Miếng bánh bông lan bị Tống Thành xử lý gọn ghẽ, An Nhiên lại xắn một miếng nữa, tự mình nếm thử hương vị món lạ lần đầu làm.
Không ngờ, cô vừa cản miếng bánh bông xốp thơm lừng vào miệng, Tống Thành phàm ăn tục uống lại tiếp tục xông tới, thẳng thừng cướp đoạt miếng ngon trong miệng cô An Nhiên bất ngờ bị người ta hôn, còn bị đầu lưỡi đối phương lừa mất vị ngọt, suýt nữa thì ngã ngửa ra sau lại được Tống Thành ôm lấy.
“Anh… hừ..” Cô nghĩ mãi không ra câu nào xứng đáng để quăng vào tên vô lại này.
Hắn chẳng những không biết xấu hổ, còn ghé sát mặt trêu ngươi làm cô ngượng chín người “Ngọt thật” Hắn đùa giỡn một lời hai ý.
“Lại còn thơm.
Ăn rất ngon”
Cô muốn khóc ròng! Dì Hai à, sao dì nói gã hung thần này ghét đồ ngọt? Thế này mà là ghét sao???
Tống Thành ăn được mỹ vị xong thì cực kì hài lòng.
An Nhiên mãi mới thoát khỏi hẳn, cảm thấy chẳng muốn ăn thêm cái gì nữa.
Cô đem đồ dùng nhà bếp bị dơ đi rửa sạch Lịch kịch dọn dẹp chán chê, đến khi xong việc ngẩng lên, cả căn nhà đã chìm vào tĩnh mịch.
Lòng cô khẽ chuyển.
Hôm nay hẳn đưa Vũ Như về thăm nhà cũ, còn phải ở lại qua vã lái xe trên đêm.
Hản là giờ này đang vội đường đi.
An Nhiên vỗ vỗ ngực mình, cơn tức ngực.
khó khăn lắm mới vơi đi được một chút.
Cô tự nhủ: hẳn là mình đã để ý Nguyễn Vũ Như quá nhiều, cho nên thấy chị ta được thỏa nguyện mới tức tối như thế.
Cảm giác khó chịu này hoàn toàn không liên quan tới Tống Thành.
Cô yên tâm với suy nghĩ đó, lẳng lặng đi về phòng.
Vừa mới đi được mấy bước ra tới sảnh, bóng người lười biếng ngồi trên sofa làm cô giật cả mình, suýt thì hét lên.
Tống Thành ung dung tựa nửa mình vào tay ghế, thân người thon dài duỗi dọc theo chiều dài sofa như một con báo nhàn nhã nằm nghỉ.
Hắn đang mải xem thứ gì đó trên máy tính bảng.
Thấy An Nhiên xuất hiện, hắn liền vẫy cô: "Lại đây"
An Nhiên chần chừ một lát cảm thấy có thể trên màn hình kia là một video khác của con trai, cô lại muốn đi qua.
Tống Thành vẫn dán mắt vào màn hình không nhìn thấy biểu cảm khó xử của cô.
Một bên là được nhìn thấy con trai, một bên là đem thân đánh đổi, An Nhiên vô cùng đau khổ.
“Sao thế?” Thấy An Nhiên mãi không nhúc nhích, Tống Thành mới ngẩng lên Khuôn mặt chờ đợi của hắn làm cô không cưỡng lại được, cứ thế bước về phía hắn.
Cô vừa tới nơi, hắn đã đưa tay kéo cô ngã vào lòng mình: “Lại suy nghĩ cái gì?”
An Nhiên lắc đầu, sau đó nghĩ lại, bèn ngập ngừng mở miệng: “Anh ở đây thế này cũng được à?”
Không nghĩ cô lại hỏi như thế, hắn phì cười, cưng chiều mà hôn lên tóc mềm: “Em không muốn anh đi, anh sẽ không đi”
Không đi? Nực cười! Sáng nay ai còn giục giã Nguyễn Vũ Như khẩn trương lên đường.
Nhớ đến nụ cười đắc ý của chị ta khi bước lên xe, cô như nếm phải nước chua: “Nào dám.
Anh muốn đi đâu với ai không liên quan tới em.”
Huống chỉ người kia còn là người anh thích.
Còn là người được gia đình anh ủng hộ.
Còn là người anh vốn định lấy làm vợ ngay từ ban đầu.
Một đống ý nghĩ lộn xộn tứ tung trong đầu An Nhiên.
Cô ngọ nguậy muốn tránh khỏi cái ôm của Tống Thành.
Hắn lại nghĩ tư thế cô nằm trên người hắn không được thoải mái, bèn nới tay cho cô xoay người.
Vừa đúng lúc đó, ánh mắt của An Nhiên đập vào màn hình của máy tính bảng.
“Này là…?”
“Đường lên chùa Hương.” Tống Thành đưa màn hình ra phía trước để cả hai cùng nhìn được.
Hắn lướt ngón tay chầm chậm, từng tấm ảnh long lanh của cung đường cheo leo trăm bậc đá xanh ngất ngưởng hiện lên đầy đủ.
“Cuối tuần cho Cá Chép đi leo thử xem”
An Nhiên nhảy dựng lên: “Nó mới ba tuổi Làm sao leo được? Anh điên rồi!”
Tống Thành không để bụng sự công kích của cô, nhàn nhạt nói: “Biết đi là leo được”
“Quá nguy hiểm!” An Nhiên đùng đùng nổi giận.
Hắn nghĩ gì mà lôi đứa nhỏ đi leo núi, lại còn là một cung đường dốc cao, nhiều người lớn leo còn không nổi.
