Trình Ôn Thiệu ngồi trên ghế, yếu ớt vô lực chỉ huy anh tôi thu dọn đồ đạc giúp ông ta.
Tôi dùng nước ấm lau người cho bố tôi, ông được chăm sóc rất chu đáo, trên người không xuất hiện dấu hiệu bị hoại tử, mấy trăm triệu tiền viện phí thật không phí phạm chút nào.
Giang Lãnh vừa mới bỏ đi kết giới thì một y tá liền chạy vào, cảnh giác nhìn chúng tôi, hỏi: "Mấy người làm gì đó?"
"Đến thăm bệnh, tôi đã đăng ký ở quầy lễ tân rồi, đây là bố tôi."
Anh tôi lập tức trả lời.
Vẻ mặt y tá đã nhẹ nhàng hơn một chút, vừa định nói chuyện thì nghe thấy bố tôi khàn khàn rên rỉ lên một tiếng.
Cô ta kinh ngạc nhảy dựng lên, vội vàng rung chuông gọi bác sĩ, người bệnh hôn mê mấy tháng tự dưng tỉnh dậy, loại tin tức này có thể đãng báo đấy.
"Bố, bố"
Tôi sáp đền gân, chỉ hận không thể tát một cái đánh thức bố tôi dậy.
"Ai đa...!
Lan, Lan Lăng...!
khụ...!
con, ngực con...!
ép bố không thở nổi..."
Ông già thối này! Tôi thật sự muốn tát cho ông một cái! Chúng tôi phí bao nhiêu sức lực để chăm ông, vậy mà ông vừa tỉnh lại đã buông lời đùa giỡn.
Nhìn bộ dáng tiều tụy của Trình Ôn Thiệu tôi cảm thấy không đành lòng nên nói anh tôi đưa ông ta về nghỉ ngơi trước, tôi ở bệnh viện cùng bố là được.
Giang Lãnh vẫn luôn im lặng đi theo tôi, tôi sợ anh buồn chán bèn nói nếu anh bận thì cứ đi trước, nhớ là buổi tối...!
ừm, nhớ về nghỉ ngơi, ánh mắt trêu chọc của anh nhìn tôi khiến tôi đỏ mặt tim đập cũng nhanh.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Bố tôi không nhìn thấy anh, nhưng có thể là ông vẫn cảm nhận được sự tôn tại của anh ở đây, nên ông già này vẫn luôn nháy mắt với tôi.
"..
Buổi tối gặp lại"
Anh cúi người xuống nói bên tai tôi một câu.
Tôi cảm thấy anh đang cố ý, bố tôi thấy tôi đỏ mặt quân bách thì nháy mắt cười xấu xa hỏi: "Lan Lăng, con làm sao vậy, sao mặt lại đỏ như vậy?"
Bố tôi đã nằm trên giường ba tháng, cơ bắp toàn thân còn yếu, cân phải mát-xa để phục hôi, tôi ở cùng bố đến tối thì ông liên đuổi chúng tôi về nhà, nói là muốn thi tốt thì đừng chậm trễ việc học.
Tôi và anh trai liếc mắt nhìn nhau, không dám nói mức độ nghỉ học của chúng tôi đã gần đạt tiêu chuẩn bị cho thôi học rồi.
Trên đường trở về anh tôi than ngắn thở dài nói anh sẽ đi thực tập một chuyến, cố gắng lấy bằng tốt nghiệp mang về an ủi bố tôi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chúng tôi mới cảm thấy đã trút được gánh nặng không được bao lâu thì chú Thành Minh Tú đột nhiên gọi điện thoại đến tìm chúng tôi.
Giang Lãnh thường xuyên ép buộc tôi tới nửa đêm, cho nên khi tôi đang ngủ mà điện thoại rung lên thì sẽ bị anh bấm tất đi nên chú ấy phải gọi cho anh tôi.
Tôi đang ngủ mơ màng thì nghe thấy giọng anh tôi vang lên ngoài cửa: "Lan Lăng, còn thức không? Có tiện cho anh vào không...!
chú cũng thật là, hai vợ chồng chúng nó đang ngủ lại bảo cháu đi gõ cửa"
Tôi cố gắng mở mất trả lời một tiếng, anh tôi mở cửa bước vào, phát hiện không có Giang Lãnh ở đây thì thở phào nhẹ nhõm: "Chú ấy tìm em."
Tôi năm trong chăn nghe điện thoại, giọng nói chú Thành Minh Tú có hơi dồn dập: "Lan Lăng, người chồng âm kia của cháu có ở đấy không?"
"...!
Không ạ, bình thường ban đêm anh ấy mới xuất hiện."
"Vậy cháu và Vân Thiên tới đây một chuyến đi, chú có một sổ việc muốn nhờ các cháu hỗ trợ xem xét "
Chú Thành Minh Tú nói địa chỉ cho chúng tôi.
Anh tôi ngồi trong xe tìm kiếm địa chỉ buồn bực nói: "Cái gì mà thôn Hồi Long...!
chỗ quỷ quái gì vậy, anh chưa từng nghe qua bao giờ, hình như là khu mới ở bên kia..."Rất nhiều ngôi nhà dột nát ở khu mới bên kia đã bị phá bỏ, giờ đây chỗ này trông giống như một công trường lớn, một bên là những ngôi nhà cao tầng, bên còn lại là những túp lều lụp xụp, trông như một khu ổ chuột.
