Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Kim Tư Hàm bị ký giả bao vây lại, vốn muốn nhục nhã Đồng Lôi một phen, coi như không chiếm được Tử Hiên, cũng mượn áp lực dư luận để cho mình đạt được nhiều bồi thường hơn, nhưng bây giờ. . . . . .

"Nhường đường một chút, cho xuống. . . . . ." Dùng sức muốn đẩy ký giả ra, đáng tiếc chỉ bằng vào sức lực một người làm sao dễ dàng như vậy.

"Coi như là báo ứng đi." Xoay người xuyên qua cửa thủy tinh sau xe taxi, Đồng Lôi có thể nhìn thấy rõ ràng Kim Tư Hàm bị mọi người bao vây, không khỏi lắc đầu một cái, cúi đầu nhìn qua Lục Tử Hiên trong ngực, lẩm bẩm: "Đều do anh làm hại."

Lục Tử Hiên tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt có chút chói mắt, đầu vô cùng đau, dùng sức giơ tay lên đè huyệt thái dương lại, mở mắt ra, tất cả quen thuộc, đây là phòng của mình.

Ngồi dậy, lắc đầu, anh chỉ nhớ tối hôm qua mình uống say, về phần tại sao lại trở về được, anh một chút cũng không nhớ được, loáng thoáng cảm thấy tối hôm qua thấy được Lôi Lôi.

Khi anh đi xuống lầu thì chỉ thấy một mình Lý Cẩm ngồi ở trong phòng ăn, trên tay cầm tờ báo, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hình như nhìn thấy chuyện gì vui vẻ?

"Nhị thiếu gia đã dậy rồi ——" Mẹ Ngô đi qua phòng khách, vừa hay nhìn thấy Lục Tử Hiên đứng ở cầu thang, lễ phép lên tiếng chào hỏi.

"Ừ ——" Gật đầu một cái.

"Mẹ ——" Đi vào phòng ăn, theo thói quen lên tiếng chào hỏi, cặp mắt vẫn không quên quét một vòng bốn phía, không có bóng dáng cô gái kia, ánh mắt bất giác ảm đạm xuống.

Lý Cẩm nhìn dáng vẻ của anh, trên mặt một tia sáng tỏ, tiếp theo ân cần hỏi han: "Đầu còn đau không? Tối hôm qua sao uống nhiều rượu như vậy?"

Lục Tử Hiên kéo cái ghế ra một bên rồi ngồi xuống, cái gì cũng không nói, khẽ nhíu mày, tiện tay bưng lên một ly sữa tươi, uống một hớp, đang giương mắt nhìn thì mắt cứng lại, đây là tình huống gì? Không đợi Lý Cẩm phản ứng, đoạt lấy tờ báo trên tay bà.

Thì ra là chuyện tối ngày hôm qua, ký giả cổ động tuyên dương một phen, trên trang đầu tờ báo, tấm hình lớn nhất kia chính là Đồng Lôi đang đỡ anh say khướt cùng ký giả giằng co.

"Chuyện Đồng Lục kết thân nổi trên mặt nước, phá tan mối nghi ngờ bất hòa. . . . . ." Khóe miệng Lục Tử Hiên hiện lên một tia cười, nhớ tới nội dung tờ báo, thì ra là cô ấy đưa mình về.

Như vậy tin tức đã sớm xôn xao dư luận, cao ốc Kim Tọa dĩ nhiên cũng không may mắn thoát khỏi, cả ngày, Đồng Lôi đều cảm thấy không khí phòng làm việc có chút kỳ quái, ngay cả quản lý nhân sự nhìn cô không vừa mắt cũng rất cung kính với cô.

Các đồng nghiệp càng thêm kỳ quái, cái gì cũng không để cho cô làm, mọi người tranh nhau giúp cô, không còn chuyện gì để làm? Đến phòng uống nước lấy ly trà thôi.

Cầm cái ly đi ra phòng làm việc, ở cửa phòng uống nước, liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói thì thầm, giống như đang thảo luận cái gì?

Lục Tử Hiên, rất nhanh chóng bắt được cái tên quen thuộc, bên trong vừa đúng có hai đồng nghiệp bộ phận kế hoạch đang nói chuyện phiếm, vốn cô không muốn xen vào việc của người khác, nhưng liên quan tới Lục Tử Hiên thì cô vẫn không nhịn được muốn nghe một chút.

Một cô gái hâm mộ kêu lên, chắp tay trước ngực, một bộ dạng hoa si: "Thật sự rất hâm mộ cô ấy, lại được gả cho một đại soái ca như vậy, cô nói sao tôi lại không gặp được chứ?"