“Em không đồng ý.”
Tống Thành không cho là phải.
Khi hẳn hai tuổi đã được người lớn lôi đi tập thể thao, bốn tuổi đã đạp xe mấy vòng quanh hồ.
Bảy tuổi tham gia sự kiện đi bộ lên núi Ba Vì, chặng đường dài hơn hai mươi cây số.
Cho nên hắn không nghĩ là việc rèn luyện này quá sức với Cá Chép.
Bình thường An Nhiên không ham tranh cãi với hắn, nhưng động đến con trai thì cô quyết không chịu đầu hàng.
Tống Thành cũng lười giải thích, hắn thiên về phái hành động, dùng kết quả để chứng minh quan điểm của bản thân.
Cuối cùng, bầu không khí biến thành nồi nước sôi sùng sục.
Mặc kệ nỗ lực lực của Tổng Thành, An Nhiên bực bội mỉa mai: “Việc anh nên làm vào cuối tuần là đưa Vũ Như về thăm gia đình chứ không phải là bắt một thằng nhỏ ba tuổi đi hàng xác.”
Tống Thành ừ một tiếng, đang lên đang lành lại lôi người ngoài vào là hẳn cụt hứng.
Hắn bực mình đứng lên, từ trên cao ngạo thẳng xuống cô như một vị tướng quân sừng sững đồn áp lực lên kẻ bại trận: “Em thử nhìn thẳng vào lòng tin và nói cho thật rõ.
Em thực Sự muốn anh và cô ta phát sinh quan hệ”?
Nếu hắn muốn Vũ Như thay vì cô, cục diện đã chẳng rối rắm như hôm nay.
An Nhiên đột nhiên thấy khó thở.
Mắt phượng sáng quắc của hẳn chiếu vào cô, không cho một đường thoát.
Cô như con vật nhỏ bị vây kín trong cái hố, tứ phía đều là vách đá cao ngất, không thể tự mình leo lên, chỉ có thể tuyệt vọng chống cự: “Anh cùng ai phát sinh quan hệ cũng đều tốt.
Tôi được tự do.”
Một câu lạnh nhạt phủi sạch liên quan của cô khiến Tống Thành như bị dội một xô nước đá, lạnh buốt đến tâm khảm.
Khuôn mặt hẳn trắng bệch, đôi mắt lại u ám khác thường.
Hắn quay người đi ra ngoài, trước khi biến mất ở ngưỡng cửa, hẳn quay lại nhìn cô, dánh hình cao lớn bỗng dưng cô đơn lạ thường.
Quyết tâm hắn nung nấu trong lòng suốt bao ngày qua được hạ xuống bằng một câu chắc nịch, chặt đứt những giãy giụa của cô: “Nguyễn An Nhiên, em nghe cho kĩ.
Dù anh có phát sinh quan hệ với bất cứ người nào, em cũng đừng hòng rời khỏi anh”
Tống Thành biến mất đột ngột như khi hắn xuất hiện sau khi đem tâm trạng An Nhiên làm thành một đống lộn xộn không thể tả.
Có ngọt ngào, có giận dữ, lại hình như có thêm một chút… ghen tuông (?) Cô buộc mình phải dừng ý nghĩ điên rồ đó lại.
Người mà cô nên nghĩ tới bây giờ là Hoàng Kiên mới phải.
Anh đang ở đâu đó ngoài kia chờ đợi cô.
Dẫu bọn họ không thể đến với nhau thì cô vẫn có thể được anh che chở, ít nhất là đến khi anh tìm được người con gái môn đăng hộ đối.
Hoàng Kiên không biết An Nhiên đang nôn nóng muốn liên lạc với anh tới mức nào.
Đến khi Lâm Tuyên nhớ ra bức thư, khẩn trương mang tới, anh mới vội vàng mở ra xem.
“Biển số xe?”
“Em tra ra xe này chuyên chở hàng hóa từ một nông trại đến biệt thự của Tống Thành.
Phía dưới ghi cả là thời gian đưa hàng trong tuần” Lâm Tuyên nói xong không quên nhắc nhở sếp.
“Người mang tin này tới là Hoàng Phương, mẹ của An Nhiên.
Bà ta nhất định có âm mưu”
Hoàng Kiên ngược lại cảm thấy rất hồ hởi: “Nếu là bà ta đưa tới thì tin tức này dùng được.
Quan hệ của An Nhiên và mẹ cô ấy không tốt, chẳng đời nào bà ta để cô ấy ở lại đó chiếm lấy vị trí phu nhân của con gái mình”
Chắc chắn Hoàng Phương muốn đẩy An Nhiên đi càng xa càng tốt, để Tống Thành không thể nhìn thấy.
Vì thế, cần anh phối hợp một tay là điều chắc chẳn! Hoàng Kiên phấn khích vô cùng, bàn tay cầm tờ giấy cũng run lên.
“An Nhiên, chịu khó chờ anh thêm một chút nữa thôi” Anh nhủ thầm.
Thái độ khác lạ của Hoàng Kiên khiến Lâm Tuyên không khỏi nghĩ ngợi “Sếp, anh thực sự không nghi ngờ ư?”
Hoàng Kiên gật đầu quả quyết.
Ánh mắt ngời sáng của anh làm Lâm Tuyên run rẩy, da đầu tê dại.
Đây là biểu hiện hết thuốc chữa rồi! Anh rầu rĩ nói: “Vậy sếp viết thêm lá thư xin nghỉ việc nữa đi, em mang lên trên xem sao.
Viết tay thống thiết vào.”
.