Cuộc gặp mặt giữa hai gia đình diễn ra trong không khí đầm ấm nhưng sự vui vẻ không hề hội tụ ở đây. Vì nhà gái cô dâu đã trốn mất, còn đằng trai chú rể cũng không hề tới.
Cả hai gia đình nhìn nhau mà cười khổ, họ hiểu hoàn cảnh của nhau nên không ai có lỗi hay phải xin lỗi trong trường hợp này.
Điều là kỳ ở đây là tại sao đằng trai lại đem theo cả luật sư đi theo cùng, họ còn chưa ra mắt nhà đằng gái sao lại mang theo ông này đi làm gì. Mặc dù thắc mắc ở trong lòng nhưng gia đình của Vân không tiện hỏi nên ngồi im xem họ muốn gì.
Ông luật sư chìa ra một tờ giấy đã được soạn sẵn và đã được đóng giấu ra trước mặt ông Chung.
- Đây là cậu chủ của tôi nhờ tôi soạn cái. Cậu ấy muốn ông bà đọc cũng như ký vào bản giao ước này.....!!
Ông Chung, bà Nhung sửng xốt chỉ có ông Chương là ngồi im. Trên môi của ông khẽ nở một nụ cười.
Bà Nhung và ông Chung đọc chung, họ đọc đến đâu họ đều mù mờ không hiểu đến đấy.
Bà Nhung kinh ngạc hỏi ông luật sư.
- Cậu chủ của ông làm như thế này là có ý gì, tại sao lại bắt bố mẹ của cô dâu ký vào cái giao ước vớ vẩn này. Chúng tôi tuy yếu thế hơn nhưng điều đó không có nghĩa là chịu để cho con gái của mình phải khổ đâu nên anh về nói lại với cậu chủ của ông là chúng tôi không đồng ý....!!
Ông luật đẩy cái kính lên, ông từ tốn giải thích.
- Xin lỗi ông bà, nhưng những điều này đều có lợi cho ông bà, vì cậu chủ của chúng tôi là người từ xưa tới nay làm việc gì cũng rất cẩn thận. Cậu chủ của tôi chỉ muốn mọi chuyện phải được rõ ràng ngay từ đầu tránh trường hợp mai sau cả hai bên đều bị tổn thương....!!
Bà Nhung bực hết cả mình, anh chàng con rể tương lai này đúng là quá đáng hết sức cậu ta tưởng cậu ta là ai mà dám khinh thường đứa con gái yêu quý của bà. Bà Nhung liền đứng dậy.
- Tôi nghĩ là chúng ta không còn gì để bàn với nhau nữa, vì chúng tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này....!!
- Bà nên suy nghĩ lại đi thì hơn vì cậu chủ của chúng tôi cũng không muốn mọi chuyện diễn ra theo hướng này nhưng tôi đại diện cho cả bà chủ là mẹ của cậu ch ủ tôi và cả cậu chủ của tôi nữa....!!
Bà Jenny Phạm tươi cười bảo bà thông gia tương lai.
- Bà chị cứ bình tĩnh chúng ta phải vì con cái để bàn luận chuyện tương lai của hai đứa....!!
Bà Nhung vẫn còn tức liền hỏi bà thông gia.
- Bà nói như vậy là ý làm sao, tôi không hiểu ý của con trai của bà...!!
Bà Jenny Phạm thở dài bảo bà Nhung.
- Khổ lắm bà ạ, thằng con trai của chúng tôi nó cũng như đứa con gái của bà, nó không chấp nhận chuyện gia đình hai bên sắp xếp cuộc hôn nhân này. Tôi đã phải dùng hết cách nó mới đồng ý nhưng với một điều kiện là nó được làm những gì mà nó muốn với cô dâu của mình.....!!
Bà Nhung càng nghe càng điên tiết.
- Bà nói như vậy là bà khinh thường gia đình của tôi quá, tôi không thể nào và không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân mà gia đình đằng trai khinh thường gia đình đằng gái....!!
Ông Chung cũng bực mình không kém gì vợ của mình, sao bà thông gia lại có thể nói ra được những lời như thế chứ, ít ra bà ta cũng phải nhún nhường hay ăn nói biết điều một chút. Đằng này bà ta lại nói như thế là gia đình của ông may mắn lắm mới được làm thông gia của gia đình họ vậy.
Ông Chung cười mát hỏi.
- Tôi không hiểu ý tứ của bà, bà bảo là vì hạnh phúc của con cái nhưng tôi thấy gia đình của bà đang bắt chẹt gia đình của tôi thì phải....!!!