"Đừng có nằm mơ, người ta là thiên kim tiểu thư Đồng thị, cô là cái gì chứ, con quạ cũng không sai biệt lắm, về sau nhất định phải đối tốt với cô ấy, nói không chừng có thể quen biết được rất nhiều người có tiền đấy."

Đã nói không thể để cho họ biết thân phận của mình rồi, cũng biết là khi bọn họ biết sẽ nghĩ hết biện pháp để lấy được chỗ tốt trên người mình, ôi, tối hôm qua thật sự là không chú ý, sao lại quên mất thân phận của mình? Về sau sợ rằng không có được yên bình nữa.

Lần này quậy một phát, coi như nghĩ phủ nhận cũng không được rồi, ba mẹ khẳng định cũng biết, ai da, ngu hết biết.

"Lôi Lôi, sao em lại ở chỗ này?" Một cái tay vỗ trên vai Đồng Lôi, Đồng Lôi bị sợ đến thiếu chút nữa vứt bỏ ly trà đang cầm trong tay, tự nhiên cũng làm hai cô gái trong phòng uống nước bị sợ vội vả chạy ra, chứng kiến sắc mặt Đồng Lôi thoắt trắng bệch, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đồng Lôi định thần lại, nhìn thấy người phía sau nói: "Anh hai, xem ra sau này em không thể làm việc ở đây được rồi."

"Anh cũng vậy, lần trước ở cửa cao ốc Tử Hiên công khai gọi anh là anh hai, xem ra không bao lâu nữa anh cũng phải đứng trước đèn flash." Lục Minh Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, anh vốn cũng muốn hưởng thụ phần này tự do, không ngờ bị sự bất cẩn của mình làm hỏng rồi.

Đồng Lôi vỗ vỗ vai của anh trấn an, mỉm cười nhìn người đàn ông bị mình liên lụy, mất mát trong mắt anh hung hăng đập vào lòng của cô, có lẽ bởi vì áy náy, muốn an ủi anh.

"Anh hai đừng nản chí, anh vốn phải về Lục thị, hiện tại chỉ là sớm chút mà thôi."

"Aiz, xem ra anh chạy không thoát Lục thị rồi, chỉ là cũng tốt, nghiệp vụ quản lý của anh và Tử Hiên cũng không khác nhau lắm, lần này nói không chừng còn là một cơ hội."

"Đúng vậy, đúng vậy, vừa vặn anh cũng có thể đem kinh nghiệm quản lý của mình để sử dụng vào công ty." Đồng Lôi vui mừng khi anh có thể nghĩ như vậy.

"Em đó, thật đúng là sẽ thuận cọc mà leo?" Lục Minh Hạo thân mật vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của cô.

"Ha ha, gặp lại thấy anh vui vẻ thật tốt, em mới vừa còn lo lắng anh có mắng em hay không nữa đây?" Đồng Lôi cười ha hả nhìn Lục Minh Hạo, có chút đùa giỡn nói.

Lục Minh Hạo vì ý nghĩ này của cô mà cảm thấy buồn cười, nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu một cái, trong miệng nói nhỏ: "Thương em còn không kịp rồi, làm sao sẽ mắng em?"

Lúc này Đồng Lôi nhìn về phía ly trà, không có nghe rõ anh đang nói gì, nhấp một ngụm, quay đầu lại: "Anh hai, anh nói cái gì?"

Lúc này Lục Minh Hạo mới quay đầu lại, cũng đi nhận một ly trà: "A, anh hỏi em sao điện thoại di động của em tắt máy? Anh gọi thật lâu cũng không được?" Nhưng khi anh đang nói câu này, trong đầu lại thoáng qua một bóng dáng.

"Thật sao?" Lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện thật là đã tắt máy, không mở ra không biết, vừa mới mở phát hiện có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, trừ Lục Minh Hạo, còn có một người khác.

"Nguy rồi, thế nào lại quên mất cô ấy." Nhíu nhíu mày ảo não, cô ấy nhất định sẽ mắng mình chết.

Lục Minh Hạo xông tới, nhìn điện thoại di động trong tay cô một chút: "Sao vậy? Đang tốt đẹp sao lại tắt máy mà em cũng không biết sao?"

Lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, cô dĩ nhiên biết là ai làm rồi, còn không phải là Lục Tử Hiên sao, mạnh mẽ đưa mình từ sân bay đi về, điện thoại di động vang lên, mình chưa kịp nhận, liền bị anh đoạt lấy, còn hoàn toàn tắt máy, hơn nữa ngày hôm qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất thời cô cũng quên chuyện điện thoại di động, cũng hoàn toàn quên chuyện của An An, đều là anh làm hại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui