Gương mặt của Hầu Bảo Ngọc trở nên trắng bệch, cô hít thở sâu hai hơi thở rồi mới tiếp tục nói: "Tối qua tôi đã nấu canh và muốn gửi nó cho bố tôi để bồi bổ sức khỏe.
Kết quả là, khi tôi đến phòng làm việc của ông ấy liên nghe ông ấy đang nói chuyện với một phụ nữ..."
Phụ nữ? Điều đó thì có gì kỳ lạ? Anh trai tôi cũng cười: "Cô Hầu, các gia đình giàu có, không phải các mối quan hệ rất hỗn loạn sao.
Cho dù bố cô có ít quan hệ ngoài luồng thì có gì lạ không? Bên cạnh đó, việc như vậy cũng không có gì hiếm."
Hầu Bảo Ngọc trợn mắt nhìn anh tôi rồi nói tiếp: "Nếu đó là một phụ nữ bình thường, tôi sẽ sợ sao?"
"Vậy là chuyện gì?"
Tôi không nghĩ mọi thứ đơn giản như vậy, liền tò mò cất tiếng hỏi.
"Tôi...!
tôi nghe bố tôi gọi người phụ nữ đó là mẹ! Nhưng bà tôi đã qua đời năm ngoái."
Lúc này gương mặt Hầu Bảo Ngọc đã đổi thành màu trắng.
"Hơn thế nữa, tôi cũng nghe bố không ngừng nói với người phụ nữ đó là: "Mẹ, mẹ hãy nghĩ thoáng một chút, mẹ đừng làm thế.
Con phát ốm vì mẹ rồi, mẹ làm ơn hãy để con đi đi."
Hầu Bảo Ngọc vừa nói vừa không nhịn được mà nắm chặt nắm tay.
Anh tôi và tôi đưa mắt nhìn nhau, tự hỏi có mối thù nào trong gia đình này không? "Cô Hầu, loại tình huống này, cô không tìm thấy pháp tới sao?"
Hầu Bảo Ngọc khẽ nhếch miệng: "Hôm nay tôi tới đây là muốn tìm các người cùng tôi đi xem.
Mấy vị thầy pháp đó nói cái gì mà làm phép trấn trạch, tôi thực sự không hiểu.
Các người hãy đến đấy, để họ nói thẳng với các người xem sao."
Anh trai tôi chỉ mới bắt đầu kinh doanh, hiểu biết nửa vời, thậm chí không thể giết ma quỷ.
Bảo chúng tôi đi xem thử? Có khác nào là làm một việc vô nghĩa.
"Mười lăm tỷ vừa rồi không phải là tôi nói chơi.
Tôi sẽ thực hiện những gì tôi nói!"
Cuối cùng, anh trai tôi, một doanh nhân nhỏ và vô đạo đức, không thể cưỡng lại được cám dỗ tiền bạc đã đồng ý đi cùng cô ta để xem tình hình.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Tên sai vặt âm phủ kia cũng mặt dày đuổi theo xe.
"Anh đi theo làm gì?"
Tôi nhỏ giọng hỏi thầm.
"Quý cô, ít nhất tôi đang ở trong vòng Âm Dương này.
Có lẽ tôi có thế giúp cô.
Nếu tôi có ích, cô chớ quên bố thí cho tôi chút phí vất vả."
Anh ta rất vui khi nghe vẽ mười lăm tỷ hy vọng chúng tôi sẽ mang tới cho anh ta một khoản công tác phí.
Một người sống như ông ta, có thể nói chuyện với ma quỷ, về cơ bản đang làm việc vặt cho âm phủ tại dương gian, vốn dĩ không thể xử lý những việc liên quan tới ma quỷ.
Tôi vừa rồi còn mong anh ta sẽ cho tôi biết vài tin về Giang Lãnh, rốt cuộc là tôi lại tự mình tưởng tượng rồi.
Anh tôi nói đúng, chúng tôi và Giang Lãnh là hai đẳng cấp khác nhau, không thể ngang bằng giao tiếp được.
Anh ta dù có tới đây hay không, thì chúng tôi cũng chỉ có thế bình thản tiếp nhận mà thôi.
Vì tôi muốn giữ cái thai trong bụng, tôi sẽ điều chỉnh tâm trí và bảo vệ linh thai nhi không biết khi nào mới trưởng thành này.
Xương của bố máu của mẹ, đứa trẻ này cũng mang trong mình dòng máu của tôi.
Ngay khi bước vào sân nhà họ Hầu, tôi đã thấy rất nhiều pháp sư.
Ai cũng chắp tay sau lưng, bên cạnh còn có một người học việc nhỏ, hay gọi cao cấp một chút thì là trợ lý.
Thấy Hầu Bảo Ngọc đi cùng ba người chúng tôi đi vào, mấy tay thầy pháp đó không che giấu sự khinh thường trong mắt.
Tên sai vặt âm phủ gây như một cây gậy và ấn mặc như một người công nhân làm việc trong thành phố.
Anh trai tôi mặc áo thun, quần jeans, giày thể thao, thực giống một sinh viên nghèo.
Còn tôi, từ khi Giang Lãnh rời đi trong cơn giận dữ, tôi đã ép bản thân mình nhớ chính mình là một phụ nữ có thai.
Tôi mặc một chiếc áo thun và quần len nhung mềm mại, cũng đặt sang một bên những chiếc giày cao gót, chỉ đi một đôi giày bình thường.
"Cô Hầu, những người này là ai? Sư phụ của tôi làm phép, yêu câu những người không liên quan tránh đi chỗ khác"
Một người trợ lý đeo kính tiến đến và nói với Hầu Bảo Ngọc.
"Tôi đã mời họ tới đây, không cần đuổi họ đi."
Hâu Bảo Ngọc nói thẳng.
Một vị thầy pháp đang chuẩn bị làm việc thấy vậy liên nói một cách lạnh lùng: "Những đứa trẻ còn chưa đủ lông đủ cánh này có dám tham gia vào những việc nguy hiểm như vậy không? Thật là không biết sống chết."
Hầu Bảo Ngọc nghe thấy việc này có hiểm nguy, liên hỏi: "Lưu sư phụ, ông thấy gì đang tới sao?"Trong lúc chúng tôi đứng sang một bên, hoàn toàn bị phớt lờ, anh trai tôi thì thâm: "Được rồi, hãy vào trong biệt thự và xem xét một chút.
Ngay khi chúng tôi bước vào cổng của biệt thự, chúng tôi dừng lại cùng một lúc.
Nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiều ở bên ngoài.
Âm khí quá nặng.
Hai vệ sĩ đứng ngay lối vào hành lang dẫn tới phòng làm việc, nhưng tôi mơ hồ thấy một lớp sương mù màu đen ở cửa phòng, mặc dù lúc này đang là ban ngày.
Kế từ khi Giang Lãnh che mắt tôi và đế tôi gặp Bạch Vô Thường giữa ban ngày, địa ngục đã trở thành cuộc sống hàng ngày của tôi.
Khi vị đại sư thấy chúng ta bước vào phòng, ông ta cười nhạo: "Không biết sống chết."
Trợ lý của ông ta ngay lập tức tâng bốc: "Mấy tên nhãi ranh này e rằng còn không biết xem la bản"
Anh trai tôi rất khó chịu, anh lấy điện thoại di động của anh ra và mở một phần mềm: "Ai nói tôi không biết xem la bàn? Tôi có la bàn điện tử, còn không cân từ tính "
Tôi đã quá lười để chú ý đến anh, lặng lẽ lấy ra cái la bàn nhỏ mà mẹ tôi để lại.
Tôi chỉ muốn kiểm tra cách thức sử dụng la bàn, nhưng sắc mặt của vị đại sư kia đã thay đổi ngay khi ông ta thấy cái la bàn trong tay tôi.
Ông ta nhìn tôi một cách hoài nghỉ và nói một cách nghiêm trọng: "Hóa ra là đạo thuật nhà họ Thẩm?"
Tôi có chút sửng sốt.
Đạo thuật nhà họ Thẩm là gì? Gương mặt ông ta thay đổi liên tục, quay sang Hầu Bảo Ngọc nói mấy câu: "Cô Hầu, nếu cô đã mời đạo thuật nhà họ Thấm tới giải quyết vấn đề này, tôi thật không tiện tiếp tục can thiệp, tạm biệt!"
Nói rôi ông ta lập tức bỏ đi.
Gia đình nhà họ Thẩm nổi tiếng đến vậy sao? Bà già lúc trước cũng nói, để kiếm tiên, không có gì tốt hơn danh tiếng của gia đình họ Thẩm, lời này dường như không phải là lừa dối tôi.
Nhưng vấn đề ở chỗ chúng tôi đều là lính mới.
Hầu Bảo Ngọc không ngăn được vị thầy pháp kia liên la hét với chúng tôi một cách tức giận: "Có chuyện gì vậy? Tại sao đại sư lại bỏ đi khi họ thấy hai người?"
Anh trai tôi ho một tiếng và nói với vẻ có lỗi: "Có lẽ là vì chúng tôi rất lợi hại."
Hầu Bảo Ngọc giữ sự tức giận của cô ta và gật đầu: "Được rồi, xin mời đi gặp bố tôi! Nếu các anh đang chơi với tôi, anh sẽ phải hối hận"
Cô ta nói với vẻ nghiêm trọng.
Giờ thì đã quá trễ để chuồn khỏi rồi, và chúng tôi buộc phải vào phòng.
"Em sẽ đi xem thử"
Tôi thì thâm: "Giang Lãnh nói rằng những bóng ma thường không dám đến gần em"
Khi tôi tiếp cận phòng làm việc xem xét, chiếc nhẫn trên tay tôi có màu đỏ, như là để bảo vệ tôi.
Tôi đã chạm vào ngực mình, nơi vẫn còn lưu lại dấu vết của Giang Lãnh, dấu vết này ngay cả mặt quỷ cũng phải sợ, chắc chắn có thể khắc chế các loại quỷ khác.
Trong phòng làm việc không bật đèn, cửa đều bị chặn lại bằng những tấm bạt dày, tôi chỉ nghe thấy tiếng giấy bị xé vụn.
Hầu Bảo Ngọc đứng ngoài cửa và không hê dám bước vào đây.
Tôi bước vào và nói với một giọng thì thâm: "Xin chào, tôi được giao nhiệm vụ tới gặp ông."
Âm thanh xé giấy dừng lại, và một khuôn mặt với biểu cảm kỳ lạ xuất hiện từ phía sau bàn làm việc.
Đây là một người đàn ông trung niên tuổi khoảng năm mươi, nhưng mắt ông ta đỏ và sưng, góc miệng có chút nhệch ra.
Ông ta trông cay đắng và đau khổ Ngay khi ông ta mở miệng, một giọng nói phụ nữ cao vút vang lên: "Cô gái, cô đã chết như thế nào? Vì sao chết rồi còn đẹp như vậy?"
Chết? Tôi không phải ma.
Nhớ lại một thời gian trước Giang Lãnh đã nói với tôi là ma khí của anh ta đã tràn khắp cơ thể tôi.
Có lẽ vì vậy mà bóng ma nữ này xem tôi như cùng loại với bà ta.
"Bà, có tâm nguyện gì còn chưa hoàn thành sao?"
Tôi hỏi thử.
nữ quỷ vừa nghe vậy liền cười khằng khặc một cách quái ".