Trong lòng mỗi người, dù ít dù nhiều cũng đều sẽ có bảo bối.
Có thể với người khác mà nói, bảo bối này căn bản là chẳng có chút giá trị nào. Tuy nhiên, với người có được bảo bối đó mà nói thì lại là báu vật vô giá không thể thay thế được.
Cô cũng vậy.
Từ bé, cô đã thích giấu những thứ tinh xảo trong cái hộp đựng châu báu nhỏ. Cái hộp này là vào năm cô bảy tuổi cha đã đặc biệt mang từ Úc về cho cô.Tới tận bây giờ cô vẫn rất thích. Từ đó cô liền lấy ra làm hòm đựng châu báu, để chút đồ vật nhỏ mà cô xem như bảo bối.
Phó Sồ Nhi ngồi trên thảm trải sàn trong phòng, để hộp đựng châu báu nhỏ trước mặt. Cô từ từ mở nắp hộp khảm thạch anh màu tím. Đầu tiên là nhìn thấy mấy viên đạn bằng ngọc nhỏ. Cô còn nhớ những viên đạn ngọc trai nhỏ này là do cô đặc biệt mang về từ Nhật bản. Năm ấy, cô quấn lấy quản gia trong nhà đưa cô đi dạo hội chùa, bị những viên đạn bằng ngọc trai nhỏ này hấp dẫn, kết quả không cẩn thận mà bị lạc khỏi quản gia. Ông gọi điện thoại về liên lạc với cha mẹ cô, khiến nhiều người lo lắng.
Sau đó, khi bọn họ tìm được cô thì cô đang chơi những viên đạn bằng ngọc trai nhỏ này rất cao hứng. Cuối cùng, ông chủ bán đồ chơi tặng mấy viên đạn nhỏ này cho cô. Đây là món bảo bối mà lần đầu tiên trong đời cô được nhận.
Cô lần lượt lấy những thứ cất trong hộp ra, có vài thứ cô cũng đã sắp quên tại sao lúc đầu lại coi nó là bảo bối.
Cuối cùng, cô nhìn thấy một thứ.
Bỗng, từng giọt nước mắt trào ra mãnh liệt như thủy triều khiến tầm mắt cô mờ đi. Hai mắt cô đẫm lệ mơ mơ màng màng, lại không thể rời tầm mắt ra khỏi thứ đang cầm trên tay dù chỉ trong khoảnh khắc. Vẻ mặt cô có chút thống khổ xót xa.
Nghiêm khắc mà nói, thứ như vậy cũng không thể tính là bảo bối của cô; thậm chí cô nên quẳng nó đi từ lâu mới đúng!
Đó là một bức thư. Cô đã sớm quên sạch nội dung trong thư. Nhưng cô lại giữ gìn bức thư này. Người trưởng thành đều sẽ quên một số chuyện, nhưng cô lại vĩnh viễn không quên được sau bức thư này cất giấu một bí mật to lớn. Đây là một bảo bối bí mật khiến cô vĩnh viễn không thể quên...
Đứng bên ngoài cửa, nhìn dáng vẻ cô khóc đến đau lòng, sắc mặt Lệ Du Tư căng thẳng tới xanh mét, anh nắm chặt hai tay, yên lặng nhìn cô, không hề động đậy.
Sao cô lại đau lòng như vậy?
Sao có thể để cô tin rằng anh thật lòng muốn thương yêu cô đây?
Không, cô tuyệt đối sẽ không tin, không tin anh cố gắng vứt bỏ tất cả chỉ vì muốn có cô, Lệ Du Tư cười khổ, thầm nghĩ mình hẳn cũng nên buông tay thôi?
"Thiếu chủ, ngài Ưng tới thăm hỏi ngài." Người giúp việc đi tới bên cạnh anh, khẽ nói.
"Ừ." Lệ Du Tư gật đầu, nhìn người bên kia cánh cửa thật sâu rồi xoay người rời đi, bước về phía thư phòng.
Vừa vào cửa, anh lạnh lùng nhìn Ưng Trí Lôi, lạnh lùng hỏi: "Cậu tới làm gì?"
"Sao? Tư, giọng điệu của cậu có vẻ không tốt lắm." Với việc này, anh cũng có biết một chút.
"Không có gì, chỉ đang suy nghĩ vài chuyện. Cậu tới đây làm gì?" Trong giọng nói trầm thấp lộ ra chút mất kiên nhẫn.
"Tôi chỉ muốn tới hỏi cho rõ một chuyện. Cậu muốn nhận thu mua sản nghiệp tập đoàn đối địch thật à? Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Đây không phải là con số nhỏ đâu!"
Nghe thế, Lệ Du Tư mỉm cười, không thèm để ý mà nhún vai, "Ai cũng cho rằng tôi thân là thiếu chủ nhà họ Lệ, lại kiêm thân phận tổng giám đốc tập đoàn Mạnh thị, nhất định là bận tối mày tối mặt với hai bên. Nhưng tôi còn chưa cảm thấy hạ cờ và buôn bán đi ngược lại nhau. Thật ra thì hai cái đều là đang đánh trận, để xem ai có thiên phú cao, kỹ xảo tốt, đủ nhẫn nại. Người kia là người nhà họ Doanh, hơn nữa, cuộc làm ăn này tôi đã bố trí rất lâu, không có lý do gì mà từ bỏ."
"Cũng không phải là muốn cậu từ bỏ, mà là hoãn lại một chút. Tôi nghe được vài tin đồn không tốt trong nội bộ câu lạc bộ, gây bất lợi cho cậu. Cho nên, 'anh ta' bảo tôi tới nói cho cậu biết, chậm mà chắc." Vẻ mặt Ưng Trí Lôi thay đổi, trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Không, tin tức này sẽ được công bố với truyền thông trong thời gian sắp tới, hoãn không được! Hơn nữa, trên đời này, bất cứ thứ gì tôi cũng không có lý do thua. Bất kể...là chuyện gì." Mấy chữ cuối cùng, giọng điệu của anh vô cùng trầm, phảng phất như đang tự lẩm bẩm, tự thuyết phục mình phải tin.
"Sồ Nhi, chuyện trên báo viết . . . là thật à?" Sau khi tan học, một người nổi tiếng là tay xào cổ phiếu bước tới cạnh Sồ Nhi, hỏi.
Phó Sồ Nhi đang dọn dẹp sách bút lắc đầu với nam sinh tò mò này: "Chuyện gì? Gần đây mình rất ít đọc báo, không rõ lắm."
"Chính là vị hôn phu của cậu thu mua ——" Cậu ta cười khan, dường như cũng nghe được tin đồn về hôn lễ lần trước, "Xin lỗi. Chắc anh ấy cũng được tính là vị hôn phu của cậu nhỉ! Gần đây trên lqđ truyền thông đều sôi nổi đưa tin chuyện này. Đó chính là vị hôn phu của cậu thu mua một tập đoàn cùng ngành khác. Bây giờ là tập đoàn độc chiếm giới bách hóa rồi!"
"Vậy à?" Phó Sồ Nhi cười, nhún vai, "Mình chưa bao giờ quan tâm những chuyện này. Anh Tư luôn chỉ chọn chuyện tốt nói ình. Anh ấy luôn nói trong cái đầu nhỏ của mình chỉ cần chứa mình anh ấy là đủ rồi, thêm một chút anh ấy không cho phép. Anh ấy không cho những chuyện khác chiếm lấy vị trí của anh ấy trong lòng mình. Thật là người đàn ông bá đạo, phải không?"
"Anh ấy đối xử với cậu thật tốt. Sồ Nhi, mình nghĩ, lấy ánh mắt của một người đàn ông mà nhìn, quả thực anh ấy rất yêu cậu."
"Vậy à?" Cô vẫn cười, nhún vai. Sâu trong lòng cô vẫn không quên được, tất cả lên men trong lòng cô, tình cảm sinh ra cũng đã sớm biến chất.
Điều cô quan tâm ấy à, đã sớm không liên quan gì tới chuyện hai người nói hôm đó. Cô phát hiện lúc đó điều mình quan tâm nhất là rốt cuộc Lệ Du Tư có yêu cô hay không?
Không phải là năm năm trước, mà là lúc này, anh yêu cô thật ư?
"Em có chuyện gì à?" Lệ Du Tư về tới nhà, vừa đi vào thư phòng đã nhìn thấy Phó Sồ Nhi đứng trong phòng, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Trong khoảnh khắc, anh cho rằng mình không cẩn thận đã trở về quá khứ. Có điều, anh lập tức phản ứng kịp, hỏi với giọng lạnh nhạt.
Giờ phút này, sắc mặt anh có vẻ tái nhợt, dưới áo sơ mi rộng mở, có thể lờ mờ thấy được vòng băng d.đ.l.q.đ quanh ngực. Phó Sồ Nhi không nhịn được, xông lên trước kéo cổ áo anh ra, lo lắng nói: "Anh hai gọi điện cho em nói anh bị người tập kích bị thương! Anh không sao chứ?"
"Không sao, chỉ bị rạch một dao, khâu mấy mũi là được rồi." Anh cười, đẩy cô ra, sau đó lướt qua cô tiến vào thư phòng.
"Có thật không? Nghe nói anh chảy rất nhiều máu . . ."
Anh quay lại, cười nhạt, nhìn cô dò xét: "Bất kể là ai nói tường tận tỉ mỉ cho em, người đó đúng là thổi phồng quá rồi!"
Phải không? Anh không có chuyện gì thật à? Nếu anh cứ như vậy mà chết đi. . . Nếu. . . cũng chỉ là nếu, anh chết, mà cô không còn được gặp lại anh nữa, cô nên làm cái gì bây giờ?!
Suýt chút nữa cô bị ý nghĩ trong đầu dọa phát khóc. Không! Cô không thể! Ngay lập tức, cô phát hiện một chuyện mà mình nên biết sớm, đó chính là năm năm qua, anh đã cắm rễ thật sâu trong lòng cô, trăm ngàn sợi tơ, cũng đã sớm không phân rõ rồi!
"Anh Tư, chúng ta . . ." Cô muốn nói cho anh biết để hai người tiếp tục lần nữa. Nhưng khi lời nói đã lên tới cổ họng thì lại nghẹn lại!
Lúc này, anh chặn lời cô, vẻ mặt lạnh nhạt dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ muốn nói lại thôi của cô: "Em từng nói em muốn rời đi, phải không?"
"Anh Tư. . ." Sao bỗng dưng anh ấy lại nói như vậy chứ? Tim Phó Sồ Nhi đập lỡ một nhịp, xuất hiện một chút dự cảm bất thường.
"Anh để em đi."
"Cái gì?! Tư. . ."
Suýt chút nữa là cô đứng không vững, cả người như thể bị sét đánh. Anh đang nói gì vậy? Vì sao . . .Vì sao cô như đã hiểu, rồi lại tình nguyện mình vĩnh viễn không hiểu chứ?!
Anh nói. . . muốn để cô đi ư?
"Chỉ là, anh có một điều kiện." Đôi mắt đen như mực của anh sâu thẳm như hồ nước, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng, khiến người ta không biết lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì.
Phó Sồ Nhi nín thở chờ đợi. Cô không biết là lời nói gì sẽ phát ra từ môi anh. Cô sợ. . . Nhưng lòng của cô lại chờ mong như vậy. Bởi vì, rất có thể điều kiện này là hy vọng cuối cùng để cô có thể ở lại bên anh.
"Tuy em chưa từng trở thành vợ của Lệ Du Tư anh nhưng quan hệ thân thiết giữa chúng ta là điều thật sự, không thể phủ nhận. Anh chỉ có một điều kiện, đó chính là nhà họ Lệ anh không cho lqđ phép huyết mạch gia tộc mình trôi dạt bên ngoài. Nếu em đã mang thai cốt nhục của anh vậy thì xin em uất ức một chút, ở lại đây sinh đứa bé ra. Anh sẽ nhận nó. Nếu. . . nếu em may mắn không có thai, vậy em có thể rời khỏi nơi này rất nhanh thôi, rời khỏi nơi này. . . rất nhanh thôi."
"Đừng. . . Em không thể như vậy..." Cô lắc đầu lia lịa.
"Ở lại đây một thời gian nữa đi! Anh biết là uất ức cho em, nhưng vì lý do an toàn, hãy ở lại đi!"
"Không phải! Anh Tư, anh đừng như vậy. . ."
"Thiếu chủ, xe đã đợi ngài dưới lầu!" Tiếng thông báo truyền tới từ ngoài cửa.
"Ừ, tôi sẽ xuống ngay." Lệ Du Tư thờ ơ đáp lại một câu. Đây là hành trình anh tạm thời quyết định d;đ;l;q;đ sau khi bị thương. Nhưng bây giờ anh không muốn nói rõ với cô quá nhiều. Đôi mắt thâm thúy nhìn cô qua gọng kính vàng.
"Đừng lo lắng. Một tuần sau anh sẽ về. Tới lúc đó anh sẽ dẫn em tới bác sĩ phụ sản kiểm tra thân thể. Hy vọng . . . Em không có thai. Sau đó, em có thể rời khỏi nhà tù mà em chỉ mong sao có thể chắp cánh bay đi này." Dứt lời, anh nhìn cô thật sâu, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
"Anh Tư ——" Cô đuổi theo, dừng trước cầu thang, im lặng nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh đang từ từ biến mất trong tầm mắt mình...
Cô không muốn đi!
Cô thật không muốn rời đi một chút nào . . .
Làm sao bây giờ? Nếu cô không có thai thật . . . cô nhất định phải rời khỏi nơi này! Nếu cuộc sống của cô không có Tư . . . Cô không muốn sống cuộc sống như vậy!
Trời ơi, cô chưa từng khao khát thứ gì như vậy. Cô mong mỏi . . . cô mong mình có thể có . . . cốt nhục của anh!
"Cô Sồ Nhi, ăn cơm thôi." Nữ giúp việc đẩy xe thức ăn vào phòng, đi tới trước mặt Sồ Nhi.
"Tôi không muốn ăn, đem xuống đi!" Sồ Nhi từ từ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười xinh đẹp mà yếu ớt. Mấy ngày gần đây, ngoài mỉm cười ra thì cô không có bất cứ vẻ mặt gì khác.
Nhưng dù trong lòng cô khó chịu đến thế nào, cô cũng không khóc được . . .
Nữ giúp việc bị tình huống trước mặt làm cho sợ hãi. Cô ta lắc đầu, vội la lên: "Nhưng cô đã không ăn uống mấy bữa nay rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa —— "
"Tôi ăn không vào . . . ăn không vào chút nào."
"Vậy ăn một chút —— "
"Không, tôi thật sự . . . không ăn vào chút nào . . . một chút . . . cũng nuốt không nổi . . ." Cô nở nụ cười yếu ớt, sắc mặt tái nhợt như búp bê thủy tinh có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cô nhìn trời xanh mây trắng xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, cầu nguyện mình là một con chim có thể bay . . . .