- Cô mà còn làm như thế này với tôi nữa là cô chết với tôi....!!
Vân gắt Duy.
- Buông tôi xuống, anh đang làm gì đấy hả...??
- Cô im miệng đi đã bị đau chân rồi lại còn lắm mồm nữa là thế nào, cô có tin là tôi dùng băng dính gián miệng của cô lại luôn không....??
Vân sợ hãi im miệng luôn vì con nhỏ hiểu tên này nói được là làm được. Duy nhẹ nhàng đặt Vân ngồi ở mép giường, anh chàng cúi xuống vén quần của Vân lên. Vân đỏ bừng cả mặt, cô nàng vội rụt bàn chân đau của mình lại rồi lắp bắp nói.
- Không sao đâu tôi có thể tự lo ình được....!!
Duy mặc dù lo lắng cho Vân nhưng ngoài mặt anh chàng vẫn lạnh lùng như thường. Duy quát.
- Tôi đã bảo cô im miệng rồi cơ mà, cô mà nói thêm một lời nào nữa là chết với tôi...!!
Vân tức khí muốn bóp cổ cái tên kia cho hắn nghẹn họng luôn, sao hắn có thể độc tài như thế kia chứ, nói cũng không cho người ta nói. Vân nhắm chặt mắt lại, cô nàng cố chịu đựng mà không có phản ứng gì nữa.
Duy cầm bàn chân hơi bị sưng của Vân, Vân nhăn mặt lại vì đau. Duy thấy vậy anh chàng lí nhí nói.
- Xin lỗi cô nhưng từ lần sau nếu cô có trút giận lên cái gì thì hãy tìm vật nào mềm mềm một chút đừng bạ đâu cũng đánh có ngày cô lại phải vào bệnh viện vì cái tính điên khùng này đấy....!!
Vân không nói lại Duy câu nào. Anh chàng thấy cô nàng không dám đáp lại hay cãi với mình nữa anh chàng phì cười vì khuôn mặt phụng phịu và đôi môi mím chặt lại của Vân. Anh chàng lẩm bẩm.
- Chắc con nhỏ đang uất ức lắm đây. Nhưng cho nó chết ai bảo nó gân lên với mình làm gì, mình cần phải trị cho nó mềm người ra thì thôi...!!
Duy bôi thuốc cho Vân, anh chàng quan tâm nói.
- Cô nên nằm xuống nghỉ ngơi đi vì trông cô cũng mệt mỏi lắm rối. Cô cũng nên chuẩn bị tinh thần để tiếp gia đình của mình đi, lúc nãy mẹ tôi có gọi điện cho tôi.Mẹ nói là họ đang trên đường tới đây....!!
......................
Vân nằm xuống giường, cô nàng nhắm mắt lại một giọt lệ lăn dài trên má. Cô nàng đang khóc vì tủi cho thân phận của mình.
Duy giật mình hỏi Vân.
- Tại sao cô lại khóc tôi có bắt nạt hay làm gì cô đâu...!!
Vân thở dài bảo Duy.
- Tôi hạnh phúc vì sắp gặt mặt được người thân của mình nên có hơi xúc động một chút...!!
Duy cười cười bảo Vân.
- Nếu thế cô phải cám ơn tôi mới đúng vì nhờ tôi cô mới có được cơ hội đoàn tụ với gia đình....!!
Vân vắt một tay lên trán, cô nàng nhìn thẳng lên trần nhà. Chùm bóng đèn đung đưa là cho Vân hoa cả mắt, cô nàng vội nhắm ngay mắt lại. Vân khẽ mấp máy môi.
- Anh có thể yên lặng để cho tôi ngủ một chút được không vì tôi muốn được yên tĩnh một mình....!!
Duy không nói gì, anh chàng bước lại cái bàn gần đó rồi cầm tờ báo lên. Anh chàng cần đọc nốt mấy trang còn dang dở.
Vân chìm sâu vào trong giấc ngủ, lần này Vân ngủ thật say. Duy đọc xong tờ báo anh chàng quay lại nhìn Vân. Duy nghe được những tiếng thở đều, anh chàng phì cười nói.
- Con bé này đúng là đáng yêu như trẻ con hết giận rồi lại làm lành, cãi nhau chán lại lăn ra ngủ....!!
Duy bước gần lại. Duy nhìn thật kỹ vào nét mặt của Vân khi cô nàng ngủ. Bàn tay khẽ lướt nhẹ qua trên đôi môi đỏ hồng của Vân. Duy rùng mình vội rụt tay lại, anh chàng cảm thấy xấu hổ cho hành động lén lút của mình.
Duy vuốt mặt và vuốt tóc, anh chàng lẩm bẩm.
- Mình biết làm gì với cô vợ chưa cưới này đây. Mình không thể dễ dàng từ bỏ nó được vì mình muốn chơi đùa với nó nhưng nếu phải sống cùng với nó thì e rằng không được tiện cho lắm.....!!
Máy bay mà chở bốn người vừa hạ cánh xuống sân bay. Hành lý và mọi thứ được hai anh chàng nhân viên của khách mang hết ra xe. Hai anh chàng hì hục xếp tất cả lên cốp xe rồi mời mọi người.
- Dạ cháu mời cả nhà lên xe....!!
Ông Chương, ông Chung và bà Nhung vội vàng bước vào trong. Bà Jenny bảo anh chàng tài xế.
- Anh lái xe đi đi, chắc là chúng nó đang chờ ở đó...!!
Anh chàng kia cung kính trả lời bà chủ.
- Vâng, cả hai cô cậu đang chờ mọi người....!!
Anh chàng khẽ mỉm cười khi nghĩ hành động trốn thoát của Vân nhưng không dám nói cho bà Jenny vì Duy đã căn dặn là không được bép xép bất cứ thứ gì.
Bà Jenny gắt.
- Sao cậu không đi đi hay là tôi phải tự mình lái xe lấy....!!
Anh chàng kia hốt hoảng vội nói.
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ làm ngay đây....!!
Bà Jenny lôi điện thoại của mình ra rồi gọi vào điện thoại bàn trong phòng khách của Duy.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Duy. Anh chàng bước đến cái bàn bên cạnh rồi nhấc ống nghe lên.
Duy lịch sự hỏi.
- Xin hỏi ai đấy....??
Bà Jenny Phạm nói ngay.
- Là mẹ đây, con và Vân vẫn ở khách sạn đấy chứ...??
Duy khẽ liếc nhìn Vân một cái anh chàng lễ phép trả lời.
- Vâng, cô ấy và con vẫn còn ở đây. Mẹ và mọi người đã gần đến nơi chưa...??
Bà Jenny cười bảo Duy.
- Mẹ còn đang trên đường đi nhưng chỉ mất hơn mười phút nữa thôi là tới nơi....!!
Duy cười khì trêu mẹ của mình.
- Chắc là mẹ đang mong gặp mặt con dâu của mình lắm nhưng con báo trước là mẹ sẽ phải thất vọng vì cô ta không được như mong ước của mẹ đâu....!!
Bà Jenny bực mình quát Duy.
- Con có im miệng đi không hả, con có biết là con mà ăn nói kiểu đó nữa thì mọi người ở đây sẽ buồn lòng lắm con có biết không....??
Duy hối lỗi nói.
- Con xin lỗi nhưng con chỉ nói sự thật thôi mà....!!
- Vậy là con trai của mẹ đã quyết định từ hôn...??
Duy hơi lặng người đi một giây, anh chàng cảm thấy hơi chán khi phải xa Vân. Duy cũng chưa hiểu được tình cảm của mình vì dù sao hai người vẫn chưa có nhiều thời gian ở bên nhau.
Duy cười đáp.
- Mẹ muốn con phải làm gì từ hôn hay chấp nhận cuộc hôn nhân này....??
Bà Jenny bực mình vì kiểu ăn nói nước đôi của Duy.
- Con nói thế mà nghe được à. Việc của con thì con phải tự quyết lấy chứ...!!
- Mẹ nói có thật không, nếu thế mẹ bảo họ về đi vì con trai của mẹ không hề muốn gặp họ hay có liên quan gì tới họ hết....!!
Bà Jenny điên tiết quát to.
- Thằng kia khi nào tới nơi thì mẹ sẽ cho con vài cái tát. Con càng ngày càng không gia gì rồi đấy....!!
Duy nịnh mẹ.
- Con chỉ đùa mẹ thôi mà, mẹ cần gì phải nóng tính như thế...!!
- Chuyện này mà con còn đùa được hả. Mẹ không cần biết lúc nữa mọi người tới nơi con mà còn ăn nói kiểu đó nữa là không xong với mẹ đâu, con nghe rõ lời của mẹ chưa hả...??
Duy ngoan ngoãn đáp.
- Dạ, con nghe rồi....!!
Duy chào mẹ mình rồi cúp máy. Bà Jenny cầm cái điện thoại trên tay, đầu của bà bốc hỏa vì tức giận. Bà bực mình lẩm bẩm.
- Thằng con trai chết tiệt, nó mà dám làm mất mặt của mình trước ông bà thông gia là nó chết với mình. Đúng là điên cả đầu vì con cái...!!
Ông Chung và bà Nhung đi một xe riêng nên không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi. chỉ có ông Chương ngồi chung xe với bà Jenny nên ông nghe được hết. Ông cười hỏi bà Jenny.
- Xem ra thằng cháu rể của bác cũng ương bướng và nóng tính đấy nhỉ....??
Bà Jenny hối lỗi nói.
- Cháu xin lỗi, cháu không thể nào chịu đựng được nó hơn nữa nhất định lúc nữa cháu phải xử và dạy lại nó....!!
Ông Chương hiền từ bảo bà Jenny.
- Kệ chúng nó đi vì nếu chúng nó không có cá tính thì còn đâu là chúng nó nữa...!!
Bà Jenny phì cười vì câu triết lí của ông Chương nhưng bà cũng nhẹ lòng vì ông Chương không có biểu hiện chê trách cho những câu ăn nó xấc xược của thằng con trai. Bà Jenny thở dài nói.
- Cháu biết bác là người độ lượng nên không để ý tới thái độ bất lịch sự của nó nhưng cháu cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ thay cho nó vì cháu là mẹ của nó mà không biết dạy con....!!
Ông Chương vỗ về bà Jenny.
- Nếu thế bác cũng phải xin lỗi cháu trước vì con bé Vân nhà bác cũng không khác gì thằng Duy con trai của cháu bao nhiêu. Bác sợ nó còn ăn nói mạnh miệng hơn thằng Duy nhiều....!!
Bà Jenny và ông Chương bật cười to vì họ có hai người thân thật hay. Bà Jenny nói trong tiếng cười.
- Nếu hai đứa chúng nó mà nên đôi thì ngày nào chúng nó cũng cãi nhau và có chuyện hài hước để xem....!!
Ông Chương an ủi bà Jenny.
- Bác nghĩ là chuyện đó chưa chắc xảy ra đâu vì con bé Vân tuy to mồm và không sợ ai nhưng biết đâu Duy lại trị được nó thì sao vì trong chuyện này không phải ai cũng là nhất....!!
Bà Jenny gật gù bảo ông Chương.
- Bác nói phải vì thằng Duy có thể giữ được con bé Vân suốt mấy tiếng đồng hồ mà con bé Vân không thể trốn thoát và phản kháng lại thì xem ra cô nàng đang dần bị khuất phục đây....!!
Ông Chương và bà Jenny cùng mỉm cười thú vị cho đôi trẻ. Cả hai người đều đang tự hỏi là chúng nó đã làm gì với nhau trong thời gian chúng nó ở bên nhau.
.........................
Bà Nhung cứ nắm chặt lấy tay của ông Chung trên suốt đoạn đường đi. Trong lòng của bà vừa hồi hộp vừa lo lắng bà không biết phải làm gì để trấn an những suy nghĩ ở trong đầu.
Ông Chung phì cười hỏi vợ.
- Em làm gì mà như là sắp bị kết án thế...??
Bà Nhung ngước đôi mắt buồn lên nhìn ông Chung rồi trả lời.
- Em lo quá anh ạ, em sợ mình sẽ không giữ nổi bình tĩnh đến khi gặp mặt nó mất....!!
Ông Chung khẽ vỗ nhẹ vào vai của vợ rồi kéo bà ngả vào vai của mình. Ông an ủi.
- Em đừng lo lắng quá rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Không phải chúng ta sắp được gặp mặt đứa con gái yêu rồi hay sao....!!
Bà Nhung lại sụt sịt khóc, bà chán nản nói.
- Sao chiếc xe này không đi nhanh lên được nhỉ. Em ước mình có đôi cánh để bay đến chỗ của nó ngay bây giờ...!!
Ông phì cười bảo bà Nhung.
- Nếu em mà làm được điều ấy thì thế gian này còn có chuyện gì để mà nói nữa ...!!
Bà Nhung bực mình bảo chồng.
- Anh không thể nào tâm lý hơn được hay sao. Người ta đang lo muốn chết thế mà anh lại dội ngay một gáo nước lạnh vào mặt thì ai mà chịu nối....!!
Ông Chung vội nói ngay.
- Anh chỉ đùa em thôi mà, anh không muốn em lo lắng quá lại thành bệnh thì khổ. Em không sợ mình sẽ gục ngã xuống trước khi gặp mặt được con hay sao....!!
Bà Nhung cố mỉm cười bảo chồng.
- Em biết rồi. Em cũng cần phải khỏe mạnh để tí nữa hỏi tội nó và cho nó vài cái tát cho thỏa những gì mà nó gây ra cho em. Con bé này láo quá, từ bé đến giờ em có bao giờ dạy nó nổi loạn đâu. Em không biết nó là con gái hay là con trai nữa. Anh thấy cái tính cách nghịch ngợm và táo tợn như con trai của nó không. Sau chuyện này em cần phải dạy bảo lại nó mới được....!!
Ông Chung mỉm cười nói.
- Anh nghĩ là em không còn có cơ hội đó đâu vì chuyện này chúng ta đành phải nhờ chồng của nó thôi. Không phải là chúng nó sắp kết hôn với nhau rồi hay sao...??
Bà Nhung lo sợ vì với cái tính cách ương bướng và không biết sợ ai của Vân. Con nhỏ sẽ làm bẽ mặt bà với gia đình của bà thông gia. Bà than thầm.
Ông Chung nhìn khuôn mặt rầu rầu và lo lắng của vợ. Ông trấn an.
- Em đừng lo ngại về tính cách của nó quá vì theo anh thấy nhiều khi như vậy lại hay....!!
Bà Nhung sửng xốt nhìn chồng, bà tưởng ông Chung bị điên. Con gái đanh đá như thế thì chỉ chuốc khổ vào thân chứ có gì là hay đâu mà ông này lại mừng là thế nào.
- Ông có được ổn định về thần kinh không hả. Ông không phụ tôi dạy bảo nó thì thôi sao ông lại đi ủng hộ nó trong chuyện này là sao...??
Ông Chung giải thích.
- Em không thấy là con bé Vân tuy hay ăn nói ngang bướng nhưng nó là một đứa biết điều và thông minh, nó sẽ tự biết phải làm gì để điểu chỉnh cuộc sống của nó nên chúng ta không cần phải bận tâm về nó quá....!!
Bà Nhung bực mình bảo ông Chung.
- Đàn ông các anh thì biết cái gì. Con gái khi đi lấy chồng là phải đến nhà họ sống, có được ở bên cha mẹ của mình đâu. Nó phải bắt đầu một cuộc sống mới, những thói quen mới, anh tưởng họ sẽ chấp nhận nó ngay đấy hả, đấy là còn chưa tính tới những mối quan hệ chằng chịt của gia đình nhà chồng...!!
Ông Chung nghe bà Nhung giải thích một hồi, ông cũng cảm thấy đau cả đầu. Ông nheo mắt trêu vợ.
- Nếu em lo cho nó như thế thì em giữ nó lại luôn bên mình đi hay bảo anh chàng kia ở giể nhà mình cũng được...!!
Bà Nhung cáu quá liền bẹo cho ông chồng một cái vào vai, bà gắt.
- Đây là lúc để anh đùa à. Anh còn không mau nghĩ ra cách gì đi chứ. Nếu cái tình trạng này mà kéo dài mãi thì em sẽ bị stress thêm mà thôi....!!
Ông Chung ôm vợ vào lòng, ông âu yếm nói.
- Em không nên lo lắng quá làm gì, vì có những chuyện bổn phận làm cha làm mẹ như chúng ta cũng không thể nào giải quyết hay là xen vào được. Em hãy thả lỏng cơ thể và xóa bỏ đi những lo toan vụn vặt đó ra đi. Con bé Vân không còn là đứa con gái bé bỏng của chúng ta nữa mà nó đã là một cô bé 16, 17 tuổi rồi. Em phải biết chấp nhận điều này nếu không anh sợ em sẽ ngã quỵ mất....!!
Bà Nhung rơi lệ. Lúc mới sinh nó ra bà mong nó nhanh lớn khôn nhưng khi nó trưởng thành rồi bà lại mong nó bé lại. Cảm giác được quan tâm và chăm sóc nó không thể nào phai nhanh được. Bà nghĩ ông Chung nói đúng bà phải dần làm quen với việc nó sẽ đi đến một nơi khác để sống mà không phải là nhà của bà.
Chỉ nghĩ đến lúc phải xa nó là bà lại buồn nẫu cả người. Trong nhà sẽ vắng đi tiếng cười trong trẻo và khỏe mạnh của nó. Bà khóc thật to lên làm cho ông Chung giật mình, ông hốt hoảng hỏi.
- Em bị làm sao thế mà tự nhiên là gào lên như thế này...??
Bà Nhung nấc lên, bà ấp úng nói.
- Tại vì em buồn quá anh ạ, nó mà đi lấy chồng thì chỉ còn ba người lớn trong gia đình thôi....!!
Ông Chung bực cả mình vì bị một phen kinh sợ. Ông lại tưởng bà vợ bị đau ở đâu. Ông đúng là bó tay cho đàn bà, khi vui họ cũng khóc mà khi buồn họ cũng khóc. Người ta nói không sai, đàn bà là những cơn bảo nhỏ, họ thay đổi hướng đi liên tục nên không biết đường nào để mà dò.
- Em có bị điên hay không, sao tự nhiên lại khóc như thế hả. Em làm anh hết cả hồn....!!
Bà Nhung chỉ khóc nấc lên, bà không buồn đáp lại lời của ông Chung. Ông vụng về bảo vợ.
- Thôi nào, có bà mẹ nào như em không, con gái còn khỏe mạnh, em mà khóc như thế ai đi qua lại tưởng là nhà đang có tang đấy....!!
Bà Nhung nhìn ông Chung trừng trừng. Ông Chung kêu khổ vì ông lỡ lời nên ăn nói xui xẻo. Ông cười khì nịnh vợ.
- Em không cần phải mắng anh đâu vì anh biết lỗi rồi, anh hứa là sẽ im lặng cho đến hết đoạn đường đi....!!
Bà Nhung nguýt ông Chung một cái rồi bà hứ lên một tiếng. Bà quay người đi hướng khác mà không thèm nhìn vào mặt của ông Chung nữa. Ông vội vàng cầm lấy tay của vợ, ông tha thiết cầu xin.
- Anh xin em đấy chúng ta không nên giận nhau vào lúc này vì anh không muốn bà thông gia buồn lòng, và con bé Vân không khóc khi biết chúng ta cãi nhau...!!
Bà Nhung giật ngay tay của mình lại, bà nghiến răng nói.
- Không phải là anh đang cầu mong nhà mình có tang à, anh còn cầu xin em làm gì. Đúng là người độc miệng, em chưa thấy ai ăn nói vô duyên như anh....!!
Ông Chung ra vẻ tội nghiệp nói.
- Thôi mà em, anh đã cầu xin em rồi thì em phải biết tha thứ cho anh chứ....!!
Bà Nhung vẫn không thèm bảo ông Chung thế nào, bà xa xầm nét mặt xuống. Mắt của bà nhìn thằng.
Ông Chung cũng buồn bã ngồi im. Ông hy vọng lúc nữa khi tới nơi bà ấy sẽ hạ hỏa xuống nếu không ông biết phải ăn nói như thế nào với mọi người đây.
Chiếc xe đang đi bỗng chạy chậm dần rồi cuối cùng đi vào cổng của một cái khách sạn thật to và thật sang trọng.
Ông Chung thì thầm bảo bà Nhung.
- Hình như là chúng ta đã tới nơi....!!
Bà Nhung càng hồi hộp hơn, bà run run nói.