Lâm Thừa Liễu đang quỳ trong phòng trà, đối diện với bức di ảnh của một người già.
Nhiều người đã từng nhìn thấy di ảnh của người này, đó là một công thần lập nước vĩ đại và là một trong những bậc trưởng lão thế hệ đầu tiên.
Chúng tôi không dám đi vào, chỉ nhìn cô ta quỳ ở đó khóc lóc.
“Anh ơi, em sai rồi.
Em vẫn chưa tham gia.
Em chỉ tò mò muốn xem bọn họ nói gì thôi.
Em chưa nói ra bao giờ.
Nếu anh không tin, anh có thể kiểm tra...em biết là người trong gia đình mình phải kiệm lời và không được nói lung tung, vì vậy em không hề nói một từ nào cả.” Đôi mắt của Lâm Thừa Liễu sưng lên vì khóc.
Lâm Thừa Dũng mặc kệ, dùng thước đánh vào tay cô ta, vừa đánh cô ta đã khóc.
Anh tôi cong môi nói: “Thật là giả tạo, đánh nhẹ như vậy, hay là để tôi đến đánh giúp cho? Cô ta chỉ cần đánh hai thước là không khóc nổi nữa rồi.”
Lâm Thừa Liễu nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn chúng tôi.
Thấy chúng tôi đến, Lâm Thừa Dũng kêu Lâm Thừa Liễu đứng dậy và mời chúng tôi vào bên trong phòng trà ngồi.
Ghế bên cạnh tôi trống không nên tôi đặt tách trà trước chiếc ghế trống.
Hãy tìm đọc trang chính ở — T R U M T R U Y E N.
—
Lâm Thừa Dũng ngạc nhiên một chút, hỏi: “Cô làm gì thế?”
“…À cái đó, là chồng tôi, anh ấy đến cùng với tôi.” Tôi liếc mắt nhìn Giang Lãnh bên cạnh, anh sốt ruột liếc mắt một cái, không muốn thay đổi sự thật này.
Vẻ mặt Lâm Thừa Dũng lóe lên một chút kinh ngạc, sau đó gật đầu nói: “Tôi sơ suất rồi, xin mời.”
Lâm Thừa Liễu lau nước mắt ngay lập tức và hỏi: “Chồng cô không phải là người đàn ông cao ráo và đẹp trai sao? Tôi đã nhìn thấy anh ấy vào ngày đụng phải xe cô.
Anh ấy đâu rồi?”
Anh tôi lập tức mở miệng nói: “Là chồng của em gái tôi, không phải chồng của cô, cô muốn hỏi rõ ràng như vậy làm gì?”
Lâm Thừa Liễu đang định phản bác, thì bị Lâm Thừa Dũng hung hăng trừng mắt nhìn, cô ta không dám nói nữa.
“Vào việc chính nhé.” Lâm Thừa Dũng nhấn một cái nút, sau cánh cửa và cửa sổ phòng trà hiện lên những tấm cách âm.
Lâm Thừa Liễu bởi vì chuyện trước đó nên cô đặc biệt hứng thú với mấy chuyện quỷ thần, cả ngày chỉ muốn tìm cảm giác kích thích, sưu tầm mười ngôi nhà ma ám, mười cây ma ám và đối với trò chơi thần bí trên mạng cũng vậy, cô ta bị nghiện.
Một hôm cô ta tìm thấy bài đăng về một truyện cổ thần bí, người đăng nói rằng cô ta đã tham gia vào một nhóm những người yêu tâm linh, trải nghiệm cảm giác mạnh trong đó và sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Có một số người đã trả lời trong một bài đăng bên dưới, rằng quả thực có chuyện như vậy.
Lâm Thừa Liễu vì tò mò nên đã bí mật tham gia nhóm bằng số điện thoại di động của một vệ sĩ.
Đây là một nhóm lớn gồm hàng trăm người và trong đó phổ biến một trò chơi.
Còn trao giải thưởng khuyến khích mọi người tham gia các hoạt động trải nghiệm các sự kiện siêu nhiên.
Ví dụ, chủ sở hữu nhóm đưa ra thông báo, treo thưởng ba mươi triệu đồng, mời một người đàn ông và một phụ nữ đến một địa điểm nhất định qua đêm, sau đó gửi ảnh và video vào nhóm để làm bằng chứng hoặc nhóm chứng minh rằng họ đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó họ có thể nhận được ba mươi triệu đó.
Nhiều người lần lượt tham gia.
Vừa có thể tham gia trực tiếp để nhận thưởng, hoặc họ cũng có thể mời người khác trải nghiệm trò chơi để nhận được thưởng.
Hầu hết đều là những người trẻ tuổi tìm kiếm sự phấn khích, họ biết rằng điều này có thể kiếm tiền và còn có cả những cuộc gặp gỡ khiêu dâm.
Vì hầu hết mọi phần thưởng đều có một chút ẩn ý.
Ví dụ, tôi đưa ra phần thưởng là mời một người phụ nữ xinh đẹp đi cùng tôi tham quan nghĩa địa vào ban đêm, sau đó những bức ảnh và video được gửi về thực chất là những cảnh dã chiến và che mặt.
Trò chơi kiếm tiền kiểu này có vẻ sôi động và hấp dẫn, đã thu hút rất nhiều thanh niên đêm khuya không có việc gì làm tham gia.
Tiền và dục vọng đều rất hấp dẫn, còn các chủ đề khác nhanh chóng được bỏ đi.
Trên trang chat, có người hỏi: “Sao cô gái có tình cảm mãnh liệt cùng tôi đến bãi rác lâu rồi không đến?”
Một người nọ lập tức trả lời: “Chắc là bạn không chăm sóc người ta tốt.”
Sau đó, một đám đã vuốt màn hình thả cảm xúc.
Người khác hỏi: Bãi rác thì có gì khủng khiếp chứ? Nơi bạn chọn không thể khiến người ta rợn người, kẹp chân.
Chắc hẳn là không thoải mái lắm, bởi vì không chọn được chỗ.
Người này trả lời: “Hừ! Lần trước chúng tôi đến đó và nhìn thấy một đứa bé chết trong túi ni lông.
Tôi không biết kẻ nào độc ác như vậy.
Tôi muốn gọi cảnh sát, nhưng tôi sợ gặp rắc rối.
Vợ con tôi không biết tôi đang chơi trò này.”
Đó là một nhóm hủy hoại nhận thức.
Anh tôi giễu cợt nói: “Trên đời này loại người nào cũng có, gây nghiệp thì họ tự đi mà gánh lấy, lo chuyện của bọn họ làm gì.”
Lâm Thừa Dũng cau mày nói: “Từ Bảo Trân cũng nhận phần thưởng từ trò chơi này.”
“Ồ, cái chân què của Từ Bảo Trân chưa lành mà vẫn hẹn hò?” Anh tôi cười chế giễu.
Lâm Thừa Dũng cầm một chiếc máy tính bảng trong đó có một số tài liệu, anh ta nói: “Từ Bảo Trân mặc chiếc áo gi lê đến tòa Hải Yến, treo phần thưởng ba trăm triệu, đồng thời mời một nam một nữ...đến tìm thứ gì đó.”
Tòa Hải Yến kể từ sự cố lần trước đã không có ai đến và hoàn toàn bị cảnh sát phong tỏa.
Nghĩ đến tòa nhà tráng lệ một thời, tôi cảm thấy hơi rợn tóc gáy, không khỏi co rụt vai lại.
“Tìm cái gì vậy?” Anh trai tôi hỏi: “Cô ta đã không bỏ mạng ở đó là may nhờ có trời đất và tổ tiên phù hộ rồi, cô ta mất cái gì hả? Một cái túi xách sao?”
Sắc mặt Lâm Thừa Dũng không tốt lắm, trầm giọng nói: “Thứ cô ấy tìm là...chân...”
Tôi bị sốc và nổi da gà.
Từ Bảo Trân bị thang máy kẹp chân, thang máy rơi xuống với tốc độ rất nhanh đã trực tiếp cắt đứt cổ chân của cô ta.
Lúc đó, cô ta đã bị nghiêng khỏi tấm thảm, và phần xương ở bắp chân còn lộ hẳn ra.
Sau đó cô ta không tìm thấy phần chân bị cắt rời của mình sao?
Tôi cảm thấy hơi ghê ghê và sợ hãi nên lặng lẽ tránh xa chiếc điện thoại.
Lâm Thừa Dũng nói tiếp: “Hôm nay cô ấy đột nhiên xuất hiện trong phòng chát.
Chắc là muốn thừa dịp đông người lôi kéo các sinh viên trẻ tham gia, sau đó đưa chúng vào trò chơi có thưởng này, sự hấp dẫn của ba trăm triệu và khiêu dâm đối với nhiều sinh viên đại học rất hấp dẫn.”
“Cô ấy...đã lâu như vậy rồi, cô ấy tìm được chân của mình còn có thể làm được gì nữa? Tất cả đều thối rữa rồi? Không thể tiếp tục...” Tôi trầm giọng hỏi.
Anh tôi cong môi nói: “Có lẽ cô ta cũng có tâm lý giống như thái giám thời xưa.
Cảm thấy thiếu sót một bộ phận nào trên cơ thể nhất định phải tìm lại, nếu không cả đời sẽ như tàn phế.”
“Về phần Thừa Liễu.” Lâm Thừa Dũng nghiêm nghị nhìn em gái mình: “Cũng may là em chưa nói chuyện gì ở đó, nếu không thì chắc chắn anh đã lấy gia pháp đánh em mấy cái rồi! Em còn dám nghĩ đến những thứ tà ma ngoại đạo này, ở nhà suy nghĩ lại cho anh!”
Vấn đề này không chỉ đơn giản là một trò chơi, một số người có thể đã hoàn toàn biến mất trong trò chơi này, nhưng trò chơi vẫn tiếp tục diễn ra, bởi vì những người bên trong đều không hề nhận thức được.
Giang Lãng ngồi bên cạnh tôi coi như không liên quan gì đến anh, tôi ước gì anh cứ để yên mọi chuyện, chỉ cần anh có thể cho chúng tôi một chút ý kiến, để không tạo thêm chuyện.
Nhưng anh quá thoải mái, thực sự anh đã véo tóc tôi để chơi đùa.
Lâm Thừa Liễu ngồi đối diện với tôi, nhìn mái tóc của tôi bồng bềnh một cách bí ẩn và trở nên xoắn lại vì lớp không khí mỏng, đôi mắt cô ta mở to ngạc nhiên.
Tôi lúng túng vén tóc ra sau, anh tôi nín cười đến nội thương, ghé vào lỗ tai tôi nói nhỏ: “Anh ta ghen à? Lúc đi ra ngoài là em chưa dỗ khéo hả...”.