Ba năm sau.
Cô không thể. . . . . . .
Cô hoàn toàn không làm được!
Sự giáo dục của trường học quả nhiên là rất tốt, lại có thể khiến cô đem cái chuyện quan trọng như vậy mà quên bẵng đi. . . . . .
Trên người mặc một chiếc váy lụa màu trắng, bước chân của cô gái nhỏ càng lúc càng nhanh, giống như phía sau lưng mình đang xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba, còn cô thì đang cố gắng chạy trốn khỏi những quả bom đang rơi xuống.
Cô không thể nào làm được. . . . . . Đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. . . . . . Nhưng mà. . . . . .
Không. . . . . . Cô nhất định không thể làm được!
Trốn! Bây giờ, điều duy nhất cô có thể làm được chính là bỏ trốn! Cô bước từng bước dồn dập, cuối cùng, bắt đầu chuyển sang chạy, chạy càng lúc càng nhanh, chiếc váy cưới trắng tinh ở trên người cô giống như một áng mây đang lướt theo cơn gió.
“Tiểu thư, cô định đi đâu vậy? Nếu như cô muốn tham dự hôn lễ thì không phải đi hướng này đâu ——” Bác làm vườn ở trong nhà thờ tốt bụng nhắc nhở, nhưng rồi lại phát hiện, cô dâu trẻ này căn bản là không thèm nghe đến lời mình nói, rất nhanh xuất hiện ở trước mặt ông rồi lại vội vàng biến mất. . . . . . .
Đinh Đinh Đinh. . . . . . . . Tiếng chuông nhà thờ vang lên những giai điệu hạnh phúc.
Ba năm trước, Lệ Du Tư bất chấp tất cả đưa Phó Sồ Nhi trở về nhà họ Phó, đứng ở trước mặt mọi người tuyên bố tin tức hai người sẽ đính hôn, kết quả là đã kéo theo bao nhiêu giằng co tranh chấp, bây giờ mọi thứ đã ổn thỏa, tháng sáu, Phó Sồ Nhi đã tốt nghiệp cấp ba, thi đậu vào một trường đại học tư nhân, dưới sự sắp xếp của Lệ Du Tư, hôn lễ của hai người sẽ được tổ chức vào cuối tháng bảy.
Hôm nay, khách mời đến dự không dưới một trăm người, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng của tầng lớp xã hội thượng lưu, những người này đều đã được bọn họ phát thiệp mời vô cùng cẩn thận, nếu không, đợi đến khi hôn lễ của thiếu gia nhà họ Lệ và thiên kim nhà họ Phó được tổ chức, e rằng mười gian nhà thờ sẽ bị chen lấn đến vỡ tung.
Thời gian vừa đến, bản nhạc đám cưới du dương cất lên, hòa với giọng nói non nớt của những cô cậu bé, khắp nơi trong giáo đường được trang trí bằng hàng vạn những đóa hoa hồng champagne, tất cả đều đẹp tựa như mộng ảo, không có nơi nào là không giống với hôn lễ trong giấc mơ của biết bao cô gái, chỉ có điều, từ trong phòng nghỉ của giáo đường lại truyền đến âm thanh sốt ruột của mấy người phụ trách.
“Cô dâu?”
“Phải! Rốt cuộc là cô dâu đang ở đâu?”
“Cô dâu biến mất? Đến giờ phút này rồi, làm ơn đừng có đùa như vậy chứ!”
“Ai đùa với cô? Thật sự là không thấy cô dâu đâu nữa!”
Tất cả đều rơi vào trong tai của Lệ Du Tư không sót một chữ, anh cau mày thật chặt, một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy từ phía trên bục sân khấu vang lên một câu hỏi.
“Xin hỏi. . . . . . Cô dâu. . . . đâu rồi?” Cha xứ đẩy đẩy gọng kính lão, giọng nói trầm trầm hỏi.
Tiếng nói vừa dứt, cả hiện trường đều tràn ngập sự xấu hổ, một người đàn ông lén lút từ ngoài cửa chạy vào, đến bên cạnh Phó Thiểu Kỳ, nói nhỏ vài câu, chỉ thấy sắc mặt của Phó Thiểu Kỳ bỗng nhiên thay đổi, anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh Lệ Du Tư, đang định mở miệng nói: “Tư, Sồ Nhi ——”
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, thân là một trong số những phù rể, Hắc Tử Đình từ chỗ ngồi của nhà họ Lệ, vươn tay cầm lấy điện thoại di động giao cho Lệ Du Tư: “Điện thoại của anh.”
Khuôn mặt của Lệ Du Tư không để lộ ra một chút biểu cảm nào, chỉ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang đổ chuông một lúc lâu, cuối cùng, anh cầm lấy chiếc điện thoại, ấn phím nghe, động tác vô cùng thong thả, đưa điện thoại lên sát bên tai, theo bản năng còn mơ hồ mang theo một chút trốn tránh, như thể không muốn đón nhận cái tin tức xấu mà đầu dây bên kia sắp sửa truyền đến, nhưng mà, hiện tại, ở đầu dây bên kia lại im lặng không có một chút tiếng động, cái cảm giác dày vò này lâu đến nỗi tưởng chừng như đã trải qua cả một thế kỷ.
“Là Sồ Nhi à?”
“. . . . . . Vâng.”
Lúc nghi ngờ của anh đã được xác định rõ ràng, Lệ Du Tư khẽ thở nhẹ một hơi, nghe giống như là đang than thở, lại như là có chút bất đắc dĩ, giọng nói trầm thấp mơ hồ lộ ra một tia sốt ruột: “Em đang ở đâu? Không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Em rất tốt. . . . . . . Anh Tư, thật xin lỗi. . . . . .” Một câu ‘thật xin lỗi’ nhỏ như thanh âm của một chú chim non, lặng lẽ biến mất đằng sau chiếc điện thoại kia, sự im lặng lại một lần nữa bao trùm lên tất cả.
“Sồ Nhi? Sồ Nhi?” Cô ấy đã ngắt máy rồi.
Dựa theo tình huống này, chỉ có một cách để giải thích, chính là, anh đã bị người ta bỏ rơi, ở trước mặt vô số khách mời như vậy, anh đã bị cô dâu của chính mình vứt bỏ trước sự chứng kiến của thần thánh, hệt như một đứa ngốc.
Đáng chết! Anh thầm mắng ở trong lòng, sau hai phút lặng lẽ trôi qua, anh quay đầu lại, đối diện với tất cả mọi người đang ngồi phía dưới, vẻ mặt không chút biểu cảm, trầm giọng nói: “Hôn lễ này tạm dừng ở đây, nhưng mà, mọi người hãy nghe cho rõ, chỉ là tạm dừng chứ không phải là bỏ dở, càng không phải là hủy bỏ, đợi sau khi tôi đem cô dâu trở về, hôn lễ sẽ cử hành một lần nữa, bây giờ, mời các vị hãy trở về đi!” Dứt lời, anh lạnh lùng tháo ra đôi găng tay màu trắng ném cho Hắc Tử Đình, sau đó lại lập tức rời đi, bỏ lại sau lưng là ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người cùng với những lời bàn tán xôn xao. . . . . .
***
Có phải. . . . . mỗi một người phụ nữ đều sẽ trải qua sự sợ hãi giống như cô lúc này hay không?
Cô cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy tất cả phụ nữ trên thế giới này đều rất dũng cảm, trong đó bao gồm cả mẹ cô, dì cô, chị gái cô. . . . còn có những người phụ nữ mà cô đã từng hoặc chưa từng quen biết nữa.
Phó Sồ Nhi ngồi bệt xuống thảm, trên người vẫn mặc nguyên một bộ váy cưới màu trắng tinh, nhìn cô nhỏ bé đến nỗi khiến cho người ta có cảm tưởng, cô giống như là sắp bị váy cưới chiffon tầng tầng lớp lớp bao phủ. Phó Sồ Nhi nâng niu chiếc nhẫn cưới trong tay, chiếc nhẫn cưới đính kim cương hình giọt nước lóe sáng, vô cùng lộng lẫy và tinh xảo, nhưng lại khiến cho tâm trạng của cô càng thêm sa sút.
Giờ phút này, cô giống như một nàng công chúa đang gặp nạn, chơi vơi giữa đại dương mênh mông, bất lực nhìn mọi thứ xung quanh, hy vọng có thể tìm được nơi để cập bến, nhưng mà, trong lúc bản thân cô còn chưa biết mình nên làm thế nào thì người đã đuổi tới rồi!
“Sồ Nhi, mở cửa!” Là anh!
Nghe được giọng nói của Lệ Du Tư, bên trong cánh cửa lúc đầu vẫn hoàn toàn im lặng, nhưng sau đó lại vang lên một tràng: “Không, anh đi đi. . . . .đi đi. . . . .”
“Anh không đi, trừ phi em mở cửa để cho anh tận mắt nhìn thấy em, chúng ta nói chuyện một cách rõ ràng mới được!” Lệ Du Tư cố gắng áp chế giọng nói của mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Em không muốn. . . . . .Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh. . . . . .”
“Em mau mở cửa ra, nếu không anh sẽ phá cửa đấy!” Anh đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng, tiếp theo lại lui về phía sau hai bước, con ngươi đen sâu thẳm trừng mắt nhìn cánh cửa đang khép chặt.
“Đừng ——” Cô sợ hãi hét lên, đồng thời quay đầu về phía cửa, lập tức, thế giới bên trong và bên ngoài cánh cửa có một sự chênh lệch vô cùng quỷ dị.
“Nếu em không muốn anh làm như vậy thì hãy mau ra mở cửa đi!” Giờ phút này, Lệ Du Tư vẫn mặc trên người bộ lễ phục chú rể màu đen, chẳng qua là chiếc nơ đã kéo xuống, bị anh vò nát ở trong tay, không còn nhìn rõ hình dạng.
Sau khi nói xong câu này, cánh cửa vẫn im lìm khoảng ba phút, sau đó lại chậm rãi mở ra, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, có chút tái nhợt, khiến cho ai nhìn vào cũng không nghĩ rằng hôm nay cô chính là cô dâu.
Lệ Du Tư nhân cơ hội này, đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, kéo cô ra ngoài cửa, không cho cô cơ hội tránh thoát, cũng không cho cô được phép cự tuyệt anh.
Phó Sồ Nhi lui về sau từng bước một, bàn tay nhỏ bé bị anh nắm chặt, thoạt nhìn giống như là cô đang chủ động dụ dỗ anh bước vào phòng: “Tối hôm qua. . . . . cả đêm em đều không ngủ. . . . . . .”
“Vì sao?” Lúc đầu, Lệ Du Tư bị mê muội, nhưng rồi lại lập tức lấy lại phản ứng: “Anh hiểu, em quá khẩn trương rồi, Sồ Nhi ——”
“Không phải, em. . . . . . hôm qua. . . . . . mấy bạn học tổ chức party để chúc mừng em kết hôn. . . . . .”
Anh gật đầu: “Anh biết, là chú Trương, lái xe của anh chở em đi, cũng là ông ấy đón em về, anh nhớ rõ, hơn mười giờ rưỡi em mới trở về, không phải sao?”
“Ừm. . . . . .”
“Mười rưỡi cũng không phải là trễ, cũng không đến mức khiến cho em phải ngủ muộn, Sồ Nhi, nếu em thật sự khẩn trương như vậy, anh có thể thông cảm, dù sao em vẫn còn nhỏ, nhưng cũng không thể bởi vì thế mà——”
“Không phải! Là vì em. . . . . . em sợ. . . . . .anh. . . . . .” Nói ra rồi! Rốt cuộc cô cũng đã nói ra rồi! Phó Sồ Nhi căng thẳng nhìn anh, không biết anh sẽ phản ứng như thế nào, có. . . . .có tức giận hay không?
Nghe vậy, Lệ Du Tư hơi ngẩn ra, cô ấy sợ phải gả ình? Anh còn tưởng rằng, ba năm nay, sớm chiều ở bên cạnh nhau, hai người bọn họ đã bồi dưỡng tình cảm thật tốt, đầy đủ vững chắc, để cho cô ấy không có sự phòng bị gì đối với anh nữa mới đúng chứ?
“Sồ Nhi, em ——” anh ngừng lại một chút, hơi hạ giọng để tránh không làm cho cô sợ hãi: “Vì sao em lại sợ. . . . . .anh?”
“Em sợ. . . . .anh sẽ. . . . làm mấy cái chuyện đó. . . .với em. . . .”
“Anh làm chuyện đó với em? Anh sẽ làm chuyện gì với em?” Lệ Du Tư nhíu mày, đôi mắt thâm trầm có chút khó hiểu, hơn nữa còn bất giác để lộ ra một chút nghiêm khắc.
“Em không nói ra được. . . . .” Hai gò má của cô bỗng chốc ửng hồng.
“Nói mau, em không nói rõ thì làm sao anh biết được tại sao em lại sợ anh?” Anh tuyệt đối không cho phép cô trốn tránh mình.
“Được rồi!” Phó Sồ Nhi hít một hơi thật sâu, mơ mơ hồ hồ hạ quyết tâm, cuối cùng, cô chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện này. . . . . .”
“Chuyện gì? Sồ Nhi?” Lúc anh khẽ gọi tên cô, giọng nói có chút trầm thấp, trong đó ẩn chứa một tia thúc giục.
Cô bị anh làm cho gấp gáp, khóe mắt trở nên ươn ướt, lại nói một câu không hoàn chỉnh: “Chính là. . . . .chính là. . . .làm. . . .làm cái chuyện. . . . .”
“Sồ Nhi, cái chuyện kia trong lời nói của em, sẽ không phải là cái chuyện mà anh đang nghĩ đến đó chứ?” Đôi mắt đen như mực thâm trầm, yên lặng nhìn cô.
“Em không biết. . . . . . Nhưng mà, bọn họ nói đó là chuyện ân ái, em lại không hiểu. . . . . Tại sao bọn họ nói, một mặt sẽ rất đau, một mặt thì sẽ vô cùng vui sướng? Còn có cái quyển sách này nữa. . . . . Thoạt nhìn. . . . . thật đáng sợ . . . . . Anh Tư, em sợ. . . . . . em . . .có thể. . . . . không cần gả. . . . .”
“Sách gì?”
“Chính là. . . . .cuốn này!” Cô sợ hãi rút ra một quyển tạp chí từ phía sau, bộ dạng như kiểu rất khủng khiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy ‘mãnh nam’ ở trên bìa cuốn tạp chí.
Thấy thế, Lệ Du Tư không tự giác mà nhíu mày lại, hoang mang nhìn cô đưa ra cuốn tạp chí tình cảm kia, sau đó chợt như bừng tỉnh: “Ai đưa cái này cho em?”
“Bạn học. . . . .” Cô cúi đầu, thấp giọng nói.
Đáng chết! Sớm muộn gì anh cũng sẽ đem cái đám người ‘chỉ sợ thiên hạ không loạn’ bên cạnh cô đuổi đi! Lệ Du Tư nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế cơn tức giận của bản thân, mỉm cười nói: “Em đã xem nội dung bên trong rồi sao?”
“Một chút. . . . . .” Cô thấp giọng thừa nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ nhất thời đỏ rực như một quả táo, những nội dung ở trong đó đối với cô mà nói là quá kích thích rồi.
“Cho nên, em sợ anh sẽ làm những chuyện như vậy với em?” Anh cố gắng để giọng nói của mình trở nên tự nhiên, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng anh cũng đang bình tĩnh như thế.
“Anh sẽ không làm như vậy sao?” Cô nâng chiếc cằm xinh xắn ngước lên nhìn anh, mong mỏi chờ đợi đáp án.
Bị cô hỏi như thế, Lệ Du Tư hơi ngưng lại, vẻ mặt có chút xấu hổ, một lúc lâu sau mới cẩn thận lựa lời mà nói: “Nếu như. . . .anh nói sẽ làm như vậy thì sao?”
“Sẽ? Anh sẽ làm như vậy. . . . .” Cô kinh hãi mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại không khác gì quả mướp đắng: “Anh sẽ làm như vậy sao. . . . .”
“Sau khi kết hôn, chúng ta chính là vợ chồng, anh không thể cam đoan tuyệt đối mình sẽ không chạm vào em, Sồ Nhi, anh không muốn lừa gạt em, cho nên anh phải nói thật với em, nhưng mà em đừng lo, anh sẽ từ từ dạy cho em, cho đến khi em tiếp nhận anh mới thôi, được không?”
“Anh sẽ không ép buộc em sao?”
“Sồ Nhi, anh là gì của em?” Giọng nói của anh có chút không vui.
“Anh Tư. . . . . .”
“Vậy thì đúng rồi, chẳng lẽ, em không tin lời anh Tư nói sao?”
“Tin! Anh Tư sẽ không lừa gạt em!” Cô gật đầu thật mạnh, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, có chút vui vẻ thoải mái.
“Như thế này không phải là tốt hơn sao?” Anh mỉm cười, cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc cô, con ngươi đen sâu thẳm tựa như màn đêm có một loại cảm giác thật khó nắm bắt. . . . .
***
Thay bộ váy cưới cô dâu màu trắng ra, Phó Sồ Nhi mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trong lòng thấp thỏm lo lắng, muốn đi xuống lầu, lại đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lệ Du Tư và cha mẹ của mình. Đối với người con rể vô cùng hoàn mỹ này, nhìn từ trên xuống dưới, bất luận là chỗ nào, mẹ của cô cũng tán thưởng không thôi, cho nên, giờ phút này trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, hai người đang nói lời xin lỗi với Lệ Du Tư.
“A Tư, xảy ra chuyện như thế này, nhà họ Phó chúng ta thật xin lỗi con. . . . .”
Lệ Du Tư lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa: “Bác trai, bác gái, xin đừng nói vậy, con mong hai bác hãy đồng ý với con một việc.”
“Nói đi! Chỉ cần chúng ta có thể làm được thì nhất định sẽ đáp ứng!” Ba Phó vỗ vỗ ngực, chứng tỏ bản thân mình nói được làm được.
“Con muốn đưa Sồ Nhi về nhà.” Anh nhẹ nhàng nói ra một câu, lại khiến cho cả ba người đồng thời kinh ngạc.
Mẹ Phó có chút không biết phải làm sao, liếc mắt nhìn chồng mình một cái, lại quay đầu lại, dời tầm mắt nhìn về phía Lệ Du Tư: “A Tư, con muốn đưa Sồ Nhi về nhà? Nhà nó ở đây rồi, con còn muốn đưa nó đi đâu nữa?”
“Đối với cuộc hôn nhân này, chỉ cần Sồ Nhi không đổi ý, thì sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ trở thành vợ của con, hơn nữa, một ít đồ đạc của cô ấy đã chuyển về chỗ con từ mấy ngày trước rồi, nhà của con cũng chính là nhà của cô ấy, tuy rằng đã xảy ra tình huống như vậy, nhưng con vẫn muốn đưa cô ấy trở về, để cho cô ấy quen với cuộc sống sinh hoạt của hai người, có lẽ, lần sau sẽ không xuất hiện tình huống như ngày hôm nay nữa đâu!”
“Con nói vậy cũng đúng, có lẽ, trước hết, Sồ Nhi hẳn là nên chuyển qua sống cùng với con, thử một lần xem sao, nói không chừng, hai đứa vợ chồng son lại càng thêm hiểu nhau hơn.” Ba Phó cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, phát hiện đây là một việc cũng có thể thử.
“Nhưng mà, từ nhỏ tới giờ Sồ Nhi cũng chưa từng rời xa chúng ta, thân thể của nó lại không được tốt lắm, bác lo lắng thân thể của nó sẽ không được. . . . .” Dù gì, thân là một người mẹ, mẹ Phó cũng lo lắng nhiều hơn một chút.
“Bà yên tâm đi! Đối phương là A Tư mà! Ba năm nay, nó quan tâm Sồ Nhi còn cẩn thận hơn cả chúng ta, có thể giao Sồ Nhi cho nó thì trong lòng chúng ta cũng bỏ xuống được một tảng đá lớn rồi.” Ba Phó cười cười thuyết phục vợ mình.
“Cũng đúng, A Tư so với chúng ta quả thật là cẩn thận hơn!”
“Cha. . . . .Mẹ. . . . . Anh Tư. . . . .” Phó Sồ Nhi buồn bực nhìn trái nhìn phải một chút, trong lòng suy nghĩ, cô mới chính là người trong cuộc, tại sao lại không có ai hỏi ý kiến của cô?
Nghe có tiếng nói, Lệ Du Tư ngước mắt nhìn thấy Phó Sồ Nhi đang đứng ở trên cầu thang, lập tức quay đầu nhìn vợ chồng họ Phó đề nghị: “Vậy, con hy vọng chuyện này có thể tiến hành càng nhanh càng tốt!”
Càng nhanh càng tốt? Nhất thiết phải như vậy sao?. . . . .
Ngay lúc cô đang định mở miệng lên tiếng, mẹ Phó đã hoàn toàn đồng ý với chồng mình, gật đầu nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Vậy thì trong tuần này liền chuyển đi đi!”
Trong tuần này? Quá nhanh rồi . . . . . .
Không được! Cô nhất định phải lên tiếng, nhưng mà ba Phó đã giành trước một bước: “Được. . . .À mà không, không được, ngay trong ngày mai liền chuyển đi đi! Tình cảm của vợ chồng son phải được bồi dưỡng thật tốt, như vậy thì đối với quan hệ của hai đứa mới càng có lợi.”
Tại sao bỗng chốc lại biến thành. . . . .ngày mai? Có lầm hay không vậy?
Bọn họ nhất định là đã sai lầm rồi! Phó Sồ Nhi cảm thấy mình phải nói một câu, đem tiến độ câu chuyện đảo ngược lại, nhưng mà, gừng càng già càng cay, mẹ của cô lại nhanh hơn một bước rồi.
“Đúng nha, đúng nha! Dù sao cũng đều là ở Đài Bắc, Sồ Nhi cũng có thể thường xuyên trở về, hai vợ chồng chúng ta cũng có thể thường xuyên tới thăm nó, hay là tối nay liền chuyển qua luôn đi! Thật ra thì căn bản hôm nay cũng phải gả đi rồi, mọi thứ cũng đã được chuẩn bị tốt, được, quyết định tối nay đi!”
Tối. . .tối. . . .Tối nay??? Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Sồ Nhi suýt nữa thì ngừng thở, cô cảm thấy bản thân mình giống như một viên gạo nếp, hoàn toàn bất lực, chỉ có thể để mặc cho người khác nhào nặn, cũng rất giống như một tên phạm nhân chuẩn bị đi hành quyết, bởi vì bản thân mình ‘mang tội’ trốn hôn, chỉ có thể để mặc cho ‘Phán quan’ đại nhân quyết định thời gian hành hình.
Lệ Du Tư lại vô cùng hài lòng với kết quả ‘Phán quyết’ này, anh mỉm cười nhìn Phó Sồ Nhi một cái: “Thật tốt quá, bác trai, bác gái, sau khi ăn tối xong, cháu xin phép đưa Sồ Nhi về nhà!”
“Ai da! Thật là khách khí quá, con gọi chúng ta là ba mẹ được rồi, không phải sao? Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, con gọi trước để cho chúng ta quen dần đi là vừa.” Mẹ Phó cười hiền lành nói, bà càng nhìn càng cảm thấy cậu con rể này vô cùng thuận mắt.
Nghe vậy, Lệ Du Tư cũng biết trái phải, khuôn mặt tuấn mỹ nở ra một nụ cười điên đảo chúng sinh: “Vâng, thưa ba mẹ. . . . . .”