Bà Jenny Phạm vội cãi lý.
- Anh chị lại hiểu lầm ý của tôi rồi. Anh chị cũng hiểu giới trẻ bây giờ cái gì chúng nó cũng muốn được tự do làm những gì mà mình thích nhất là trong chuyện yêu đương và thành lập gia thất. Đứng trên tư cách làm cha làm mẹ, chúng ta ai chẳng muốn con cái mình được hạnh phúc nhưng chúng ta đi ép chúng nó như thế này thì không phải lắm....!!
Ông Chương bây giờ mới lên tiếng.
- Cô có thể nói rõ ràng hơn được không, vì chúng tôi vẫn chưa hiểu được thông suốt cho lắm....!!
Bà Jenny Phạm lễ phép nói.
- Tôi sang đây là muốn chúng ta bàn cho xong chuyện này, nhưng hình như con dâu của tôi lại không có mặt mà con trai của tôi cũng vắng thành ra người lớn hai bên phải ngồi bàn thay chuyện của chúng nó. Cái bản giao ước kia hoàn toàn là ý của nó mà không hề liên quan gì đến tôi. Đến hôm nay tôi mới biết là nó ông luật sư của gia đình soạn cho nó. Tôi cũng như anh chị không biết là nó muốn gì. Tôi mong anh chị và ông đây thông cảm cho nó, và cho gia đình tôi. Vì nó tuy là con trai của tôi mà tôi cũng bó tay không thể nào lay chuyển được cái tính cố chấp và ương bướng của nó....!!
Trên khuôn mặt của bà Jenny Phạm biểu hiện sự bất lực và vô vọng với thằng con trai của mình. Bà nói tiếp.
- Có lẽ gia đình sẽ bị xốc khi tôi nói thẳng và nói thật tình hình của mình. Nhưng sớm hay muộn chúng ta cũng thành thông gia, tôi không muốn mai sau chúng ta phải ngỡ ngàng và trách móc nhau vì không nói ngay từ đầu. Tôi không phải là người giỏi ăn nói và giỏi thuyết phục nhưng tôi mong anh chị hãy chấp nhận cuộc hôn nhân này.....!!
Bà Nhung sửng xốt ngồi nghe bà thông gia nói. Bà nghĩ.
- Đây đúng là cách đi hỏi vợ cho con trai ngược đời và kỳ lạ nhất thiên hạ, đầu tiên là khó người ta sau đó năn nỉ người ta gả con gái cho. Bà này đúng là làm theo kiểu vừa đấm vừa xoa. Nhưng bà ta thẳng thắn như vậy cũng tốt, tuy có hơi mất lòng một chút nhưng ít ra mình cũng hiểu rõ hơn về hoàn cảnh mà con gái mình phải đối diện khi bị gả vào nhà của bà thông gia này. Bà mẹ chồng thì quá thẳng thắn nhưng có vẻ như bà ta là một người tốt và biết điều, còn cậu quý tử chỉ tiếc là mình không được tiếp xúc và nói chuyện cùng nếu không mình cũng biết cậu ta là người thế nào. Bây giờ mà mình không đồng ý cũng không yên ổn với ông bố chồng, còn nếu mình nói có mình lại không yên tâm về hạnh phúc của con gái. Mình nên làm gì bây giờ....!!
Ông Chung nói.
- Nếu bà muốn chúng ta thẳng thắn với nhau thì tôi cũng có điều cần nói. Con bé Vân nhà tôi cũng đã bỏ nhà ra đi được hơn một tuần rồi, nó không hề đồng ý cuộc hôn nhân này, nó chống đối bằng cách ra đi và tự sống tự lập. Chúng tôi cũng đau cả đầu vì nó. Bây giờ bà đã biết rồi, bà có ý kiến gì thì cho chúng tôi biết để chúng ta còn bàn tiếp....!!
Bà Jenny Phạm cũng kinh ngạc không kém gì bà Nhung khi nghe bà nói thẳng về thằng con trai. Bà lắc đầu nghĩ.
- Xem ra hai đứa này đúng là một đôi trời sinh, chúng nó giống nhau quá, nếu mà lấy nhau không biết có hạnh phúc hay không. Mình nên làm gì bây giờ. Con dâu của mình xem ra cũng là một con bé mạnh mẽ và nóng tính đây, nó táo tợn quá chỉ có thế thôi mà nó dám bỏ nhà ra đi. Bọn trẻ này làm ình đau cả đầu.....!!
- Tôi cũng không biết làm gì vào lúc này nữa. Tôi nghĩ thôi thì mình cứ bàn chuyện cưới xin dần đi. Sau khi gặp chúng nó chúng ta sẽ nói chuyện này sau...!!
Bà Nhung lo lắng hỏi.
- Chúng ta làm như thế này liệu có quá vội vàng không vì biết đâu chúng nó lại không chấp nhận và cả đời của chúng nó vì chúng ta mà giang dở thì sao....!!
Bà Jenny Phạm cũng hơi do dự, bà cũng sợ làm cho hai đứa khổ. Nhưng ông Chương lại mỉm cười.
- Các con yên tâm vì bố tin là chúng nó sẽ nên đôi và sẽ sống rất hạnh phúc...!!
Ông Chung mặc dù không tin tưởng lắm, nhưng ông cũng nói vào để động viên vợ.
- Anh nghĩ là mình nên làm theo lời của chị thông gia đi. Khi nào tìm được con bé Vân, chúng ta sẽ làm đám cưới cho hai đứa luôn....!!
Bà Nhung nắm lấy tay của chồng. Bà Jenny Phạm nhìn hai vợ chồng, bà hiều.
- Họ đang lo cho đứa con gái của họ...!!
Bà cũng đang lo cho thằng con trai của mình, bây giờ bà cũng không biết là nó đang ở chỗ nào. Bà mệt mỏi nghĩ.
- Sau khi lo xong cho chúng nó có lẽ bà cũng sẽ phải vào viện để điều trị bệnh thần kinh...!!
Ông Chương quan tâm hỏi bà Jenny Phạm.
- Bây giờ cô định ở đâu. Nếu cô không ngại có thể dọn hành lý về nhà của chúng tôi...!!
Bà Jenny cười.
- Cám ơn bác, nhưng cháu đã thuê phòng ở khách sạn rồi. Cháu sẽ tới thăm anh chị và sáng mai....!!
- Cô định ở đây bao lâu...??
- Chắc khoảng một tuần, vì sau khi lo cho xong chuyện cưới xin này, cháu cần bay về nước để giải quyết chuyện của gia đình....!!
Họ vừa ăn vừa nói chuyện. Cả hai gia đình đều cố tìm hiểu và nói chuyện với nhau nhiều hơn. Họ kể về con gái và con trai của họ. vì dù gì mai sau họ cũng trở thành thông gia. Mặc dù bố mẹ của Vân không đồng ý cuộc hôn nhân gượng ép này nhưng họ không dám có ý kiến phản đối vì ông Chương đã đứng ra giải quyết hết vụ này rồi. Bà Nhung đành nuốt hận và lo lắng vào trong lòng. Bà cầu trời cho Vân bình an trở về và không gặp bất cứ chuyện gì.
Bà Jenny Phạm đang lo cho thằng con trai, bà không hiểu tại sao nó lại biến mất một cách thần bí như vậy. Bà không biết là nó đang định làm gì.
Tay cầm túi xách, hành lý theo sau. Anh chàng nheo mắt lại để nhìn mọi thứ xung quanh. Đây là lần đầu tiên anh chàng sang đây, thành phố này không hề cuốn hút anh chàng mà chàng chàng sang đây vì một lý do hết sức tế nhị, đó là muốn được yên thân.
Bắt ình một chiếc tắc xi, anh chàng tài xế tươi cười hỏi khi thấy hành khách đã yên vị trên ghế của mình.
- Cậu cần đi đâu để tôi đưa đi...??
- Anh có biết khách sạn nào gần đây không...??
Anh chàng tài xế hỏi.
- Đây là lần đầu tiên cậu sang đây hay sao mà không biết nên nghỉ ở khách sạn nào...??
- Vâng, phiền anh đưa tôi đi....!!
Anh chàng tài xế không nói gì mà tập trung vào lái xe, anh chàng lái xe qua mấy con đường và qua mấy cái ngã tư. Cuối cùng anh chàng cho xe dừng lại ở một cái khách sạn to và đẹp nhất ở đây.
Sau khi trả tiền xong cho anh chàng tài xế. Anh ta bước vào trong. Một anh chàng nhân viên đã đứng sẵn ở cửa để mở cửa cho khách. Anh ta lịch sự hỏi.
- Cậu cần tôi mang hành lý hay giúp gì cho không...??
- Tôi muốn thuê một phòng...!!
Anh chàng nhân viên đon đả mời.
- Vậy phiền anh đi theo hướng này để đăng ký phòng...!!
Anh chàng kia theo hướng chỉ. Anh chàng hỏi cô tiếp tân.
- Chị làm ơn cho em