Sợ, dĩ nhiên sợ.
Lúc tôi tỉnh lại, trong phòng không có người.
Chỉ còn bầu không khí kiều diễm phảng phất khắp phòng, mà đến mặt anh tôi còn chưa từng thấy.
Tôi ngơ ngác thật lâu mới gượng ngồi dậy, vừa nhúc nhích liên cảm thấy cơn đau đớn khó dẫn.
Điều này nhắc nhở tôi rằng, anh đã tới, đây không còn là mộng, mà là tiếp diễn của cái đêm hai năm trước.
Điện thoại di động ở đầu giường chợt vang lên, tôi vội lướt Sang nghe, bên kia là giọng nói của anh tôi: “Lăng Lan, mở gara mau! Bố bị thương rồi!"
Trong lòng tôi hoảng hốt, bổ và anh hai đã ra ngoài để xử lý một món đồ khó giải quyết, hai ngày nay họ không ở nhà thì sao bị thương chứ?! Lảo đà lảo đảo nhảy xuống giường, đôi chân bủn rủn run lên bần bật, tôi ngã rầm xuống sàn.
Cảm giác xấu hổ ồ ạt kéo đến, đáy lòng dấy lên nỗi chua xót.
Tôi vội vàng lau sạch nước mắt, chạy xuống dưới lầu để mở cửa gara.
Nhà tôi là ngôi nhà nhỏ ba tầng có mảnh sân năm tại khu phố buôn bán sầm uất, đây là khu quy hoạch để kinh doanh, căn nhà nhỏ này trị giá hơn tỷ đồng.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Nhưng bố tôi không thiếu chút tiên ấy, dòng họ tôi đều làm nghề 'mờ ám' đó thì không thể thiếu tiền.
Chỉ giảm thọ mà thôi.
Anh hai mở chiếc xe việt dã rồi chạy đến, tôi nhìn khắp người bố và anh đều dính đầy bùn đất và vết máu khô khốc mà không dằn được hoảng sợ.
“Lăng Lan, đừng sợ, mau chuẩn bị nước nóng, càng nóng càng tốt.” Anh hai vừa nói vừa khiêng bố tôi lên lầu.
Chuyện này rất hiếm khi xảy ra, không biết rốt cuộc bọn họ đã gặp phải điều gì.
Tôi đứng đun nước trong phòng bếp, bởi vì cả người rã rời, suy nghĩ phân tán lộn xộn mà không cẩn thận làm bỏng tay, trên tay phải nối một cái rộp nước.
Nhưng tôi không mấy để ý mà gấp rút bưng nước lên lầu cho bố tôi.
Tình trạng của bố tôi không tốt lắm, ông mím chặt môi, đôi mắt đầy kín tia máu, không nói không rằng mà lắc đầu nhìn tôi.
Anh hai hiểu ý nên đuổi tôi ra khỏi phòng.
Tôi ngồi trước cửa ra vào, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng rên đầy đau đớn, giống như tiếng kêu thảm thiết của động vật bị cắt cổ lấy máu.
Tôi ôm đầu, mười tám tuổi của người khác là độ thanh xuân tự do phóng khoáng, là năm tháng phản nghịch tùy ý.
Nhưng tại sao tôi phải nhẫn nhịn để một ác quỷ tra tấn, cả ngày bầu bạn với cõi u ám kinh khủng...!
Đêm hôm ấy, anh đã tới.
Sợ hãi hay phản kháng đều vô dụng, dẫu anh làm bất cứ hành động lớn đến đâu thì người lớn dưới lâu cũng không nghe thấy.
Mà dường như anh xem tất cả chống cự của tôi là thú vui, không chỉ trên giường, mà bàn đọc sách, bệ cửa sổ đều trở thành chiến trường nơi anh thuần phục tôi.
Tôi có thể cảm nhận được đau nhức, có thể cảm nhận được bất lực.
Cũng có thể cảm nhận được lồng ngực lạnh lẽo và bàn tay như sắt thép của anh.
Nhưng tôi không dám mở mắt.
Anh cúi người bên tai tôi, lúc tôi cố tránh né, má chạm phải một chiếc mặt nạ vừa lạnh vừa cứng, chính là thứ hay thấy trong chùa miếu, ác quỷ mặt xanh nanh vàng trợn tròn đôi mắt.
“...Tay của em sao vậy?” Âm thanh lành lạnh cất lên, đồng thời bàn tay lạnh buốt nắm cằm của tôi, buộc tôi trả lời.
“Bỏng, bị bỏng...” Tôi từ từ nhắm mắt, cả người co rúm dưới thân thể của anh.
Cảm giác lạnh buốt tê dại bao phủ lấy, tôi không thể trốn thoát, cũng không thể thối lui.
Anh không nói thêm gì, chỉ trước khi tôi chịu không nổi sắp ngất đi mới nhẹ nhàng chạm đến vết bỏng trên tay tôi.
Ngày hôm sau, bố tôi ngồi phơi nắng trong sân, tối hôm qua ông không thể nói chuyện là bởi vì trong miệng ngậm một mảnh bùa bằng đồng.
Vừa nhìn thấy tôi, ông liền cười nói: “Cuối cùng có thể nói chuyện, suýt chút nữa nghẹn đến chết rồi.” Ông bố này, nói chuyện quan trọng hơn tính mạng ư? Tôi miễn cưỡng mỉm cười, nhưng khóe mắt chua xót vô cùng, cười một cái lập tức rơi lệ.
“Lăng Lan, con sao vậy? Sao sắc mặt kém như thế?” Bố tôi đã phát hiện khác thường trên mặt tôi.
Tôi nghĩ thầm gã chồng quỷ hung mãnh quá, mỗi lần tôi đều nghĩ rằng sẽ bị dẫn dắt đến chết, nói không chừng anh đến đây là để giết chết tôi.
Chỉ là cách thức giết tôi hơi đặc biệt.
Minh hôn có Huyết Minh, có sính lễ, vậy kế tiếp, hẳn là khiến tôi chết đi, biến thành người âm mà hoàn thành hôn lễ sao? Nghĩ rằng mình sắp phải chết, tôi hơi giận nói: “Bố, anh đã tới...”.