tự mình giặt giũ.

Dù trong nhà có người giúp việc nhưng Vũ Như cứ hứng lên là bắt An Nhiên đi giặt đồ, dọn vệ sinh, quét tước… có khi còn mệt nhọc hơn cả Hồng Ngọc.

Cho nên hôm nay cô bị bắt làm việc cũng không phải điều gì mới mẻ.

Nhưng Tống Thành không cho phép người khác bắt nạt vợ nhỏ của hắn.

Đêm qua cô rất ngoan, làm tâm tình hắn rất mực vui vẻ.

Hẳn một mặt muốn dang tay để bảo hộ cô, không cho người khác động đến, mặt khác lại thận trọng không muốn để Vũ Như có cớ mách Hạ Cẩm, gây phiền hà.

Thấy cô ta đi về phòng định thay bộ váy ra giao cho.

An Nhiên, hẳn liền nói: “Không có thời gian.

Trên đường đi mua bộ khác”

Vũ Như vẫn chưa đạt được mục đích, muốn năn nỉ một chút: “Em thay đồ nhanh lắm, chỉ năm phút thôi”

Tống Thành không đáp lại, tự mình nhặt chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài.

Vũ Như không còn cách nào khác, đành líu ríu đi theo hẳn.

Trước khi đóng cửa xe, cô ta còn ngoái lại nhìn An Nhiên với vẻ đắc ý rõ mồn một.

An Nhiên chán nản chẳng muốn nhìn lâu.

Hắn sốt ruột muốn đưa Vũ Như về nhà mẹ thật nhanh, còn hào phóng mua váy mới cho chị ta nữa.

Cô là cái gì mà dám tỏ thái độ?

Hai người vừa đi khỏi, An Nhiên liền lẳng lặng về phòng, trong lòng tự nhắc mình việc quan trọng bây giờ là phải rời khỏi đây cùng Hoàng Kiên chứ không phải đi giận dỗi vu vơ chỉ vì một chiếc váy.

Cô nói với vị quản gia già: “Chú Nhĩ, cháu về phòng nghỉ ngơi một chút.

Nếu anh tài xế hôm nọ mang mỹ phẩm tới thì chú gọi cháu ngay nhé.”

Hà Văn Nhĩ nghĩ cô lại muốn nhờ mua thêm cái gì, bèn đáp ứng một tiếng.

Sáng nay thời tiết khá dễ chịu, đường xá cũng thông thuận bất ngờ.

Tống Thành lái xe một mạch tới nhà Hạ Cẩm mà không gặp phải một đoạn đường tắc nào.

Hắn theo ý Vũ Như, dừng lại ở một cửa hàng thời trang xa xỉ.

Khỏi phải nói Vũ Như đã ao ước đến tình huống này bao nhiêu lần: được Tống Thành hộ tống đi mua sắm.

Cô vui vẻ xuống xe, chờ hắn cùng sánh bước vào trong cửa hàng.

Hai tay cô ôm chặt cánh tay hắn, duyên dáng gật đầu đáp lại nhân viên đang mở cửa cho hai người.

Hình ảnh cặp đôi nam nữ đẹp như minh tinh bước vào mở hàng lúc sáng sớm khiến cho tất cả đám nhân viên hôm ấy tỉnh cả ngủ, cứ lén lút ngắm nhìn.

Vũ Như rảo bước một vòng, cảm thấy muốn ở đây thật lâu.

Nhưng Tống Thành vừa nhắc nhở cô: bọn họ chỉ có mười phút.

Cho.

nên mua cái gì cũng phải chớp nhoáng €ô nhìn lướt một lượt, thấy nhân viên cửa hàng vừa mang ra một chiếc váy lụa để mặc cho ma-nơ-canh, màu sắc tươi sáng, chất liệu đặc biệt, chắc chắn không tầm thường.

Bắt gặp ánh mắt của cô, nhân viên tư vấn bèn nhanh nhảu mời chài “Mẫu này mới được gửi thẳng từ Pháp về cửa hàng vào đêm qua.

Hiện tại chỉ có duy nhất một chiếc để giới thiệu dòng hàng đặc biệt cao cấp, nếu chị ưng thì chúng em sẽ lấy size rồi tuần sau hàng mới về sẽ giao tới cho chị”

Vũ Như ngắm lớp lụa đỏ mềm mại phản chiếu ánh sáng rực rỡ, cảm thấy nếu mình mặc lên sẽ rất quyến rũ.

Nhưng giá tiền quá đắt đỏ, gấp tận năm lần những sản phẩm khác của cửa hàng.

Cô quay ra nhìn Tống Thành, thấy hẳn cũng đang đặt ánh mắt nơi ma-nơ-canh, lại có chút thất thần thì càng quyết tâm muốn mua hơn.

Chắc chẳn hắn đã vừa mắt!

Nếu Tống Thành nhìn thấy cô trong bộ váy này, nhất định sẽ phải lưu tâm.

“Tôi muốn mặc thử” Vũ Như quyết tâm quyến rũ hẳn thêm một phen.

Váy lụa khoét cổ chữ V sâu hun hút tới chân ngực, mặc lên người sẽ nổi rõ vòng một đầy đặn, lại càng tôn thêm eo nhỏ thắt lại, bên dưới hông nở ra tròn trịa.

Một chiếc váy quá hoàn hảo để phô diễn tất cả đường cong của cơ thể phụ nữ.

Nhân viên vừa định mang váy đến, Tống Thành đã lạnh lùng nhắc nhở: “Mẹ tôi không thích màu này”

Vũ Như giật mình, chợt nhớ tới lí do cô mang ra làm khó An Nhiên.

Chính miệng cô đã nói chiếc váy kia được đặt may theo màu nhã nhặn Hạ Cẩm thích, bây giờ lại đùng đùng đòi mua một chiếc đỏ rực quyến rũ đến bốc lửa, chẳng khác nào hắt nước vào tuyên bố lúc trước.

Cô chớp mắt, quay sang ôm tay Tống Thành nũng nịu: “Em chỉ mặc thử chút thôi.

Còn chiếc mà em định mua..” Đôi mắt đẹp đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên một váy chiếc có màu sắc tương tự với chiếc đang khoác trên người.

“… ở kia kìa”

Hắn không nhìn, quyết một câu ngắn gọn: “Lấy đi.” Sau đó rút ví ra, tỏ ý muốn kết thúc việc mua sắm ở đây.

Quyết đoán quẹt thẻ thanh toán hóa đơn đồ thời trang cho phụ nữ chắc chắn là hành động hấp dẫn nhất của đàn ông!

Dáng vẻ tiêu tiền không cần nhìn giá của Tống Thành khiến Vũ Như mê mẩn.

Nhân viên nhận chiếc thẻ đen hắn đưa, lập tức biết ngay người này ở đẳng cấp còn cao hơn cả tầng lớp khách hàng thường lui tới cửa hàng này mua säm, liền hết mực cung kính: “Anh chị có muốn lấy thêm mẫu nào khác không ạ?

Tống Thành gật đầu, chỉ vào chiếc váy lụa đỏ mà Vũ Như muốn mặc thử: “Gói cái này lại.”

Nhân viên lúng túng: “Đây là hàng mẫu, còn hàng bán sẽ về sau một tuần nữa ạ”

Hẳn không quan tâm lắm, nhàn nhạt nói: “Tôi trả gấp đôi”

Một lời này của hẳn khiến trong lòng Vũ Như ngọt như đổ mật.

Nhìn cảnh đám nhân viên vội vã gọi điện cho quản lý cầu cứu, cô vui sướng đi vào phòng thay đồ, trước khi kéo rèm còn âu yếm cho hẳn một cái liếc mắt.

Tiếc là hắn không nhìn thấy.

Vũ Như thay đồ xong, cảm thấy cực kì mĩ mãn.

Dù chiếc đầm cô đang mặc không phải loại cô thích, nhưng nghĩ đến việc nó được.

Tống Thành trả tiền, cô lại cảm thấy toàn bộ thân thể mình ngứa ngáy như được hắn bao bọc trong tay.

Lúc lên xe, thấy Tống Thành đã ngồi sẵn, lại thêm chiếc túi lớn đặt ở ghế sau chứng tỏ hắn đã mua được món hàng mình muốn, cô càng vui vẻ tin rằng quyết định hi sinh bộ váy kia là đúng.

An Nhiên nếu biết chuyện này chắc chẳn sẽ tức đến thổ huyết!

“Hất xì!”

An Nhiên không hiểu ai nhắc mình, khụt khit một hồi.

Cô chờ lâu lắc không thấy người tài xế kia thì đâm ra sốt ruột, tự mình xuống vườn giả bộ hóng gió để ngóng chờ.

Chờ lồi lại thấy có người đi tới, dáng vẻ rất “Ân Lãm? Anh về rồi à?”

Ân Lãm dáng vẻ nhanh nhẹn xách theo một đống đồ lỉnh kỉnh, vui vẻ nói: “Đã lâu mới gặp, đây là quà châu Âu đặc biệt mua cho cô đó”

An Nhiên rất ít khi được nhận quà, thấy người ta một lần đem tới cả núi đồ thì cực kì cảm động.

Ân Lãm thấy phu nhân nhà sếp vui vẻ thì trong lòng cũng thở phào.

Từ ngày lấy vợ, tâm tính của sếp thật thất thường, đang yên đang lành lại tống cổ thư kí thân tín đi Tây một chuyến.

Ân Lãm cảm thấy An Nhiên đóng vai trò rất quan trọng trong việc giúp sếp nhà anh bình ổn tâm lý, cho nên anh mang chút lễ vật tiến cống, mong “quan bà” giúp cho mình được sống bình yên.

Anh dâng lễ vật xong, liền vội vàng đi ngay: “Không làm phiền cô nữa, tôi phải về công ty báo cáo đã.

Khi khác gặp lại.”

“Khi khác gặp lại” của anh chính là “Khi khác lại tới đây ăn chực” Cô vây tay chào, trong lòng tự hỏi bao giờ xe tải đưa đồ kia mới đến.

Bà Hai giúp cô thu dọn mấy thứ Ân Lãm đem tới xong bèn hỏi cô có muốn làm cái gì giết thời gian không.

An Nhiên nghĩ đến những chùm ổi chín thơm nức, cảm thấy muốn thử nghiệm thứ gì mới mẻ một chút: “Làm bánh ngọt đi.”

Bà Hai vội vã can ngăn: “Cậu chủ không thích đồ ngọt.

Cô làm cái khác đi.

Bánh bột lọc hay bánh tôm chẳng hạn.”

An Nhiên vẫn chưa nguôi cảm giác ê ẩm ban sáng, nhớ đến khuôn mặt của Tống.

Thành lạnh lùng giục Vũ Như mau lên xe, còn hứa mua váy cho chị ta, cô liền khó chịu: “Vậy thì càng phải làm”

Kì cạch mất mấy tiếng đồng hồ, bánh bông lan hương vị ổi đào được ra lò, màu sắc đẹp mắt, hương thơm nhè nhẹ thực dễ chịu.

An Nhiên hồ hởi đem dao đến cắt một miếng.

Cô vừa cầm khối bánh lên, chưa kịp ăn thử thì đã có một cái miệng khác ngậm luôn khối bánh ngọt của cô, đem nhai nuốt.

“Sao… anh lại ở đây?”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui