Cằm tôi suýt chút nữa đã rớt đất! Cái quái gì vậy, một đống đồ đen đen trắng trắng, còn có một dây roi màu đỏ, rồi quần lót.
Bên cạnh còn có mấy cái lọ...rồi dụng cụ!
"Tống...Thanh...Vy..."
Tôi đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi.
Đúng là bạn thân chí cốt của tôi, đến cả mấy thứ này mà cũng giúp tôi mua! Giang Lãnh cầm lấy một cái vòng nhỏ trong suốt, nghiêm túc đọc trong sách hướng dẫn: "Vòng trì hoãn? Thứ này là gì..."
Da đầu tôi tê rần, cướp lấy cái vòng trong suốt đó rồi quăng vào sọt giấy: "Anh không cần!"
Có gì vui chứ Anh không cần ăn cơm, lạnh nóng không ảnh hưởng, pháp lực vô biên còn không cần ngủ! Anh mà cần cái vòng trì hoãn này sao?!
"...Cái này giống cái nanh sói ghê"
Anh ấy lại đối chiếu với sách hướng dẫn.
Tôi vội phi đến cướp lấy đống sách hướng dẫn đó mà xé nát, Giang Lãnh khoanh tay hứng thú nhìn tôi, tôi bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh đến đỏ cả tai.
"Mộ Lan Lăng, ta và em làm biết bao nhiêu lần rồi, còn xấu hổ sao?"
Anh lạnh lùng nói, lúc nào cũng mang theo hơi thở lạnh lẽo, nghe kiểu gì cũng thấy rất phiền não! "Đó là vì chúng ta đối với chuyện này tâm tình không giống nhau""
Tôi tức giận lầm bầm: "Sao giống anh được, bắt nạt người khác còn ngại đối phương không thú vị..."
Tôi giơ tay muốn vứt hết đống đồ trên bàn vào thùng rác, Giang Lãnh chặn lại, chậm rãi nói: "Tất cả thứ này "sử dụng"trên người em, đều vứt hết đi...nhưng giữ thứ mặc trên người em lại.
Tôi trợn mắt.
Anh nhíu mày cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầu cao ngạo.
"...Em có điều kiện, anh phải đồng ý với em mới được!"
"Hừ...còn chưa lên giường mà đã muốn tính đến chuyện chăn gối rôi?"
Em...Không biết Lâm Thừa Dũng "tra tấn nghiêm khắc" bác Sĩ tư như thế nào, nói tóm lại lần thứ hai đến kiểm tra, bác Sĩ tư của anh ta như kéo khóa mồm lại, không phát ra một tiếng nào.
.
ngôn tình tổng tài
Vấn đề là, anh ta đối với tôi chỉ là người có liên quan, đề phòng nghiêm ngặt như thế làm sao?! "Bác sĩ, anh không nói kết quả kiểm tra cho tôi, còn kiểm tra cái ì nữa?"
Tôi chịu không nổi lên tiếng hỏi.
Bác sĩ chỉ lắc đầu, không nói gì cả.
Tôi liếc nhìn sang anh tôi, anh tôi lấy cây kẹo mút ngậm trong miệng ra, xắn tay áo, kéo vì bác sĩ kia đến lối thoát hiểm: "Nào nào nào, chúng ta cùng giao lưu thân mật một chút.
"Tha cho tôi đi, cậu chủ nói rồi, bất kỳ kết quả gì cũng không được nói ra, nếu không cậu ấy...!
Bác sĩ rùng mình, ngậm chặt miệng lại.
Đây là ý gì? Với tôi cũng không được nói? Điện thoại của Lâm Thừa Dũng gọi đến, tôi có chút khó hiểu hỏi: "Cậu chủ Lâm, anh có ý gì? Vì sao đến cả tôi cũng không thể nói?"
Lâm Thừa Dũng ở đầu dây bên kia khẽ cười hai tiếng: "Không phải đích thân tôi sẽ nói rõ cho cô hay sao? Con không có gì kỳ lạ cả, nhưng cô cần phải chú ý một chút, đừng để bị quỷ bắt"
"...giới tính?"
Tôi nhịn không được hỏi một câu.
"Hừm? Có lẽ cô cũng đoán được rồi chứ? Có cần tôi phải nói không?"