Hoá ra những người dân ở đây đã sớm nhận được tiền bồi thường và rời đi, nhờ vậy mà họ trở nên giàu có hơn, những ngôi nhà nhỏ rách nát đó để dành cho những người bên ngoài đến thuê với giá cực kì rẻ, bởi vậy thu hút được rất nhiều công nhân đến đây.
Thôn Hồi Long chính là khu những ngôi nhà nhỏ rách nát, là khu có nhiều chỗ cho thuê nhà giá rẻ nhất, thích hợp cho công nhân ở, hoặc những người làm kinh doanh nhỏ, vì vậy an ninh và vệ sinh của chỗ này rất tồi tệ.
Tôi đứng từ xa nhìn những ngôi nhà dày đặc chen chúc nhau, bên trên dường như có một đám sương mù xám xịt đang bao phủ, tôi nghĩ không nên gọi là thôn Hồi Long, mà nên gọi là thôn Giun Đất thì hợp lý hơn, các căn nhà ở đều là dạng nhà có tường đất, nếu có cái sân nhỏ thì đã tính là xa hoa rồi, con đường ở đây rất hẹp, hai người sánh vai nhau cùng đi sẽ cảm thấy chật chội.
"Chắc chắn an ninh ở đây rất kém, ai có thế ở được chỗ này chứ...` Anh tôi thở dài cảm thán: "Anh có nghèo đến ngủ ở gầm cầu cũng không muốn sống ở đây."
Có một nhóm cảnh sát đang cách ly đám đông trong ngõ nhỏ.
Tôi quan sát những người đang vây xem.
Bây giờ là mùa đông, nhưng tất cả họ đều ăn mặc mỏng manh, có cái áo bông thì cũng đã hết cả bông, rất tằn tiện, còn có mấy người phụ nữ mặc váy ngắn chân đi tất đứng từ đằng xa nhìn sang, trên mặt có nét sợ hãi.
Chú nhìn thấy chúng tôi thì gật đầu với cảnh sát đứng bên cạnh chúng tôi, ra hiệu mở rào cản để chúng tôi vào.
"Lan Lăng, cháu cảm thấy thế nào? "..
Cái gì thế nào ạ?".
Truyện Thám Hiểm
"Phong thủy, cháu cảm thấy phong thủy ở đây như thế nào?"
Tôi bĩu môi, cái này còn phải hỏi sao? Bất cứ ai có một chút kiến thức đều có thể nhìn ra đây là một mảnh đất có phong thủy vô cùng kém.
Xung quanh đều là công trường, không khí hỗn loạn, hơn nữa đều là những toà nhà cao tầng nên khiến đủ các loại khí âm hối đều tụ tập vê khu đất trũng này.
Hơn nữa, ở chỗ này vì muốn cạnh tranh giá thuê nên những ngôi nhà đều xây san sát nhau, mức thông gió và chiếu sáng rất kém, không khí thì bẩn thỉu, hôi hám, sống lâu ngày như vậy rất dễ bị ảnh hưởng.
Hầu hết tất cả các ngôi nhà ở đây đều là nhà có cửa chính ngay sát đường, đi vào bên trong thì nơi ăn, uống, ngủ nghỉ đều ở trong một phòng, kê đầu giường hướng ra cửa chính.
Trong phong thủy cách sắp xếp "nối thẳng"
và "không lưu động"
đều là cấm kị, nhưng chỗ này về cơ bản thì đã có đủ cả hai điều cấm kỵ đó.
"Chú, chỗ này đã xảy ra chuyện gì vậy ạ, gọi chúng cháu tới là vì cần trợ giúp việc gì sao ạ?"
Tôi mở miệng hỏi Chú ấy đưa chúng tôi tới một góc rồi nhỏ giọng nói: "Gần đây bọn chú đi tuần tra quy mô lớn, chú phát hiện an ninh ở chỗ này rất đáng sợ, rất nhiều người đã chết, hơn nữa còn rất quái dị, nhưng cảnh sát khu vực lại không báo cáo.
Bọn chú hỏi giám đốc phụ trách thì ông ta lại bị chết trong nhà...!
nghe nói là tự sát, nhưng chú thấy hơi kỳ lạ...!
hôm nay chỗ này lại xảy ra sự cố, hai vợ chồng cãi nhau rồi cẩm dao chém nhau, có một cô gái trẻ tuổi mới tới không bao lâu đã báo cảnh sát, giám đốc tạm quyền không dám che đậy, nên đã báo cho bọn chú biết."
"Loại chuyện này thì tìm chúng cháu có lợi ích gì?"
Anh tôi không hiểu, chuyện gia đình tranh cãi ở đâu chẳng có, mà chúng tôi lại không phải là người hoà giải.
"Các cháu đến xem sẽ biết."
Chú Thành Minh Tú đưa cho chúng tôi đồ trang bị.
Nhóm cảnh sát chú ấy mang theo về cơ bản đều là người xử lý những vụ án hình sự kỳ lạ, bọn họ đều mang bao tay, đeo khẩu trang, một số người còn mặc bộ đồ làm vệ sinh trông như cái tạp đề.
Trong sân có một con chó già, nhìn thấy chúng tôi nó cũng không hề nhúc nhích, mùi âm hối tràn ngập bên trong, còn có cả mùi của người chết.
Tôi bị phản ứng mãnh liệt, vừa mới đứng cạnh cửa liên che miệng muốn nôn, bên cạnh cửa có một đoạn cánh tay, tôi là một người mới mà mới chỉ liếc qua đã phát hiện ra chỗ này có vấn đề..