Giọng điệu của Lâm Thừa Dũng trở nên nghiêm khắc: "Những điều cô nói rất huyền diệu khó giải thích, tôi không hiểu, co chỉ cần nói cho tôi biết, lúc nào cần đến bệnh viện và bác sĩ, thì cứ nói với tôi một tiếng tôi sẽ sắp xếp"
"Không cần...đoán chừng là không cần đâu"
Tâm trạng của tôi liền hạ đến mức thấp nhất.
Thời gian càng ngày càng gần, cho dù tôi có tránh né như thế nào để tránh khỏi sự lo lắng, muộn phiền này, cho dù anh tôi có khuyên tôi thế nào đi nữa, tôi cũng không cách nào yên tâm được.
Thường sẽ thức dậy trước hừng đông, sau đó mở tròn mắt suy nghĩ lung tung.
Giang Lãnh đã từng nói, cô Nhã Uyên có hai oán khí không rõ ràng, đó là tội nghiệt của cô ta, bây giờ có phải tôi cũng đang từng bước gây ra tội nghiệt? "Lan Lăng, Lan Lăng!"
Anh tôi đẩy tôi, anh chỉ vào tivi: "Lớn tiếng lên"
Sao thế? Lại là tin tức tài chính kinh tế liên quan đến Lâm Thừa Dũng sao? Tôi lớn tiếng lên, nghe bản tin, có chút nhạy cảm với địa danh xuất hiện.
Thôn mới Thạch Tuyền Câu, đó là nơi có người của thôn Hoàng Đạo di dân đến.
"Liên hệ với Trân Vinh Nam, hỏi thăm tình hình của ông ta đi!"
Tôi nhanh chóng căn dặn anh tôi.
Nội dung tin tức này lúc nào cũng chỉ nói sơ qua, chỉ nói viện diện lão ở thôn mới Thạch Tuyền Câu này có mấy lão già chết rất kỳ lạ.
Tôi lấy điện thoại ra tìm kiếm, phát hiện ra cảnh sát đã báo cáo chuyện này, bên trên còn treo thưởng, kẻ tình nghi tâm khoảng hai mươi mấy tuổi đổ lại, đán người cao khoảng một mét bảy lăm...!
Mộ Vân Giang xuất hiện rồi.
Ngày linh thai sinh ra cũng gần đến, có lẽ anh ta cũng nên hành động rồi.
Lúc trước, anh ta nói cần phải dùng pháp thuật tách sinh hồn ra, lấy linh hồn từ linh thai ra đi luyện hồn, như thế sẽ biến anh ta thành chủ nhân, sẽ trở thành đầy tớ của anh ta.
Nói cái gì mà giúp tôi, tôi không tin mấy lời thối tha này.
Anh tôi cúp máy, nói với tôi: "Trần Vinh Nam nói, có quỷ quậy trong viện dưỡng lão, ông ta có bố là nhân viên tạp vụ ở trong đó, bây giờ người dân địa phương đang liều mạng che dấu dư luận"
"Chúng ta đi xem thử?"
Tôi do dự hỏi một câu.
Bây giờ tôi thật sự không dám mạo hiểm, chuyện linh thai đã khiến tôi tâm phiền ý loạn rồi, tôi và Giang Lãnh đã dính với nhau đến nay đã hơn hai năm rồi, ngày định mệnh càng đến gần
Tôi...tôi muốn trốn đi một chút.
Điện thoại tôi đột nhiên rung lên, giọng nói cao ngạo của Thẩm Thanh Hà ở đầu dây bên kia vang lên: "Mộ Lan Lăng, Đế Quân đại nhân biết chuyện ở Thạch Huyền Câu rồi, ngài ấy bảo chúng tôi đến xem sao, hơn nữa nhân tiện đưa cô đi cùng.
"...Bọn tôi tự đi"
Tôi lạnh lùng trả lời lại một câu.
"Ây...chúng tôi nghe theo lệnh mà làm, có chuyện gì không hài lòng thì nói với Đế Quân đại nhân, chuyện này là do Đế Quân đại nhân trực tiếp ra lệnh"
"Tôi nói rồi, chúng tôi tự đi"
Tôi cúp điện thoại.
Cái tên Giang Lãnh này, có thể ra lệnh cho Thẩm Thanh Hà, những lại không đích thân nói với tôi một câu?.